“Trước khi thấy được Tĩnh Ngôn tôi sẽ không rời đi.” Đỗ Sùng Phi trong mắt lóe tia cương quyết.”Nếu cậu kiên trì không để cho tôi gặp hắn,tôi đành phải cứng rắng xông vào.”
“Tôi sẽ không để anh đi vào,trừ phi tôi chết!” ” Tĩnh Khiêm không chịu thỏa hiệp,hắn dựng thẳng sống lưng,mắt sáng như đuốc,bảo vệ chặt cửa nhà,bộ dáng anh dũng giống như tùy thời có thể đánh lộn,dù mất mạng hắn cũng phải bảo vệ Tĩnh Ngôn.
“Như vậy đừng trách tôi không khách khí!” Đỗ Sùng Phi không tính rút lui,không người nào có thể ngăn cản quyết tâm hắn đi gặp Tĩnh Ngôn .”A Tiêu,A Trư, xông vào cho tôi!”
“Dạ! Đại ca!”
Khi hắn thét một tiếng ra lệnh,hai đàn em lực lưỡng lập tức xông tới mở đường cho Đỗ Sùng Phi,Tĩnh Khiêm đang muốn đi đến ngăn cản bọn họ,lại bị Đỗ Sùng Hòe đưa tay ra kéo,bàn tay to như kìm sắt từ phía sau ôm lấy eo hắn,khiến hắn một chút cũng không thể động đậy.
“Buông tay! Khốn kiếp! Đỗ Sùng Hòe con mẹ nó ai cho anh ôm tôi,tôi muốn đi ngăn cản hắn! Tĩnh Ngôn đang ở bên trong!” Trơ mắt nhìn Đỗ Sùng Phi cùng đàn em đang từng bước đến gần,giọng Tĩnh Khiêm cơ hồ từ trong kẽ răng nặn ra,hắn ra sức vùng vẫy muốn thoát khỏi g ngực Đỗ Sùng Hòe.
“Xin lỗi bảo bối,anh không muốn em bị tổn thương,anh trai anh vì em em chuyện gì cũng dám làm.Nếu đụng đến súng làm em bị thương,anh sẽ rất đau lòng.” Đỗ Sùng Hòe ôm hắn càng chặt,đem mặt chôn vào cổ hắn.”Làn da trắng mỏng manh của em sao chịu nổi bị người ta đánh.”
“Đáng ghét!” Muốn cứu em trai,tức giận,lo lắng cùng nhau xông lên đầu,cơ hồ khiến hắn —— muốn giết người. Nhất là tên đầu heo ôm hắn không buông,cũng không có tâm trạng chơi trò tán tỉnh.”Đừng quá coi thường tôi!” Hỏa khí một hơi tập trung đến,hắn nhô khuỷu tay lên,đâm mạnh vào trước ngực Đỗ Sùng Hòe,thừa dịp Đỗ Sùng Hòe buông tay,nhanh chống xông đến phòng Tĩnh Ngôn.
“A!” Bị tập kích bất ngờ,Đỗ Sùng Hòe ôm g ngực đau đớn chắc lưỡi hít hà nói: “Quá khinh thường em rồi,không nghĩ tới bảo bối thân thủ tốt như vậy!” Nói tới nói lui,hắn vẫn không yên lòng để Tĩnh Khiêm một mình đến chỗ đó,lỡ như hắn nhất thời vọng động cùng anh trai xung đột thì nguy,càng nghĩ càng lo lắng,hắn vội vàng chạy theo sau lưng Tĩnh Khiêm.Tĩnh Khiêm vừa xông vào phòng Tĩnh Ngôn đã nhìn thấy Đỗ Sùng Phi gục tại mép giường nhìn Tĩnh Ngôn đang ngủ say,cặp con ngươi băng lãnh giờ phút này trở nên dịu dàng như nước,giống như muốn đem người trên giường in sâu vào trong đáy mắt.
“Xin lỗi đã đến đón em muộn thế này,anh hẳn nên sớm tìm được em!” Hắn cầm bàn tay Tĩnh Ngôn,giọng nói tràn đầy chân tình,dùng giọng mềm mại nói hết nỗi nhớ với Tĩnh Ngôn.”Mấy ngày mất đi em,anh mới biết được người anh yêu nhất chính là em,thật vất vả mới gặp được em lần nữa,lần này anh tuyệt đối không buông tay em ra.”
Tĩnh Khiêm nhìn thấy vẻ mặt chân thành muốn yêu không thể được của hắn,khó có thể tưởng tượng người đàn ông lãnh khốc vô tình như hắn lại có thể lộ ra ánh mắt yêu tha thiết thế.Nếu hắn đang diễn kịch,hắn sẽ bội phục diễn xuất tài ba lập luận sắc sảo làm người ta cảm động của hắn.Nhưng nghĩ đến Tĩnh Ngôn bị hành hạ thế nào,Tĩnh Khiêm hoàn toàn không tin Đỗ Sùng Phi thật lòng,hắn cho rằng như vậy có thể chuộc tội sao? Hoặc hắn nghĩ diễn cảnh này để giảm bớt áy náy?
“Người yêu nhất? Lời như thế người nào mà nói chả được,nếu anh thật yêu nó,tại sao hại nó có chân mà đi không được,mỗi ngày đều sống trong hoảng sợ?” Tĩnh Khiêm khóe môi nhướng một tia cười lạnh,hai ánh mắt sắc bén mang theo lạnh lẽo bắn về phía hắn.
“Cậu nói gì? Tại sao hắn lại.........” Nghe từng câu từng chữ từ miệng Tĩnh Khiêm,Đỗ Sùng Phi giống như gặp đả kích lớn sắc mặt tái nhợt,ánh mắt nhìn Tĩnh Ngôn trở nên nên đau đớn.”Sao lại như vậy?!”
“Tất cả không phải do anh hại sao? Cần gì giả dáng vẻ khiếp sợ? Đừng làm bộ làm tịch! Ban đầu nếu không phải anh bắt nói,nó tại sao rơi vào kết quả thế này? Là anh hại Tĩnh Ngôn không còn tiền đồ,hủy đi cả đời nó không phải sao?” Tĩnh Khiêm không chút lưu tình tiếp tục nói.
Đỗ Sung Phi bị hỏi đến á khẩu không trả lời được,cả người đứng thẳng bất động tại chỗ,khuôn mặt anh tuấn bởi vì khổ sở mà vặn vẹo,bộ dáng rất giống mất đi người yêu nhất,không còn khí thế bá đạo như ngày thường?
Đàn em đứng cạnh cửa không khỏi kinh ngạc,đại ca bọn họ từ trước đến giờ vô tình,lãnh tuyệt,cuồng ngạo,lại động tình với một cậu nhóc.
“Sao vậy? Bị tôi nói trúng,anh không thể trả lời chứ gì?” Tĩnh Khiêm không bỏ qua cơ hội có thể công kích, “Đỗ tiên sinh,tôi không biết anh tại sao thích em trai tôi,nhưng em trai tôi tuyệt đối không phải loại người yêu đàn ông,nhất định là anh ép nó,dùng thủ đoạn tàn ác nhục nhã nó,để cho tâm lý của nó cảm thấy không cách nào thừa nhận,mới có thể biến thành thế này?”
“Bảo bối,đừng nói nữa,anh hai đã rất khổ sở cũng rất hối hận,em tội gì khiến anh ấy khó xử?” Đi theo phía sau y Đỗ Sùng Hòe chạy vào ngăn cản,hắn không đành lòng nhìn y hung hăng quở trách anh hai.Từ một năm trước sau khi Tĩnh Ngôn chạy trốn,anh hai đã giống như điên liên tiếp tìm các bang phái khác tỷ thí,không thì cố ý khiêu khích đối phương,để bản thân dấn thân vào điên cuồng thích giết chóc,giống như muốn phát tiết nỗi đau mất đi người yêu,hắn thay đổi Đỗ Sùng Hòe cũng nhìn thấy trong mắt,hắn tin tưởng anh hai thật lòng yêu Tĩnh Ngôn.
“Anh nói chuyện thay hắn ta? Chẳng lẽ tôi nói sai? Nói hồi lâu,thì ra anh là đồng lõa của hắn!” Lời hắn nói tựa hồ phản hiệu quả,Tĩnh Khiêm quay đầu giận giữ trừng mắt hắn.
Đỗ Sùng Hòe là người kêu ngạo nên đứng lên nói lý ai ngờ bị chỉ trích,nhưng cũng không muốn vì chuyện này…mà khiến cho tình cảm giữa hắn và Tĩnh Khiêm bị ảnh hưởng,nếu nói anh em đáng quý,thì tình yêu còn ở mức cao hơn,dưới tình huống Tĩnh Khiêm cùng anh trai đối chọi nhau,hắn đương nhiên lựa chọn đứng bên Tĩnh Khiêm,hi vọng anh trai đừng trách hắn trọng sắc khinh anh em.”Trời ơi,thật oan uổng quá! Bảo bối,em sao có thể nói vậy,anh thấy em quá kích động sợ em tổn thương thân thể,chứ anh vĩnh viễn đứng bên cạnh em thôi.”Hắn đưa tay ôm lấy hắn,ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng dụ dỗ.
Tĩnh Khiêm trong lòng nổi lên cảm giác ngọt ngào,nhưng hắn cố gắng đè xuống cảm giác này,ngoài mặt làm bộ không có cảm động vẹt tay hắn ra, “Đừng nói nhảm!”