Trăng mờ sao mịt, không khí trên quảng trường tự do ban đêm cực kỳ lười biếng mê người, hai bên quảng trường, chia ra thành sảnh âm nhạc quốc gia và kịch viện quốc gia, áp dụng kiến trúc điện đường cổ điển, nóc nhà kiểu nhà nghỉ trên núi, cột trụ màu đỏ, mặt ngoài to lớn lại ưu nhã.
Đêm nay, sảnh âm nhạc đang cử hành một buổi hội âm nhạc, do Ma Nữ Violin được hoan nghênh nhất Đài Loan và hoàng tử Piano đến từ Nhật Bổn cùng nhau đàn bài "Giao hẹn của Faust", bảng quảng cáo và áp phích tuyên truyền đã tràn ngập đầy đường phố Đài Bắc từ hai tháng trước, vé vào cửa xem tiết mục hai ngày liên tiếp đều bán xong trong ngày bán vé.
Bên trong quảng trường, thân sĩ danh viện rộn ràng, không thiếu người trẻ tuổi yêu nhạc cổ điển, đứng đầy phía trước với người ái mộ Hạ Hải Âm, mấy nữ học sinh thậm chí noi theo tạo hình trên quảng cáo của cô, mặc trang phục giống như búp bê gothic.
Trong đám người nói cười ríu rít, một ông cụ chống gậy, cầm hoa tươi có vẻ thật khác biệt. Sắc mặt ông âm trầm, leo lên từng bậc thang, lúc đưa vé vào cửa ra cho người xét vé thì khóe miệng lộ ra đường cong khinh thường.
Ông nhìn chăm chú một biển quảng cáo tuyên truyền trong đại sảnh. Trên biển quảng cáo, hoàng tử Piano mặc một bộ vest trắng, đứng một cách ngọc thụ lâm phong, Hạ Hải Âm thì ngồi trên một cái ghế phong cách châu Âu, mặc trang phục gothic màu đen, trên tay miễn cưỡng nắm Violin, đôi mắt sáng rỡ, đôi môi hơi cong, thần thái cười như không cười, quả nhiên rất có sức quyến rũ ma tính.
Ông cụ hừ lạnh.
Trong khoảng thời gian này, ông vẫn hỏi thăm chung quanh xem làm sao gặp được cô một lần, cuối cùng thật vất vả mới lấy được vé vào cửa hội âm nhạc tối nay từ con gái của một người bạn thân.
Ông chậm rãi đi về phía trước, nhân viên làm việc thấy ông hành động không tiện, chủ động tiến lên đỡ, ông thừa cô giao bó hoa cho cô ta, nhờ cô ta giao cho Hạ Hải Âm giùm ông.
"Cô cũng biết, tôi thế này thật không tiện lên đài tặng hoa cho cô ấy."
"A, chúng tôi cũng không cho khán giả lên đài tặng hoa, như vậy đi, tôi giúp ông đưa thẳng đến phòng nghỉ của cô ấy."
"Tốt, vậy rất cảm ơn cô. Đúng rồi, trong bó hoa có tấm thiệp, xin Hạ tiểu thư nhất định phải nhớ mở ra xem."
"Tôi biết rõ rồi. Cụ ông, ông từ từ đi, cẩn thận bậc thang."
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên đang làm việc, ông cụ rốt cuộc ngồi vào chỗ của mình trong tiệc khách quý, mở sổ tay tiết mục ra xem, đặc biệt chú ý mấy dòng chữ giới thiệu về Hạ Hải Âm.
Ông xem, vẻ mặt nặng nề.
"Ông mau đi ra! Tiết mục sắp bắt đầu."
Trong phòng nghỉ phía sau sân khấu, Hạ Hải Âm đang làm cuộc chuẩn bị cuối cùng trước khi lên sân khấu, điều hòa hô hấp, tâm tình nghiêm túc, cố tình trước lúc quan trọng còn có người đang quấy rối.
Chu Tại Vũ tựa vào bên tường, cười cười ngắm cô, mắt sáng rỡ bao hàm dịu dàng tán thưởng.
Quá dịu dàng. Hại trái tim cô đập mạnh, thật khẩn trương!
"Mau đi ra đi!" Cô không nhịn được đưa tay muốn đẩy anh ra ngoài cửa. "Giống như hôm qua, đã chuẩn bị xong chỗ ở tiệc khách quý cho anh, anh cứ ngồi thưởng thức em biểu diễn thôi."
"Làm chi cứ thúc giục ta? Rõ ràng còn mười lăm phút mới bắt đầu diễn." Chu Tại Vũ liếc liếc đồng hồ đeo tay, mặt vô tội.
"Anh không đi ra ngoài, em không thể chuyên tâm!"
"Tại sao không thể?"
Còn hỏi? Cô buồn bã liếc anh, biết rõ anh có bao nhiêu lực ảnh hưởng với cô, mấy trăm câu ca ngợi của người khác cô đều có thể lạnh nhạt nghe, nhưng chỉ cần một ánh mắt của anh, cũng đủ để quyết định cô lên thiên đường hay là xuống Địa ngục.
"Nếu anh muốn hại em tối nay biểu hiện không tốt, em sẽ hận anh." Cô cố ra vẻ hung tợn cảnh cáo.
"Vậy hở?" Anh không tin, đôi tay ôm eo nhỏ của cô, cúi đầu, trêu đùa chóp mũi hồng hào của cô. "Vậy em hận anh đi, bởi vì anh còn chưa muốn tha cho em."
"Anh như thế nào?" Cô tức giận gấp gáp.
"Hôn một cái như thế nào?" Anh mập mờ thở ở bên tai cô.
"Anh đi chết đi!" Cô mặt đỏ tai nóng. "Sắc lang!"
Anh cười ha hả tiếp nhận vẻ nũng nịu của cô. "Nên trách tiểu ma nữ như em, làm cho người ta chỉ muốn rơi xuống."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói, anh nghe rõ ràng, lại vẫn không chịu buông cô ra, cô không có cách, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng hôn lên môi anh.
"Vậy được rồi chứ?" Cô thở dốc hỏi, vô cùng lo lắng nhìn về cánh cửa, rất sợ có người xông tới bắt gặp một màn này, cô sẽ mất mặt chết.
Cô càng hốt hoảng, Chu Tại Vũ càng cảm thấy buồn cười, dù bận vẫn ung dung kéo cô gần mình hơn, nhàn nhã hôn cô, giống như bọn họ có rất nhiều thời gian có thể triền miên.
Thần trí Hạ Hải Âm choáng váng. Có người gõ cửa, sau đó là một tiếng vang ken két, đang lúc cô thầm kêu hỏng bét thì Chu Tại Vũ kịp thời đẩy cô ra, kéo ra hợp cự ly ở giữa hai người.
Người đến là Tiểu Hương, ôm mấy bó hoa trong ngực đi tới.
"Vanesse, cô xem, còn chưa diễn, người ái mộ của cô đã vội vã tặng quà cho cô!" Cô bất giác trở nên khác thường, cười nói. "Còn có, cả một hàng giỏ hoa bên ngoài đều là chúc mừng cô, công tử Tổng Thống liên tục đưa tới hai ngày rồi."
Công tử Tổng Thống?
Chu Tại Vũ nhíu mày, đang muốn lên tiếng, Hạ Hải Âm đoán được anh muốn nói gì, trừng mắt nhìn anh cảnh cáo.
Anh thu hồi lời muốn nói, im lặng nhếch miệng, cười rất vô lại. "Vậy anh đi ra ngoài nhé?"
Mau cút đi!
Cô dùng hình môi đáp lại anh.
Anh tự nhiên xoay người, đi hai bước, đột nhiên quay đầu lại, chỉ chỉ cô, lại chỉ chỉ môi của mình. "Nơi này, nhớ trang điểm lại, phai màu rồi."
Cái gì? Hạ Hải Âm kinh ngạc, trực giác đưa tay sờ môi, Tiểu Hương bên cạnh nghe lời này, mới hiểu vừa rồi hai người đang lén lút "Vụng trộm", không nhịn được cười ra tiếng.
Hạ Hải Âm tức giận trừng phụ tá, cô buông buông tay, le lưỡi.
"Tôi không nghe thấy! Tôi không nghe gì cả!" Giải thích giấu đầu lòi đuôi.
Hạ Hải Âm sắp tức nổ, mắt bốc lửa giận quét về phía Chu Tại Vũ, anh cười không có lương tâm, không chút nào hổ thẹn vì hành động của mình.
"Đi đây." Anh khoát khoát tay, bóng lưng đẹp trai từ từ biến mất.
Hạ Hải Âm đưa mắt nhìn anh, chỉ có thể thở dài. Người đàn ông không tim không gan này, từ khi nào học được tinh nghịch thế?
Cô bất đắc dĩ, lấy hộp đàn Violin ra, tỉ mỉ kiểm tra mỗi một sợi dây đàn, dây đàn đã lên, cũng điều âm rồi, tình trạng âm thanh rất tốt.
Tiểu Hương rút một tấm thiệp nhỏ trên bó hoa ra. "Đây là một ông cụ đưa tới, ông ấy nói cô nhất định phải xem."
"Tôi biết rõ rồi, cô để đó trước." Hạ Hải Âm không chút để ý, đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, Tiểu Hương thay cô nghe điện thoại, sau đó đưa cho cô.
"Là công tử Tổng Thống gọi tới."
"A lô." Cô nhận lấy điện thoại di động, thản nhiên cười. "Tuấn Kỳ à, tôi đã nhận được giỏ hoa, cám ơn. . . ."
Cô có cái gì không đúng.
Lúc nghỉ ngơi giữa màn, Chu Tại Vũ vốn muốn đến phòng nghỉ ngơi tìm Hạ Hải Âm, nhưng cô lại khóa cửa, không gặp ai cả, anh nghĩ có lẽ cô muốn chuyên tâm bồi dưỡng tâm tình cho buổi biểu diễn sau, nên thức thời rời đi.
Nhưng gần đến giờ buổi biểu diễn sau bắt đầu thì truyền thanh lại truyền đến tin tức kéo dài, qua mười lăm phút nữa, cô mới lên sân khấu.
Đầu tiên, cô nói xin lỗi những người nghe, nói sức khỏe mình tạm thời hơi không tốt, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều, xin mọi người đừng lo lắng.
Đáng lẽ cô sẽ vì thế mà diễn tệ đi, nhưng không có, cô còn diễn đặc sắc tuyệt diệu hơn nửa buổi trước.
Âm phù ở trên tay cô giống như có sinh mạng, kịch liệt nhảy động, phập phồng, khán giả không kịp nhìn cách kéo đàn giống y như có ma pháp của cô, bật ra nhiều tiếng than thở.
Cô không phải đang biểu diễn, là chân chính dốc hết tâm huyết.
Chu Tại Vũ nhìn giai nhân trên đài, ngực khó chịu căng thẳng.
Đây không phải đang kéo Violin rồi, cô đang kéo dây cung tim mình, mỗi một lần dây cung được kéo, đau đớn đều là lòng cô.
Cô có thể nào nhịn được đau đớn như thế? Anh cơ hồ có thể nghe được thanh âm trái tim cô chảy máu ——
Đến tột cùng thế nào? Hải Âm, xảy ra chuyện gì?
Anh nhìn cô chăm chú, hô hấp không thuận, ánh đèn trên võ đài quá cường liệt, anh nhìn không rõ ánh mắt của cô, chỉ nhìn thấy gương mặt của cô lộ ra vẻ kích tình.
Cô đang hưởng thụ âm nhạc sao? Hay là âm nhạc đang hành hạ cô?
Hội âm nhạc kết thúc, cô và hoàng tử Piano lần lượt chào cảm ơn, những người nghe nhiệt liệt yêu cầu tiếp tục, cô không chút do dự, độc tấu một bài Paganini, nhất thời đưa không khí toàn trường tới cảnh giới gần như điên cuồng.
Tất cả mọi người điên rồi, tiếng hoan hô bên tai không dứt.
Cô và hoàng tử Piano ôm nhau trên đài, sau đó tay nắm tay cúi người chào cảm ơn, trước khi màn che hoàn toàn hạ xuống, Chu Tại Vũ liếc thấy thân thể của cô tựa hồ lay động một cái.
Cô té bất tỉnh sao?
Anh thoáng chốc cảnh tỉnh, đứng dậy thật nhanh, chạy tới phía sau đài, Hạ Hải Âm đang bị một đám nhân sĩ giới âm nhạc vây lượn, đang cầm vài bó hoa, tươi cười rạng rỡ.
Cô không có việc gì.
Anh thở dài, thần kinh kéo căng thoáng buông lỏng, lặng lẽ đứng ở một bên thưởng thức cô giao tiếp với người ta, thấy kiêu ngạo lây.
"Chu tiên sinh sao?" Có người ở sau lưng kêu anh.
Anh quay đầu lại, dung nhan thanh lệ đập vào mắt, suy nghĩ một chốc, trước đây không lâu đã gặp.
"Là Diệp tiểu thư?"
"Đúng vậy." Diệp Thủy Tinh cười ngọt ngào, khẽ gật đầu một cái, bên cạnh cô còn một người đàn ông đeo kính mắt, hai người khoác tay nhau, xem ra rất là thân mật hài hòa. "Giới thiệu cho anh một chút, đây là ông xã tôi, Kiều Toàn."
Kiều Toàn?
Anh nghĩ, không phải "hoàng tử Quốc hội" gần đây rất được hoan nghênh sao?
Khóe miệng Chu Tại Vũ cổ quái nhếch lên, sao gần đây đi đến chỗ nào cũng đều gặp "Hoàng tử" ?
"Là ủy viên Kiều à?" Anh chủ động vươn tay, bắt tay Kiều Toàn. "Tôi là Chu Tại Vũ."
"Anh ấy chính là người em đã nhắc với anh, bảo vệ riêng của Hải Âm." Diệp Thủy Tinh giải thích với ông xã, mắt sáng tự tin chớp chớp.
Kiều Toàn nhẹ giọng cười một tiếng, làm như hiểu ám hiệu của vợ mình, ánh mắt nhìn anh nhất thời tràn đầy hứng thú.
Hai vợ chồng này đang cười anh à? Chu Tại Vũ cảm thấy kinh ngạc. Anh dám đánh cuộc, hai vị này sớm biết quan hệ giữa anh và Hải Âm tuyệt đối không phải đơn thuần là bảo vệ và cố chủ.
Diệp Thủy Tinh tựa hồ cũng nhìn thấu sự xấu hổ của anh, cười ngọt hơn, càng không che giấu được mấy phần dí dỏm. "Hải Âm đâu?"
"Vừa rồi còn ở đằng kia." Chu Tại Vũ rét, lấm lét nhìn trái phải, lúc này mới giật mình Hạ Hải Âm chẳng biết đã không thấy bóng dáng từ lúc nào.
"Đừng khẩn trương thế kia, cô sẽ không chạy mất." Diệp Thủy Tinh nhạo báng.
Anh bỗng chốc nóng mặt, tay chân hơi luống cuống. Bạn tốt này của Hải Âm, hình như không dễ giải quyết! Không trách được người ta nói đàn ông gặp chị em của phụ nữ, chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
"Chu tiên sinh rất yêu Hải Âm của chúng ta?" Xem giọng điệu hỏi han của Diệp Thủy Tinh, quả thật giống như cha mẹ vợ thẩm tra con rể.
Anh lúng túng, liếc Kiều Toàn một cái, anh ta dùng thân phận đàn ông trả lại anh một ánh mắt đồng tình hài hước, tỏ rõ vợ của mình cũng không dễ đối phó.
Anh âm thầm thở dài, gật đầu đàng hoàng.
"Thích cỡ nào đây?" Diệp Thủy Tinh hỏi tới.
Điều này có thể đo đạc sao? Chu Tại Vũ bất đắc dĩ gãi gãi đầu, vấn đề này nếu là Hải Âm hỏi anh, anh nhất định cười cô, cố tình người hỏi là chị em tốt của cô.
"Tôi. . . Sẽ luôn luôn bảo vệ cô ấy." Đây là trả lời tốt nhất anh có thể nghĩ đến.
Tròng mắt Diệp Thủy Tinh lóe sáng. "Cả đời sao?"
"Cả đời." Anh hứa hẹn.
Diệp Thủy Tinh hài lòng. "Chu tiên sinh đừng quên quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy đó!"
"Uh." anh ngoan ngoãn đồng ý.
Lúc này cô mới chịu bỏ qua cho anh, để cho chồng của mình tán gẫu chuyện tầm phào với anh, hàn huyên thăm hỏi, thành lập giao tình thời kỳ đầu.
Mười phút sau, Chu Tại Vũ không thể không để ý đến hướng đi của Hạ Hải Âm, Diệp Thủy Tinh hiểu ý, cười anh lần nữa.
"Được rồi, anh đi tìm Hải Âm đi, nói cho cô ấy biết chúng ta đi trước, rãnh rỗi tới nhà tôi ăn cơm."
Thật là biết ơn!
Chu Tại Vũ như được đại xá, lễ phép nói tạm biệt đôi vợ chồng này xong, bắt đầu tìm kiếm hành tung bạn gái. Bên trong phòng nghỉ ngơi, chất đầy hoa tươi và quà tặng, nhưng lại không thấy bóng dáng Hạ Hải Âm, cả Tiểu Hương cũng không ở đây.
Anh gọi điện thoại tìm người, tiếng chuông vang lên mười mấy tiếng, lại không ai nghe, đi vào hộp thư.
Rốt cuộc đi đâu rồi? Chu Tại Vũ hơi llo lắng, thời gian này vẫn như hình với bóng với cô, thật đúng là không thói quen khi cô rời khỏi tầm mắt của mình, hơn nữa anh là bảo vệ, lại không làm tròn chức trách của mình, cũng đủ làm anh ảo não.
Ngộ nhỡ trong ' này, cô xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thật gặp phải người ái mộ biến thái à?
Không biết tại sao, anh có dự cảm chẳng lành. Dự cảm này không có lý do, miễn cưỡng chỉ có thể giải thích là trực giác nhảy cảm anh có được trong nhiều năm làm nhân viên đặc cần.
Cô đã xảy ra chuyện!
Chu Tại Vũ nghiêm nghị, nhịp tim không nghe lệnh đập mạnh. Anh gấp rút tìm kiếm cả phía sau sân khấu, tầm mắt quét xem ở trong biển người như radar, không buông tha bất kỳ góc nào.
Tại sao phải sợ như vậy?
Anh đè nén cảm xúc phiền não, đầu không khỏi hiện lên hình ảnh mấy ngày nay anh hết sức muốn quên lãng.
Ngày đó, anh đang ở trong phiên trực, nhưng một dòng khí nóng thình lình kéo đến, tiếp đó chính là hỏa hoạn, lại thiêu hủy đi lý trí anh đang có.
Anh hoảng hốt tìm kiếm trong khói mù dày đặc, giống như đang vùi thân trong động đen, ai cũng không kéo anh về được, các đồng liêu gọi anh, anh cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Quốc gia, vinh dự, trách nhiệm —— một khắc kia, anh cảm thấy mình đều có thể quẳng mất, thậm chí ngay cả tánh mạng cũng có thể không để ý, chỉ cần. . . . . .
"Hải Âm, em ở đâu?"
Chu Tại Vũ lo âu nỉ non, không muốn nhớ lại, cố tình dung nhan tuyết trắng giống như sắp chết của cô thoáng qua đáy mắt lần nữa, anh rất sợ, thật sợ.
Anh kéo dài tìm kiếm, rốt cuộc phát giác khác thường ở trước một cánh cửa khép chặt, mấy người bảo vệ đứng ngoài cửa, anh nhận ra chính là người đi theo Từ Tuấn Kỳ.
Đám bảo vệ nhìn thấy anh, lập tức tới, cản anh ở ngoài cửa.
Anh cau mày, giọng nói tận lực giữ vững bình tĩnh. "Hải Âm có ở bên trong không?"
"Anh nói Hạ tiểu thư sao? Uh, cô ấy ở bên trong." Bảo vệ cũng không có nói láo.
"Cho tôi vào đi!" Anh cầu xin.
Bảo vệ lắc đầu. "Không được."
"Tại sao không được?"
"Anh cũng biết, là cậu chủ ra lệnh, chúng tôi chỉ có thể nghe theo! Cậu ấy nói không cho kẻ nào đi vào quấy rầy."
Rốt cuộc ở bên trong làm cái gì?
Lòng Chu Tại Vũ vừa động, không để ý mình động vào bề trên, đẩy bảo vệ cản đường ra, dám đụng vỡ cửa.
Hạ Hải Âm quả nhiên ở bên trong, đưa lưng về phía anh, và ôm lấy Từ Tuấn Kỳ.
Anh bỗng dưng cảm thấy chói mắt, suy nghĩ trong lòng cổ động như nước thủy triều.
Từ Tuấn Kỳ thấy anh xông tới, giận đến lớn tiếng gầm giận dữ. "Ai chấp thuận anh càn rỡ thế? Đuổi anh ta đi ra ngoài!"
Đám bảo vệ nghe lệnh, cuống quít theo vào, nhưng đối mặt tiền bối có quân hàm cao hơn bọn họ mấy cấp, nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào cho tốt, Chu Tại Vũ nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, nhìn về Hạ Hải Âm.
"Chuyện gì xảy ra? Hải Âm, em có khỏe không?"
Cô im lặng không nói, vẫn dựa vào trong ngực Từ Tuấn Kỳ.
"Hải Âm!" Anh đề cao âm điệu.
Cô chấn động, lúc này mới chậm rãi xoay người, anh thấy dung nhan cô ảm đạm, hốc mắt nhuộm đỏ, tựa hồ mới vừa khóc, không khỏi nhíu lông mày. "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì." Hạ Hải Âm giống như nhìn thấu suy nghĩ của anh, lành lạnh giương tiếng nói. "Anh đi ra ngoài đi, tôi có chuyện nói với Tuấn Kỳ."
Anh nhìn chằm chằm cô, bộ dáng cô nhìn thế nào cũng không giống không có việc gì. "Hải Âm, rốt cuộc thế nào? Em cứ nói với anh đi."
"Tôi muốn anh đi ra ngoài, anh không nghe thấy sao?" Hưởng ứng anh là vẻ mặt hờ hững hơn, giọng điệu lạnh nhạt hơn.
Anh ngơ ngẩn, nhất thời khó chịu, nhưng vẫn không muốn dễ dàng rời đi.
"Anh còn không hiểu sao?" Thấy anh chấp nhất không động đậy, cô cười lạnh cong môi, thân thiết kéo cánh tay Từ Tuấn Kỳ. "Anh quấy rầy chúng tôi, anh nghĩ lúc nãy hai chúng tôi ở phía sau cánh cửa đóng kín làm cái gì? Chính là muốn lén lút ở chung, không muốn bị người thấy."
Ý là lúc nãy bọn họ đang anh anh em em sao? Tại sao cô ngọt ngào hôn nhau với anh trước đó, quay đầu thì lại lao vào trong lòng người đàn ông khác?
Anh không tin!
Chu Tại Vũ cắn răng, bắp thịt toàn thân căng thẳng. "Hạ Hải Âm, em nói thật đi." Anh kiên định nhìn thẳng cô. "Dù có chuyện gì, em cũng có thể nói với anh, anh sẽ giải quyết."
"Anh. . . ." Cô trừng anh, cánh môi run run, ánh mắt đảo đảo, chốc lát, cô giống như đã quyết định, dứt khoát hít sâu một hơi. "Được, anh muốn nghe lời thật sao? Tôi sẽ nói với anh, lời thật là, tôi không cần bảo vệ, không cần anh!"
Bóng đêm sâu hơn, trong không khí mơ hồ có hơi ẩm, giống như là trời sắp mưa.
Chu Tại Vũ độc lập giữa quảng trường, bốn phía trống rỗng, đám người đã sớm tản đi rồi, tất cả tiếng nói tiếng cười cũng rời anh mà đi, xung quanh anh, chỉ có cô tịch tuyệt đối.
Không phải tôi nói rồi sao? Hợp đồng này tôi có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào, cho nên bắt đầu từ hôm nay, anh đi đi!
Bên tai, yếu ớt vang lên lời cô nói, lạnh nhạt lại không rõ ràng.
"Em nghiêm túc sao? Hạ Hải Âm."
"Anh nghĩ tôi đùa với anh sao? À, Chu Tại Vũ, tôi đúng là đang chọc anh, đúng là đùa anh đó, ai bảo anh bảy năm trước làm tổn thương tôi? Tôi muốn trả thù, muốn trả thù anh, chỉ có Hạ Hải Âm tôi bỏ rơi người ta, sao anh có thể bỏ tôi?"
"Đến bây giờ. . . . Em còn hận an?"
"Đúng, tôi hận anh! Anh không ngờ à?" Cô cười giống như ma mữ, nắm con dao sắc, chẳng hề để ý cắt tim của anh. "Hiện tại tôi đã đạt được mục đích, lần này đến lượt tôi bỏ anh."
Anh hoảng hốt nhìn cô.
"Còn không hiểu à? Tôi không thương anh, tuyệt không!"
"Em muốn ở chung với Từ Tuấn Kỳ sao?"
"Đúng, tôi muốn ở chung với anh ấy, cho nên sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, coi như nhìn thấy tôi, cũng đừng gọi tôi, tôi cũng sẽ làm bộ như không biết anh."
Những lời này, đã không phải là lần đầu tiên cô nói với anh rồi.
"Hạ Hải Âm, em thật không hối hận sao? Lần này chia tay, về sau chúng ta có thể thật sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa, dù gặp lại, anh cũng sẽ làm bộ như không biết em —— em có thể không?"
"Tôi có thể." Cô không chút do dự, vẫn vô tâm cười cười. "Bye bye, Chu Tại Vũ."
Bye bye, cô nói bye bye.
Không phải "Gặp lại" .
Cô thật có thể từ nay về sau không gặp anh nữa sao? Cô thật có thể chịu?
Chu Tại Vũ chợt hiểu ra vỗ trán, cười, một mình ở quảng trường đêm khuya, cười như kẻ điên thất hồn lạc phách.
Thật là cô gái ác độc!
Vì sao cô có thể làm đến trình độ quyết tuyệt thế? Anh bội phục cô, thật lòng bội phục!
Anh cười, nước mắt lóe sáng trong mắt.
"Thủy Tinh, mở cửa! Cậu mở cửa!"
Lúc nửa đêm, Diệp Thủy Tinh từ trên giường thức tỉnh, nghênh đón bạn tốt đang gõ cửa. Hạ Hải Âm sắc mặt tái nhợt, thân thể run run, như đứa bé bất lực, vừa vào cửa, liền té quỵ xuống đất, lên tiếng khóc rống.
"Thế nào? Hải Âm, cậu còn ổn chứ?" Diệp Thủy Tinh nhất thời sợ ngây người, chưa từng thấy bạn tốt thế này. Kiều Toàn ở một bên nhìn thấy, rất săn sóc châm trà tới đây, sau đó im ắng rời đi, để lại hai chị em.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cậu đừng chỉ khóc, mau nói cho mình biết!" Cô gấp đến độ cũng sắp rơi lệ.
Hạ Hải Âm nghe cô lo lắng an ủi, khóc lợi hại hơn. "Thủy Tinh, xong rồi. . . . Xong đời. . . ."
"Thế nào? Tại sao phải xong đời?"
"Mình nói chia tay. . . với Chu Tại Vũ."
"Cậu và Chu Tại Vũ chia tay?" Diệp Thủy Tinh sợ hãi. "Tại sao?"
Hạ Hải Âm nghẹn ngào, tim thật sự quá đau đớn, cô nói không ra lời, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn ở ngực, cả hít thở cũng không thông, liều mạng ho khan.
Thấy cô như vậy, Diệp Thủy Tinh càng luống cuống, tay chân luống cuống, không thể làm gì khác hơn là vỗ sống lưng cô. "Được rồi được rồi, cậu đừng nói chuyện, trước tỉnh táo lại, đừng khóc nữa, cậu sẽ thở không nổi ."
Nhưng cô không thể không khóc, chịu đựng bi ai như thế, trừ khóc ra, cô không biết phát tiết như thế nào, cô lôi váy Diệp Thủy Tinh, giống như người chết đuối bắt được bè gỗ.
"Hiện tại rốt cuộc mình biết. . . . Tại sao lúc trước Tại Vũ cự tuyệt mình, anh ấy nên tránh mình, sớm trốn đi đừng gặp mình, là mình. . . . Đều là mình hại anh ấy!" Cô nghiêm nghị tự trách.
"Tại sao nói là cậu hại anh ấy?" Diệp Thủy Tinh không hiểu. "Hải Âm, cậu đừng như vậy. . . ."
"Đúng là mình!" Hạ Hải Âm đau thương tự thuật. "Hôm nay ba anh ấy tới tìm mình, mình mới biết anh ấy bị ghi lỗi. . . . Là mình làm hại. Cậu còn nhớ rõ mình được người ta cứu khỏi đám cháy không? Người kia là Tại Vũ, là anh ấy ẵm mình ra khỏi hiện trường hỏa hoạn. . . ."
"Là anh ấy?" Diệp Thủy Tinh kinh ngạc. "Chính là ân nhân không có để lại tên họ, đưa cậu đến bệnh viện liền rời đi sao?"
"Đúng, chính là anh ấy. Khi đó anh ấy đang trực, người anh ấy nên bảo vệ là Tổng Thống, nhưng anh ấy lại bởi vì mình mà thất trách. Cha của anh nói, anh bị ngưng chức đều là mình làm hại, là mình làm trễ nãi tiền đồ của anh ấy, bại hoại vinh dự của anh ấy, mỗi lần anh ấy gặp gỡ mình đều không có chuyện tốt, đều là mình liên lụy anh ấy. . . . Là lỗi của mình! Đều là lỗi của mình!"
Nói xong, Hạ Hải Âm lại khóc nữa, khóc khàn cả giọng, khóc đến ho khan không ngừng.
Nhìn bộ dáng này của cô, Diệp Thủy Tinh cảm thấy mình sắp hỏng mất, đau lòng không dứt. "Cậu đừng như thế, Hải Âm, cậu khóc vậy sẽ tổn hại sức khoẻ, cậu bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút được không?"
Cô cũng muốn tỉnh táo! Cũng muốn khống chế mình không cố chấp, nhìn thoáng một chút, nhưng ——
Hạ Hải Âm dùng sức cắn môi, cắn đến môi dưới chảy máu, nhưng tim vẫn kịch liệt như vậy co rút đau đớn, không chút nào có dấu hiệu hòa hoãn.
Cô cũng rất sợ, thật là sợ thật là sợ ——
"Thủy Tinh, mình. . . Nên làm cái gì? Tại sao phải. . . . Đau thế này? Tại sao bảy năm trước không được, bây giờ vẫn không được? Cậu biết không? Cha của anh ấy quỳ xuống xin mình, cầu xin mình tha cho anh ấy, đừng hại anh ấy nữa —— mình rốt cuộc nên làm như thế nào mới phải? Thủy tinh, mình cảm thấy đau muốn chết. . . Mình rất muốn chết, thật muốn. . . ."
"Cậu điên rồi!" Diệp Thủy Tinh hốt hoảng trách cứ. "Tại sao có thể nói lời này?"
"Mình biết rõ, mình biết rõ mình không nên như vậy, nhưng. . . ." thần trí Hạ Hải Âm hôn mê, nắm quả đấm. Cô tự nói với mình, phải hô hấp, nhất định phải hô hấp. "Anh ấy nói về sau anh ấy gặp mình, thật sẽ làm bộ như không biết mình, anh ấy thật nói như vậy. . . . Mình chỉ nghĩ đến sau này anh ấy không để ý mình nữa, tim của mình liền tan nát, đau đến chết rồi. . . ."
Đúng vậy, cô hiểu cảm giác này, đau đớn thấu tim, tình nguyện mình chết đi, cô rất rõ ràng.
Diệp Thủy Tinh trầm trọng nhìn bạn tốt mất hồn, cô ấy bây giờ, khẳng định cảm thấy mình đang bị vùi lấp ở địa ngục? Bốn phía bóng tối vô biên, không thấy một chút ánh sáng hy vọng.
"Mình còn nói ‘ bye bye ’ với anh ấy, mình nói ‘ bye bye ’. . . . Mình hận chết mình! Nhìn biểu tình của anh ấy, mình còn khó chịu hơn anh ấy, nhưng. . . . . ."
Hạ Hải Âm thút thít, nước mắt như nước thủy triều, lộn xộn chảy xuống, hòa với máu ở bờ môi, làm người ta thấy mà kinh.
"Cậu sợ anh ấy ở chung với cậu, một ngày nào đó sẽ hối hận, đúng không?" Diệp Thủy Tinh hiểu rõ khổ sở của cô.
Hạ Hải Âm gật đầu. "Anh rất hiếu thuận, lại coi trọng vinh dự. . ." Thay vì trơ mắt nhìn tình yêu của mình trói buộc cuộc đời của anh, cô thà dùng kiếm sắc chặt tơ tình, trả anh tự do. "Mình làm như vậy, đúng chứ? Thủy Tinh, đúng không?"
Cô đau lòng hỏi, biết rõ bài tập tình yêu có lẽ vĩnh viễn không thể giải, lại vẫn khát cầu một đáp án.
Nếu như thế gian này có thần, nếu như thần cũng có tình, vì sao không thể chỉ dẫn phương hướng, nói cho cô biết làm sao mới chính xác?
Chỉ cần là vì tốt cho anh, cô đều làm, dù trong lòng máu thịt rã rời, đau chết cũng cam nguyện.
"Cậu rất ngốc, cậu biết không? Hải Âm." Diệp Thủy Tinh thương tiếc vuốt ve cô.
Cô không trả lời, nức nở nghẹn ngào vụn vặt quanh quẩn trong đêm tối, một tiếng lại một tiếng, khóc đến trời sáng ——