Ăn xong cô dọn chén đ ĩa còn Diệp Mặc đến công ty.
Ai không biết thì nghĩ đây là gia đình của vợ chồng son.
Thấy Diệp Mặc anh thay đổi làm cô thấy sợ người đàn ông này.
Đang suy nghĩ thì Cẩn Nam nhắn tin cho cô.
- em đã ổn chưa?
- Dạ em ổn rồi ạ.
Đang mải nhắn tin thì Cô ả trà xanh đến, lần này Hạ Uyển không yếu đuối.
- Cô đến tìm Diệp Mặc anh ta đang ở công ty.
- tôi đến tìm cô.
- Tìm tôi có việc gì?
- Tại sao con chó như cô không chịu dời xa Diệp Mặc.
- Cô bảo tôi dời xa chồng tôi.
Cô thấy thế có ổn không?
- ...!cô nên nhớ anh yêu tôi.
- Cô chỉ có khuôn mặt giống Mộng Uyển còn thứ khác không có.
- Cô....
Cô ả tức muốn nổ phổi vì màn đáp trả của Hạ Uyển.
cô ta không làm gì được cô lên đã bỏ đi chắc là đến tập đoàn mách với Diệp Mặc.
Diệp Mặc đang làm việc thì thư kí Tần mang tài liệu đến cho anh.
- Sếp em đã điều tra về cô Hạ rồi ạ.
- Để đó giúp tôi.
Cậu mau ra ngoài đi.
- Dạ sếp.
Diệp Mặc lật từng trang giấy một về vụ án 6 năm trước.
Đoạn video đó thấy rõ người đẩy là Mộng Uyển chứ không phải Hạ Uyển.
Vậy bấy lâu lau anh khăng khăng là cô giết bạn gái anh.
Anh còn trả thù cô hóa ra anh đã nhầm.
Đến trang thứ 3 người cứu anh là Hạ Uyển và sợi dây đó cũng là của Hạ Uyển vì sợ anh phát hiện nên Mộng Uyển mới có ý định cướp nó từ tay Hạ Uyển.
Xem đến đây anh không muốn anh chỉ muốn bây giờ chạy về nhà và xin lỗi Hạ Uyển.
Sau tất cả liệu cô có tha thứ cho anh không? Cô dành 10 năm thanh xuân cho anh nhưng đổi lại anh lại đi yêu ngươig khác còn trả thù cô.
- Hạ Uyển tôi xin lỗi...
Anh lập tức chạy về nhà trong sưh ngơ ngác của thư kí tần.
Anh đến nhà chạy tìm cô khắp nơi như sợ cô biến mất
- Hạ Uyển...!Hạ...
Em...
Chưa để Hạ Uyển lên tiếng anh đã ôm lấy cô như sợ khỏi vòng tay anh cô sẽ biến mất.
- Xin lỗi em..
- Sao dạo này anh lạ vậy? Diệp Mặc anh lại muốn gì ở tôi.
- Không có...!anh chỉ muốn quan tâm em.
- Không sốt...!Anh uống nhầm thuốc à.
" cốc " em cứ nghĩ oan cho chồng em.
Hạ Uyển em có thể tha thứ cho tôi không?
- Nếu tôi nói không thể? Anh có cho tôi đi không?
- Không...!em đừng nghĩ đến việc xa tôi.
Diệp Mặc kích động khi anh nghe Hạ Uyển sẽ dời xa mình.
- Anh buông tôi ra.
Tôi đau.
- Tôi xin lỗi...!xin lỗi...
- Chúng ta có thể bắt đầu không Hạ Uyển.
Tôi đã biết hết sự việc năm đó rồi.
Tôi biết em sẽ khó có thể tha thứ cho tôi.
- Anh...
Hạ uyển cô khóc.
Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy.
Giờ cô phải làm sao?
Diệp Mặc lấy tay lau đi những giọt nước mắt của cô, Cô cũng không lé tránh anh.
Diệp Mặc thấy đau khi làm cô khóc.
- Xin khóc..Là lỗi của tôi.
- Anh...!Tôi hơi mệt tôi muốn nghỉ ngơi.
- Được...!Tôi đưa em về phòng.
- Không cần đâu.
tôi tự đi được.
Sau đó Hạ Uyển quay lưng bước đi.
Cô cũng mệt mỏi và cô muốn lé tránh Diệp Mặc.
Bây giờ cô chưa biết phải làm gì.
Diệp Mặc nhìn bóng lưng cô bước đi anh cảm thấy xót xa vì anh mà cô trở thành như vậy.
Anh lâyd điện thoại hẹn gặp bác sỹ của cô.
- Alo...!ai vậy?
- tôi là chồng của Hạ uyển tôi có thể gặp anh không?
- Được phòng 304 bệnh viện xxxx
Diệp Mặc nhanh chóng tìm đến địa chỉ theo trên chia sẻ của Bác Sỹ đến nơi anh bước vào.
- Anh là bác sỹ điều trị cho cô ấy?
- Đúng là tôi.
Cô ấy bị bệnh 6 năm trước.
Có những lần tự sát nhưng không thành.
Cô ấy đã bị trầm cảm nặng.
Sau 3 năm điều trị thì cô ấy có tình trạng giảm hơn.
Bây giờ tôi thấy bệnh của cô ấy lại tái phát.
Có thể rất dễ tự sát.
- Nguyên nhân do vụ nhảy lầu 6 năm trước.
- Đúng rồi.
Anh là chồng cô ấy lên để tinh thần cô ấy thỏa mái và quên đi quá khứ.
Nếu không hậu quả tôi không nói trước được.