An Hân thoạt nhìn căn bản là gầy như da bọc xương, không ngờ hai cánh tay như hai cái que kia ngược lại rất có khí lực, vừa vặn đánh vào dạ dày của Ngụy Hào, đau đến mức khiến anh ta cảm thấy trong bụng như sông cuộn biển gầm, ứa cả mồ hôi hột.
“Ư…” Ngụy Hào ôm bụng ngồi xổm xuống, thống khổ đến mức ngũ quan đều xoắn chùm cùng một chỗ.
Mà An Hân giơ nắm tay đứng bên cạnh vẻ mặt cũng đã dại ra, ngược lại tựa như còn không hiểu rõ tình huống, mãi đến khi Ngụy Hào ngồi xổm xuống còn không thể tin được hỏi, “Đau không…?”
“Đau.” Ngụy Hào tức giận đáp.
An Hân nhìn sắc mặt anh ta nhợt nhạt thì ẩn ẩn có chút lo lắng, nhưng mà vừa nghĩ đến đủ loại chuyện vừa qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Hân liền nghiêm lại, nói “Vậy là tốt rồi, nếu không đau tôi chẳng phải là đánh không công sao?”
“Em!” Mặt Ngụy Hào lập tức biết thành xanh đen, nếu là người khác anh ta đã sớm đánh trả lại gấp trăm lần, nhưng đối với An Hân, anh ta phát hiện bản thân chỉ có thế nhịn xuống, nhưng mà khi anh ta nhìn thấy An Hân không hề mang vẻ mặt âm trầm hung ác trừng mắt với mình, tâm tình lại tốt lên một chút, “Lại đây giúp anh đứng lên.”
An Hân nhìn thấy anh ta kỳ thật không có việc gì, còn có năng lực sai sử người khác, hừ một tiếng xoay người bước đi.
Mặt Ngụy Hào lại càng đen thêm, đứng lên một phen giữ chặt lấy An Hân, “Em muốn đi đâu?”
An Hân không thoải mái nhìn Ngụy Hào lôi kéo tay mình, vùng vẫy nửa ngày cũng không rút lại được, nhiệt độ cơ thể anh ta theo bàn tay truyền đến, khiến An Hân nhíu mày càng chặt.
“Tôi đi chỗ nào liên quan quái gì đến anh?!”
“Em muốn giận dỗi tới khi nào? Em đánh cũng đã đánh rồi, rốt cuộc em còn muốn thế nào đây?” Ngụy Hào có chút mất hứng, nói chuyện cũng không còn khách khí như vậy nữa.
“Tôi không muốn thế nào cả, tôi cũng không giận dỗi, bất quá là bị anh đá mà thôi.” An Hân quay đầu sang một bên nói, “Tôi cũng không phải trẻ con không hiểu chuyện, giận dỗi cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa tôi cũng sẽ không vì loại chuyện này mà giận dỗi.”
“An Hân, chúng ta cần nói chuyện.”
“Có cái gì đáng nói? Chúng ta chia tay anh tình tôi nguyện, hiện tại anh vui vẻ với mỹ thiếu niên của anh, tôi đi tìm hữu tình lang của tôi.” An Hân châm chọc cười một tiếng, cúi đầu đột nhiên bắt đầu thương cảm nói, “Anh không cần cảm thấy áy náy, chúng ta quen nhau cũng hơn năm năm, ngoại trừ mấy tháng vừa bắt đầu, năm năm sau đó bất quá là tôi không cam lòng quấn quít lấy anh mà thôi. Anh cũng không cần bởi vì chuyện này mà cảm thấy nợ tôi cái gì, ngay từ đầu cũng chỉ là tôi đơn phương tình nguyện mà thôi. Nay tôi mệt mỏi rồi, cũng đã hiểu được, anh đá tôi, tôi cũng trả tự do lại cho anh, việc này đối với chúng ta mà nói đều là chuyện tốt.”
Ngụy Hào vừa định nói chuyện, An Hân lại lập tức trách móc nói, “Dừng lại! Anh đừng có mà nói với tôi cái gì ‘chân tâm’ nữa, chân tâm của anh với tôi mà nói không đáng một đồng!”
Ngụy Hào xanh mặt há miệng thở dốc, không thể nói gì, sau một lúc lâu mới rốt cục nghĩ ra một câu, “Em chính là đang giận dỗi!”
“Anh ít tự mình đa tình đi.”
Ngụy Hào bởi vì tức giận mà tay siết càng chặt, An Hân đau đến mức nhăn mặt nhăn mày, nhưng mà một chút cũng không chịu yếu thế.
“Là anh tự mình đa tình sao? Em bỏ lại một phong thư từ chức rồi không nói một tiếng đã bỏ đi, ngay cả nói tạm biệt cũng không dám, em chính là không dám gặp anh! Em sợ nhìn thấy anh sẽ luyến tiếc rời khỏi anh, anh biết anh làm em thương tâm, nhưng mà anh…”
Đúng lúc này, di động của Ngụy Hào lại vang lên, tưởng là Ngụy tổng lại gọi đến, Ngụy Hào xem cũng không xem liền tiếp máy.
Kết quả không ngờ…
“Ngụy Hào!!! Tên An Hân kia khi dễ em!! Nó chạy tới đây không chỉ mắng em, còn đánh em nữa!!” Hà Nhiên kêu đến rung động tâm can, tê tâm liệt phế, ngay cả An Hân nghe xong cũng nhịn không được hoài nghi bản thân có phải thật sự đánh cậu ta hay không.
Ngụy Hào quả nhiên quay đầu lại nhìn An Hân, An Hân lập tức quăng lại một ánh mắt khiêu khích, chân mày Ngụy Hào nhăn lại đến mức có thể đập vỡ vỏ hạch đào.
“Ngụy Hào, anh hiện tại đang ở đâu? Chúng ta đổi khóa cửa có được không?” Hà Nhiên không biết tình huống bên này, nghe thấy Ngụy Hào không đáp lại, thanh âm tội nghiệp còn ẩn ẩn mang theo tiếng khóc nức nở.
“Buổi chiều không phải em có buổi học phải đến trường sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà em vừa đi ra khỏi cửa liền đụng phải cái tên An Hân kia đến tìm em tính sổ, rõ ràng là bản thân nó không có năng lực giữ lại trái tim của anh, lại đến gây chuyện với em!” Hà Nhiên nói đến vô cùng ủy khuất.
An Hân bởi vì lúc nãy bị Ngụy Hào kéo lại rất gần, cho nên cũng nghe không xót chữ nào, lạnh lùng nở nụ cười.
“Anh nói xem người nó gầy như bộ xương khô vậy, ngay cả hai má cũng hóp vào, có phải bị bệnh gì hay không chứ?”
“Đủ rồi!” Sắc mặt Ngụy Hào trầm xuống, nổi giận rống lên.
An Hân giơ tay đoạt lấy điện thoại, trực tiếp ấn vào phím màu đỏ cúp máy, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Ngụy Hào nói, “Muốn nói chuyện phải không? Được thôi!”
Trong phút chốc bất tri bất giác Ngụy Hào không biết từ khi nào thì đã buông tay An Hân ra, An Hân cầm điện thoại ném vào trong lòng Ngụy Hào, xoay người sải bước đi về phía nhà anh ta.
Ngụy Hào lập tức bắt đầu sợ hãi, lần đụng mặt trước đó tuy rằng không có cãi nhau ngay tại trận, ngược lại còn ra kết quả như hôm nay, lúc này sắc mặt An Hân ác liệt như vậy, trời mới biết sẽ thế nào nữa.
“An Hân! Em đợi chút đã, anh không tin! Anh biết em sẽ không đánh người đâu!”
Nhưng mà đợi đến lúc Ngụy Hào đuổi kịp An Hân, An Hân đã đứng trước cửa nhà anh ta.
“An Hân, em hãy nghe anh nói, anh bởi vì Hà Nhiên cậu ta là…”
An Hân cái gì cũng không nghe, ấn vang chuông cửa nhà anh ta. Chuông cửa vừa vang lên, bên trong cửa phòng lập tức vang lên tiếng bước chân vội vàng, Ngụy Hào không kịp ngăn cản, cửa phòng liền cứ như vậy mở ra.
Trong nháy mắt Hà Nhiên mở cửa ra, gương mặt An Hân mang theo vẻ tươi cười tựa như gió xuân thổi vào mặt, mà lúc Hà Nhiên nhìn thấy cậu, vẻ mặt đáng thương và ủy khuất lập tức vặn vẹo thành hoảng sợ, như là nhìn thấy hình ảnh đáng sợ khiến người ta nổi cả gai ốc, mà chờ đến lúc cậu ta nhìn thấy Ngụy Hào đứng bên cạnh An Hân, biểu tình trên mặt đột nhiên trở nên oán hận.
An Hân vẫn như cũ tươi cười sáng lạn, làm bộ như quan tâm hỏi, “Chỗ tôi đánh cậu còn đau không?”
Khuôn mặt Hà Nhiên lại một lần nữa bắt đầu vặn vẹo, đột nhiên hung ác nhào về phía An Hân.
“Mày cái đồ kẻ thứ ba không biết xấu hổ!”
Nếu thật sự có võ thần, hôm nay An Hân tuyệt đối là bị võ thần nhập thân. Bởi vì thời điềm một quyền của Hà Nhiên đánh tới chỉ còn cách cậu không tới một phân, An Hân vẻ mặt mỉm cười phất tay liền một cái tát hung hăng đánh lên trên mặt Hà Nhiên.
‘Bốp!’
Tay Hà Nhiên vẫn đánh trúng ngực An Hân, nhưng mà cùng lúc đó chính cậu ta cũng bị An Hân đánh cho ngã ngồi xuống đất. Nếu không phải ngực An Hân có chút đau, phải lùi về sau hai bước, động tác này của cậu ta hoàn toàn chính là đuổi ruồi bọ.
Hà Nhiên bị đánh ngã xuống đất liền khóc nấc lên, bụm mặt giương nanh múa vuốt vừa muốn nhào qua, Ngụy Hào vội vàng từ phía sau An Hân vòng qua ôm lấy Hà Nhiên, không để cho cậu ta lao đến nữa.
An Hân nhìn thấy, chỗ bị đánh trên ngực tựa như càng đang hơn, cậu tức giận đến mức bậc cười, cười đến thập phần sáng lạn, “Đau không?”
Hà Nhiên cả người chấn động, vừa muốn nhào về phía trước, Ngụy Hào liền gắt gao ôm lấy cậu ta, gầm nhẹ một tiếng, “Đủ rồi, An Hân, em hôm nay đi về trước đi.”
“Không cho đi! Nó đánh em, sao có thể để cho nó cứ như vậy không không rời đi!” Hà Nhiên bất mãn quát lớn.
“Sao nào? Cậu muốn đánh nhau?” An Hân trào phúng cười nói.
Ngụy Hào cho tới hiện tại chưa bao giờ thấy qua bộ dạng thế này của An Hân, anh ta đã thấy An Hân cười, thấy An Hân khóc, thấy An Hân cao hứng, thấy An Hân tức giận, cũng thấy An Hân khổ sở. Anh ta nghĩ anh ta đã gặp toàn bộ biểu tình của An Hân, nhưng mà anh ta cho tới nay vẫn chưa thấy cậu cười như vậy, cười như thể thực sáng lạn nhưng trong mắt lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta tuyệt vọng. An Hân cho đến nay đều khoan dung, cho đến nay đều chỉ biết đuổi theo phía anh ta giúp anh ta xử lý tốt hết thảy, anh ta thậm chí còn chưa từng nghĩ tới An Hân cũng sẽ đánh người, lại còn không chừa một tia cảm tình nào như vậy.
“Ngụy Hào! Anh buông em ra!!” Hà Nhiên thét lên một tiếng chói tai gọi lực chú ý của Ngụy Hào trở về.
Đối với Hà Nhiên, tuy rằng ngay từ đầu anh ta có mục đích riêng, bất quá về sau lại thật sự động tâm. Mặc dù hiện tại anh ta biết được bản thân nên đứng về phía An Hân, nhưng mà vụ làm ăn cùng với ba của Hà Nhiên còn chưa đàm phán xong, lý trí của anh ta sẽ không bị tình cảm khống chế. Ngụy Hào có chút vô lực muốn giải thích, “Tiểu Nhiên, An Hân cậu ấy…”
“Không nghe! Em không nghe!” Hà Nhiên lập tức che lỗ tai, căm tức gào lên với Ngụy Hào.
An Hân nhìn hai người ngươi tới ta đi, che giấu khó chịu trong lòng, không kiên nhẫn nói, “Muốn động thủ hay muốn nói gì thì nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian lãng phí với các người.”
Hà Nhiên sững lại, quay đầu khiêu khích nhìn An Hân nói, “Tao cũng không phải loại tiện nhân có khuynh hướng bạo lực như mày! Chỉ cần mày xin lỗi tao, ta có thể tha thứ cho mày.”
“Tôi cần cậu tha thứ sao? Nực cười.” Lần này An Hân thật sự nở nụ cười, cười đến thực khinh thường, thấy Hà Nhiên lại có chút bắt đầu táo bạo mới nói, “Nếu hôm nay ba người chúng ta đều ở đây, như vậy với tôi mà nói cũng tốt. Đầu tiên, tôi và Ngụy Hào đã chia tay, tôi và các người không có một chút quan hệ nào cả, hai người cũng đừng tìm tôi gây phiền toái nữa. Thứ hai, vừa rồi cậu nói tôi là kẻ thứ ba? Năm năm trước lúc Ngụy Hào theo đuổi tôi, thằng nhóc cậu sợ là còn đang mặc quần yếm học trung học mà thôi. Ai là tiện nhân, ai là kẻ thứ ba con mẹ nó trong lòng tự biết. Đừng có tự kỷ, còn nghĩ rằng kẻ khác ai cũng như mình…”
‘Bốp!’
An Hân còn chưa nói xong chữ cuối cùng đã bị một bạt tay của Ngụy Hào đánh cho không còn âm thanh, vẻ mặt Ngụy Hào ngưng trọng trừng mắt nhìn An Hân, gằn từng tiếng nói, “Nói đủ thì trở về đi.”
Hà Nhiên cũng sững sờ tại chỗ, không thể tin nhìn về phía Ngụy Hào. Cũng không biết là vì lời nói của An Hân khiến cậu ta thấy bất ngờ, hay là hành động của Ngụy Hào khiến cậu ta thấy bất ngờ.
Mặt An Hân rất nhanh có chút sưng lên, cũng không thể tin được nhìn Ngụy Hào, đôi mắt dần dần đỏ lên, nhưng mà cũng chỉ là đỏ lên mà thôi, An Hân quyết không cho phép bản thân khóc trước mặt hai người bọn họ.
“Em… Em đừng trừng mắt anh như vậy.” Ngụy Hào bỗng nhiên có chút chột dạ.
An Hân nuốt nước bọt, đem nghẹn ngào tắc tại cổ họng nuốt vào trong bụng, thanh âm trong trẻo chậm rãi nói, “Tôi không trừng anh, tôi chỉ là muốn mở to hai mắt nhìn cho thật kỹ, đây chính là người đàn ông con mẹ nó tôi yêu năm năm?!”
Ngụy Hào há miệng thở dốc không nói nên lời.
“Hừ!” An Hân khẽ cười một tiếng, “Anh nói tôi ngay cả một lời từ biệt cũng không dám, anh nói tôi không dám gặp anh là sợ luyến tiếc rời khỏi anh? Hiện tại chúng ta cũng đã gặp nhau, tôi thật sự không cảm thấy có cái gì đáng luyến tiếc. Tôi hối hận duy nhất một điều, chính là đánh người làm đau tay của tôi mà thôi.”
“An Hân…”
“Sao nào? Hay là muốn tôi xin lỗi? Được rồi.” An Hân lui ra phía sau hai bước cúi người thành một độ cung không đến độ, “Thực xin lỗi, đã đánh cậu một quyền; cũng thực xin lỗi, đã đánh anh ta một cái tát.”
Ngụy Hào giơ tay lên muôn kéo An Hân, An Hân tránh được, ngay sau đó Hà Nhiên liền nhào qua gắt gao ôm lấy anh ta, “Ngụy Hào, anh phải nhớ đã đáp ứng em…”
Ngụy Hào sửng sốt một chút.
An Hân nói xong xoay người bước đi, ánh mắt có chút chua xót, cậu chớp chớp mắt hít sâu một hơi, đột nhiên cao giọng nói, “Tạm biệt, Ngụy Hào. Nếu về sau bất hạnh đụng mặt nhau, tôi tuyệt đối so với anh tốt hơn rất nhiều!”
Thanh âm của cậu không lớn không nhỏ lại vừa đủ cho hai người kia nghe được, phía sau truyền đến tiếng vang rầm rầm, tựa như thanh âm cánh cửa kia bị một con cá thật lớn đâm nát, cậu cũng không quay đầu, thẳng lưng ngẩng cao đầu đi về phía trước.