Du Côn Và Xã Hội Đen: Cặp Đôi Bá Đạo

chương 65: chap 63: kiss

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chap : Kiss

Phong Hàn và Hunter đã lên xe dời đi trong khi Di Nân vẫn bị trói ở căn nhà. Cô ra sức kêu thét để hai người họ quay lại cởi trói ình nhưng không một ai quay lại. Ngân giãy giụa, kêu gào nhưng mối buộc vẫn ở đó, không lỏng đi chút nào cả, xem ra cơ hội ở lại căn nhà bẩn thỉu mốc meo này là khá cao.

Hunter nhìn thằng em đang đắm chìm trong một miền suy nghĩ nào đó, xa xăm và mịt mờ lắm. Anh im lặng không có ý định chen ngang vào đó lúc này. Hunter tạp qua một cửa hàng đồ lạnh, vào trong mất vài phút rồi quay trở lại xe cùng với một túi đồ to oạch.

- Anh mua gì vậy? – Phong Hàn lên tiếng hỏi

- Uống không? – Hunter giơ túi đồ lên ngang tầm, hơi lạnh từ những lon bia phả ra xung quanh.

Chiếc limo ngay sau đó phóng vụt đi, dư âm còn lại chỉ là một đợt bủi mỏng. Mọi thứ còn lại phía sau cả hai không ai còn bận tâm hay để ý gì nữa, những gì thuộc về quá khứ cũng vậy, không nhìn lại có thể tốt cho cả hai.

Hàn xuống xe, Hunter ném cho hắn một lon bia còn lạnh. Tụi hắn mệt mỏi thả mình lên mui xe, đôi mắt hướng về phía thành phố nhộn nhịp cách đó gần km.

- Nhược Phong...- Hàn lên tiếng sau khi bật nắp lon bia: - Biết chuyện này chưa?

Hunter đung đưa hai chân trước đèn xe, thấy hắn hỏi, anh ngầm hiểu ý: " Muốn thu thập thông tin từ mình đây mà"

- Chưa. Chỉ chúng ta biết thôi.

- Khi nào anh sẽ để nó biết việc này? Chuyện Hooldum đã làm với gia đình anh.

- Tùy theo tự nhiên thôi, khi nào cần biết nó sẽ được biết, nhưng không phải bây giờ.

Hàn uống một hơi, cái men lạnh từ từ chôi xuống cổ họng hắn, không phải bây giờ...không có nghĩa là không bao giờ...rồi nó sẽ hận hắn, căm ghét hắn vì những việc mà bố hắn đã làm với gia đình nó. Mối quan hệ vốn chẳng mấy tốt đẹp giờ lại càng đi vào bế tắc. Dù cho nó và hắn không chung một dòng máu nhưng xét về phương diện nào đó cả hai vẫn là anh em. Vậy đây mới thực sự là kết thúc ối quan hệ của hắn và Phong ư? Hàn thả lon bia lên mui xe, hắn muốn tiếp tục nhưng không thể nhưng buông rồi lại không can tâm.

- Nó sẽ hận em phải không? – Hàn lên tiếng não nề

- Vì những gì bố em làm với gia đình anh hả? – Hunter hỏi lại:- Anh không nghĩ mình hiểu được Nhược Phong, tụi anh đã xa cách quá lâu, mỗi người đều thay đổi. Nhược Phong bây giờ khác xưa nhiều lắm...Nhưng mà, anh dám khẳng định nếu nó là Nhược Phong của ngày xưa thì không hận em đâu.

- Tại sao vậy?

- Đây là tội lỗi của thế hệ trước, họ gây ra, không phải em. Người nào gây ra thì người đó chịu hậu quả thôi. Mà thôi...đừng nhắc mấy việc ày nữa, vì nó mà anh phải vắt óc điều tra suất mấy ngày vừa rồi đấy.

- Ngày mai anh phải về Mĩ rồi, Nhược Phong nhờ em chăm sóc.

- Nó giờ đã có Evil rồi, không cần đến em nữa đâu.

Hunter nghe thấy sự thay đổi trong giọng nói của hắn, anh liếc ngang mắt nhìn hắn kì quái

- Có mùi của ghen thì phải...

- Không có. – Hàn chối bỏ

- Nói nghe coi, có phải là...thích nó rồi không? – Hunter đổi giọng chêu đùa làm thay đổi bầu không khí ngột ngạt.

Hàn tròn mắt nhìn Hunter, không lẽ nó nói việc đó với anh rồi sao?

- Là nó nói với anh à?

- Anh biết hết rồi, đừng giấu nữa. – Hunter nhấp một ngụm bia, mắt tinh quái

- Dù sao nó cũng từ chối rồi...

- Á à...tỏ tình rồi hử?

Hunter nằm lăn ra xe, cười ngặt nghẽo, anh đã bới móc được thông tin, thực ra Nhược Phong không hề kể cho anh biết việc này, anh cũng chỉ mới biết sau khi Phong Hàn nói rằng hắn đã bị từ chối.

Vậy rồi không khí thay đổi hẳn, thay bằng việc trầm tư suy ngẫm Phong Hàn lại phải ngồi kể chi tiết từ đầu tới cuối cho Hunter nghe việc mình bị nó thẳng thừng có chút phũ phàng từ chối...Hunter nằm nghe mà miệng cứ tủm tỉm cười, cho tới khi câu chuyện kết thúc thì anh mới dám cười lớn, thật sự anh không muốn cười trước đau khổ của hắn nhưng không thể kiềm chế trước thằng em ngô nghê khoản tình cảm của mình.

...

giờ sáng:

Phong Hàn trở về biệt thự cùng Hunter, anh đã ra sân bây luôn ngay sau khi hắn vào biệt thự, trước khi đi anh vỗ vai hắn nhắc nhở:

- Cố gắng, mọi chuyện chông cậy cả vào em.

Phong Hàn quắc mắt nhìn anh lên xe rồi vụt đi, tuy bực Hunter vì đã đào bới được khá nhiều thông tin nhưng mà...lỗi lầm là do hắn kể ra, thật không thể trách ai được.

Di Ngân và Hạ Minh cũng vừa lúc ra khỏi gala xe, Hạ Minh vì không thấy cô về nên đã quyết định đến nhà kho tìm nếu không có lẽ cô ta đã phải ở đó với chuột và gián rồi. Người cô lấm lem bẩn thỉu vì nền nhà ở đó khá ướt, nét mặt đã méo xệch đi khi nhìn thấy Phong Hàn lạnh lùng đi qua không chút quan tâm nào.

Nhược Phong hôm qua đã về phòng, ở lại phòng Evil nó thấy không an toàn lắm. Nó xuống dưới nhà tìm dụng cụ y tế để vệ sinh vết thương, phòng nó không có mấy thứ này.

Nó lục tìm trong chiếc hộp y tế gần bếp, một tay không thể cầm hết mấy thứ đồ lỉnh kỉnh cần thiết được. Trong khi nó đang chật vật thì một bàn tay từ phía sau lưng đưa lên, cầm hết mọi thứ cần thiết mà nó đang tìm, lấy ra, đóng tủ.

Phong Hàn ngồi xuống ghế, không nhìn nó nói:

- Ra đây.

Nhược Phong đứng đó không có ý định tiến lại, nó định bỏ đi lên phòng thì Hàn giữ lại, ấn nó xuống ghế, mặt nghiêm định:

- Hunter yêu cầu anh chăm sóc em.

Phong Hàn nói nhưng không có ý định chờ câu trả lời của nó, hắn gỡ băng y tế trong túi nilong, vệ sinh sạch sẽ dụng cụ trong tủ thuốc rồi mới yêu cầu nó đặt tay lên bàn. Nhược Phong chần chừ , Phong Hàn thoạt đầu không hiều nhưng ngay sau đó hắn trở lại tủ thuốc vào đeo găng tay bảo hộ vào, đặt tay lên bàn, ra hiệu đưa tay đây...điều gì đó đã thay đổi trong ánh mắt của Hàn, hắn khác đi khá nhiều chỉ sau một đêm, trững trạc hơn, nghiêm nghị hơn...

Nhược Phong yên tâm phần nào, trong khi Hàn bóc miếng dán trên tay, nó nhìn hắn khá kĩ, không lẽ hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?

Hàn cau mày nhìn vết rách sâu hoắm trên tay nó, lắc đầu ngán ngẩm, mấy việc liên quan tới sử lí vết thương hắn khá thành thạo vậy nên chỉ mấy vài giây để sát trùng vết rách.

- Vết thương này có lẽ nên khâu lại. – Hàn nhìn tay nó nói

- Không khâu.- Nhược Phong lo lắng lên tiếng

- Để thế này thì khó mà lành da. – Hàn quyết định: - Lên phòng đi, anh chuẩn bị đồ, khâu nó lại.

- Không được! – Nhược Phong hốt hoảng kéo tay lại

Nó lo sợ việc ảnh hưởng tới đường ngoại cảm truyền về trung ương thần kinh, nếu như khâu có thể ảnh hưởng khá nhiều sau này, ngay cả vết thương này cũng sẽ ảnh hưởng không ít tới khả năng ngoại cảm đó.

Phong Hàn bỗng nhiên nhìn ngang ánh mắt, hướng về phía cầu thang rồi nhanh chóng quay lại nhìn Nhược Phong, hắn để một dòng suy nghĩ sượt qua trong đầu mình.

Hàn ẩn ghế tiến về phía Nhược Phong, kéo nó đứng dậy về phòng. Nhược Phong cố gắng đứng lại, nó nhất quyết không đi theo hắn

- Có đi không?

- Không

Âm thanh "xột xoạt" càng lúc càng gần.

Hàn quay lại đứng trước mặt nó.

Nhược Phong cương quyết không muốn khâu lại vết thương.

Tiếng bước chân ngay sát phía sau lưng Hàn, hắn nghe thấy vậy...

Hàn nhìn sâu vào ánh mắt của Nhược Phong, hành động bất ngờ của Hàn khiến nó chết sững và ai đó cũng bất ngờ đứng lặng phía khúc ngoặt từ cầu thang và phòng khách.

Hàn đột nhiên cúi thấp người, đặt lên trán nó một nụ hôn, cái hôn vội vàng, nó chỉ cảm nhận được đôi môi đó chạm vào mình, có chút ngập ngừng táo bạo.

Phong Hàn hất mặt thách thức, Phong từ ngạc nhiên dần biến thành tức giận nhưng Hàn không để nó có cơ hội chạy đi.

- Bây giờ đi được chưa? Hàn nhếch môi cười"hiền lành"

- Không...

Hắn tiếp tục cúi người, ghé sát mặt nó, khoảng cách gần đến nỗi nó nghe thấy từng hơi thở của hắn ấm nóng trước mặt mình. Đôi mắt đó nhìn nó rồi nhìn xuống đôi môi đỏ mọng, gợi ý. Nhược Phong lùi về phía sau né tránh Phong Hàn...hắn ta thay đổi rồi, không còn là Phong Hàn nữa...

Nhược Phong nhìn thấy ai đó vừa mới xuất hiện sau lưng Phong Hàn, Evil mới xuống tầng, hắn đã đững đó từ khi Hàn kéo nó đi cho tới bây giờ, không có hành động gì. Nhược Phong cố gắng thoát ra khỏi bàn tay của Hàn. Hắn biết nó đã thấy gì và ai đang đứng phía sau. Hàn để tuật mất cái chạm môi theo dự kiến cả mình nhưng như vậy có lẽ đã đủ rồi...đủ để Evil thấy...

Vẻ mặt bình thản của Evil có phần u ám, không hiểu sao nhưng nó muốn lên tiếng giải thích việc vừa rồi chỉ tiếc là không âm thanh nào phát ra sau đó cả. Evil ngay sau đó quay lưng bỏ đi, dừng lại trước sọt rác và thả tất cả chỗ dụng cụ y tế vào đó...hắn đã suy nghĩ cái gì mà lại tìm nó chứ?

Phong Hàn gỡ bỏ găng tay, nét môi nhẹ nhếch lên, không hiểu vì sao nhưng hắn thấy lòng thanh thản khi thấy bộ dạng vừa rồi của Evil. Hắn gom hết đồ đạc vào túi, nhắc nhỏ Phong:

- Anh đi chuẩn bị dụng cụ, về phòng trước đi.

- Thôi đi!

Nhược Phong nhìn Hàn lên án, nó không quan tâm tới vết thương nữa bỏ đi mặc hắn ở đó. Hàn càng lúc càng quá đáng!

Chờ khi Nhược Phong bỏ đi, Hàn ung dung mang chỗ đồ y tế đi lên phòng, hắn đang nghĩ đến một ý tưởng mới, phải độc đáo, thú vị và hơn hết là có hiệu quả luôn và ngay. Vậy rồi, Hàn nhanh chóng lấy điện thoại bấm số ai đó:

- Xin chào quý khách, chúng tôi có thể giúp gì quý khách? – Đầu dây bên kia lên tiếng trước

- Đây có phải cửa hàng cũng cấp nọc độc rắn không?

- Vâng, quý khách cần gì ạ?

Tôi muốn đặt hàng con...

Truyện Chữ Hay