Đêm khuya thanh vắng lạnh xuống, xa xa ồn ào náo động của xe không chút nào ảnh hưởng ngừng tới chiếc xe đang năm ở góc khuất kia.
Lâm An kỳ thân thể đau rút muốn đứng lên, bị nam nhân triệt để đòi lấy thân thể mồ hôi đầm đìa, chấp nhất ương ngạnh, không chút nào chịu giảm tốc độ không chút nào chịu thương hương tiếc ngọc, hoàn toàn đắm chìm trong thân thể lạ lẫm hấp dẫn chiếm lấy cực độ trong khoái cảm.
Lâm An kỳ đau lòng, rơi lệ đầy mặt, hung hăng mà nguyền rủa lấy chính mình: đây không phải cô muốn đấy sao? Cô rốt cục đã được như ý muốn, có thể an tâm đi chết rồi.
......
Đèn đường mờ vàng im lặng quan sát hai thân thể mệt mỏi đang ôm nhau ngủ trong xe, Lâm An kỳ ghé vào trong ngực nam nhân, trông thấy khuôn mặt tuấn mỹ giống như trời sinh của anh, nhịn không được mà nhẹ nhàng trên trán anh hôn thoáng một cái.
Cô căn bản không nhớ rõ đã cùng nam nhân lạ lẫm này rốt cuộc đã làm gì bao nhiêu lần, cô chưa bao giờ biết rõ loại cảm giác cực hạn này... Lâm An kỳ trào phúng đối với chính mình lắc đầu. Không hề lo lắng, rơi khỏi cái xe này bọn họ vĩnh viễn là người dưng.
Dù sao không phải cô toàn tâm toàn ý muốn gả người đàn ông kia.
Nghĩ đến chuyện này, Lâm An kỳ không khỏi tâm bi thương, chính mình đau khổ sáu năm, rõ ràng cùng người khác bỏ đi, nếu như cùng một cô gái khác so với cô trẻ hơn bỏ đi, cô cũng không sao cả, vấn đề là, anh dĩ nhiên là gay.
Đáng hận là, còn muốn cô đi cùng để làm sáng tỏ rõ ràng với mọi người!
Cô càng muốn chết đi, nhìn khuôn mặt người nam nhân đang say ngủ giống như ma quỷ.
Cô cẩn thận từng li từng tí dịch chuyển khỏi cánh tay của anh đang ôm chặt cô, lén lút đẩy cửa xe ra, một chân bước ra khỏi xe.
Cô thầm nghĩ nhanh một chút đi khỏi nơi này.
Nhịn không được, Lâm An kỳ vẫn quay đầu lại nhìn thật kĩ người nam nhân, trong túi quần của anh rơi xuống một cái danh thiếp, rơi xuống tại chỗ ngồi, nàng do dự một chút, rốt cục vẫn phải thò ra tay nhẹ nhàng mà đem tấm danh thiếp kia cầm lên.
Thang Tuấn Phong?
Bề ngoài giống như tên rất bình thường, danh thiếp thoạt nhìn rất tinh xảo, nhưng pía trên vô cùng đơn giản chỉ có tên cùng số điện thoại di động, sẽ không phải là hắn?
Đột nhiên, Lâm An kỳ trong đầu xuất hiện: không thể cứ như vậy bye bye a? Phải hay là không nên lưu lại cho người nam nhân này một điểm gì đó nói rõ?
Sáng sớm ánh rạng đông nhàn nhạt chiếu vào s. Biển mọi phố lớn ngõ nhỏ, Thang Tuấn Phong nhúi mày tỉnh dậy, anh không khỏi đối với chính mình cau mày: chính mình là làm sao vậy? Rõ ràng ở quán bar vô tình gặp được nữ nhân xinh đẹp lêu lổng một đêm?
Thang Tuấn Phong cảm thấy đầu ẩn ẩn đau lên, bỗng nhiên, anh trông thấy trong thùng rác có khăn giấy dính máu đen, nhớ tới khi anh tiến vào thân thể cô, lúc đó cô cứng ngắc đóng chặt lại, cảm thấy có chút không thể tin được.
Cái kia cô gái bề ngoài đẹp cùng lẵng lơ như vậy vẫn là xử nữ?
Anh không khỏi nhíu mày, đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ cô khôngphải gái phục vụ ở quán bar hay sao?
Anh quyết định không thèm nghĩ chuyện này nữa, trước tiên trở lại khách sạn rửa mặt, sau đó bắt đầu công việc hôm nay.
Anh nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay, h sáng; sau đó thói quen đưa tay vào túi muốn lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
Lấy điện thoại ra, lại từ trong túi tiền lấy ra một cái danh thiếp, hắn kỳ quái nhìn một chút, chính mình lúc nào đem danh thiếp để cùng điện thoại một chổ?
Cái này danh thiếp được bọc bởi một tờ tiền mặt, cho nên rơi xuống còn có một tờ trăm vạn, Thang Tuấn Phong vô ý thức nhặt lên tờ tiền mặt kia.
Là cô gái kia để lại cho anh.
Thang Tuấn Phong trong lòng cười lạnh: được rồi, chính mình lại bị người ta coi như một con vịt, anh cũng chỉ đáng bao nhiêu đây thôi!
Trong khoảng thời gian ngắn, anh vậy mà không muốn lập tức phát động xe rời đi, mà yên lặng ngồi ở trong xe, tỉ mỉ nhớ lại sự ấn tượng của cô gái kia.
Cái loại cảm giác này, rõ ràng là yêu. Quan hệ tới phóng túng, rõ ràng còn có một tia gọi dư vị, thật sự lẽ nào lại như vậy.