Một học sinh mới sẽ chuyển tới học viện tổng hợp Fectom
Tin đồn này nhanh chóng lan truyền khắp nơi trong trường.
Terugami Mizuhi chạy tới phòng hội học sinh, mở tung cửa mà không đợi ai trả lời tiếng gõ cửa.
"Này! Miroku! Tớ nghe nói là một học sinh mới sẽ chuyển tới, có thật không!?"
Mizuhi, với mái tóc đuôi ngựa đỏ, chạy tới chỗ cô gái đang ngồi một mình trong phòng hội học sinh.
Cô gái tóc xanh dương, Miroku, thở dài mà nhìn lên trước khi quay trở lại với công việc bàn giấy.
"Toa nói với cậu phải không...? Tớ định tới lúc đó mới nói để tránh ồn ào cơ."
"Sao tự dưng lại phải giữ bí mật chuyện quan trọng như vậy chứ! Đây là học sinh thứ tư tại học viện tổng hợp Fectom đó!"[note62737]
"Ầm ĩ thế này vì một học sinh chuyển trường, nghe buồn thật đấy."
Miroku nói trong khi cô ấy gấp một tờ giấy thành cái máy bay và phóng nó về phía Mizuhi.
Cô ấy bắt được một cách dễ dàng rồi mở tờ giấy ra, nhìn thấy thông tin của học sinh chuyển trường.
"Nataki Kei, năm nhất... con trai."
"Cậu không thích à?"
"Ngược lại mới đúng, đây là tin tốt. Chúng ta hiện tại chỉ có học sinh nữ. Mọi người có thể nhầm đây là một trường nữ sinh và con trai sẽ không đăng ký, nó là một vấn đề."
"Kể cả không có sự hiểm nhầm đó đi nữa thì cũng không có ai muốn đăng ký vào ngôi trường đang xuống cấp này đâu."
Miroku nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi vườn đã từng rất đẹp giờ đây đã hoang tàn, và phần mái đáng ra nên màu trắng thì giờ đây đầy bụi và nứt nẻ khắp nơi.
Những tòa nhà theo kiểu phương tây trông như nhà thờ thì xuống cấp trầm trọng với những vết nứt dài, đầy lỗ và vỡ ở nhiều nơi.
"Chỉ có những người kỳ lạ mới muốn đămg ký vào đây... hoặc là cậu ta có mục đích gì đó."[note62738]
"Này, Nataki này có phải là gia tộc Nataki đó không?"
"Ừ, đúng vậy."
Miroku xác nhận trong khi nhìn ra cửa sổ.
"Gia tộc Nataki là một trong ba gia tộc danh giá ở Nhật Bản khi nới tới việc thám hiểm dungeon. Họ có quyền lực đáng kể ở thành phố học viện."
"Một tinh anh trong số các tinh anh! Tuyệt vời, vậy thì việc tham gia lễ hội Sentry vào năm sau không còn là một giấc mơ nữa."
"Tớ hi vọng thế."
"Có chuyện gì thế? Cuối cùng thì chúng ta đã có một học sinh mới, và đó còn là thành viên của gia tộc Nataki... có chuyện gì sao?"
"Không hẵn."
Miroku nói như muốn ém nó đi, nhưng giọng điệu của cô thì lại ẩn chứ một cảm giác hoài nghi kỳ lạ.
"Chỉ là, ánh mắt cậu ta để lại một ấn tượng khá mạnh."
"Ánh mắt cậu ta?"
"Đúng vậy, đôi mắt đó ánh lên một tia sáng mạnh mẽ, giống như là cậu ấy đang bị thúc đẩy bởi mục tiêu gì đó... đôi mắt của một người lao về phía cái chết, đôi mắt giống như của sensei."[note62739]
Lắng nghe những lời đó, Mizuhi nhìn về phía cô gái trước mặt mình.
"...đó là một tai nạn. Sensei không cố tự sát."
"Tớ biết, tớ xin lỗi, Mizuhi. Tớ chỉ ngạc nhiên thôi, sau cùng thì đã mười năm rồi kể từ lần cuối có học sinh chuyển tới."
Miroku nói với một tiếng cười như cố gắng che đậy mọi thứ.
Nhưng Mizuhi, bạn thuở nhỏ của cô ấy, có thể nhận ra nụ cười đó đang che đậy thứ gì đó, nhưng cô vẫn chấp nhận cho qua và cười lại.
"Tớ háo hức ghê. Vậy, khi nào cậu ấy tới?"
"Hôm nay."
"Hôm nay!? Vậy cậu ta làm thủ tục chuyển trường khi nào thế!?"
"Tớ và Toa vừa phỏng vấn cậu ta."[note62740]
"Cậu cho tớ ra rìa!?"
Miroku cố làm cho Mizuhi bình tĩnh trở lại trong khi cô ấy liên tục phàn nàn.
Cô nhớ lại khoảng khắc câu lần đầu gặp cậu ta.
Ngày diễn ra cuộc phỏng vấn, mới hồi nãy.
"Em là Nataki Kei, phải chứ?"
"Vâng."
Trong một lớp học tương đối sạch sẽ tại học viện tổng hợp Fectom, hai cô gái và một chàng trai đang nhìn nhaum
"Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu phỏng vấn. Thư giãn đi chỉ là thủ tục thôi. À, đây là Toa, một trong những người phỏng vấn."
"T-tôi là Toa! Ơ.. ư... rất vui được gặp cậu!"
"Toa, bình tĩnh đi hoặc chúng ta sẽ nghĩ rằng em mới là người được phỏng vấn đó."
"D-Dạ."
Nhìn Toa, cô gái với mái tóc vàng kim hít một hơi thật sâu, Miroku bắt đầu thắc mắc cô có chọn nhầm ngưòi không, nhưng rồi nhanh chóng xua tan suy nghĩ đó.
Nếu cô nhờ Mizuhi, họ sẽ ngay lập tức có một trận đấu tập thay bài phỏng vấn.
(Cơ mà, cậu ta có một thái độ rất trang nghiêm)
Miroku quan sát cậu bé ngồi trước mặt mình.
Cậu có một mái tóc bạc xanh, và có một bầu không khí điềm tĩnh, tri thức.[note62741]
Nataki Kei.
Cựu học sinh của học viện Mikage, có vẻ như cậu ta chọn rời đi vì một số hành vi xấu tại ngôi trường cũ.
Nhưng, chàng trai trước mặt cô thì lại không có chút gì giống như là đã có các hành vi như thế.
(Có lẽ các hành vi đó là một vấn đề bị ai đó dàn dụng, hoặc có lẽ cậu ta là một kẻ lừa đảo đang cố lừa mình?)[note62742]
Bỏ suy nghĩ trong đầu qua một bên, Miroku mỉm cười và nói với Kei.
"Hãy bắt đầu buổi phỏng vấn thôi nào."
"Cám ơn chị rất nhiều."
Dù chỉ ngồi đó, cậu ta vẫn phát ra một bầu không khí thanh lịch.
Dù chỉ là những cử chỉ nhỏ đi nữa thì nó cũng gợi nhắc rằng cậu ta tới từ một gia đình danh giá.
"Trước hết thì, tại sao em lại chọn học viện này? Nói thẳng ra thì, nó đang trong tình trạng vô cùng tồi tệ. Đa phần lãnh thổ đã bị các trường học khác lấy đi, và chúng tôi chỉ có ba học sinh. Nơi này có lẽ sẽ bị đóng cửa vào năm sau."
"M-Miroku-chan!"
"Đó là sự thật, nếu cậu ấy đăng ký do nhầm lẫn, thì chị cần làm theo lương tâm mình và ngăn cậu ấy lại."
Nghe những lời đó, Kei lắc đầu nhẹ.
Sau đó cậu ấy hạ ánh mắt xuống như là đang chọn từ ngữ, rồi nhìn lên với một ánh mắt quyết tâm và nói.
"Em có một nhiệu vụ."[note62743]
"Một nhiệm vụ?"
"Đúng vậy, một nhiệm vụ quan trọng mà em phải hoàn thành, dù có trả giá bằng mạng sống đi nữa."[note62744]
Một ánh mắt quyết tâm.
Đôi mắt xanh, ánh mắt tựa như đại dương sâu thẳm, xuyên qua Miroku.
Và trước khi cô ấy nhận ra, cô ấy đã nói.
"Nó có nhất thiết phải là học viện này không?"
"Vâng, em đã từ bỏ mọi thứ để có thể tới được đây."[note62745]
"Chị có thể hỏi chi tiết được không?"
"Chuyện đó..."
Kei không nói gì cả.
Sau một khoảng lặng dài, cậu nói.
"Em không thể nói được. Nhưng em muốn đăng ký vài học viện này, không em phải vào được học viện này."[note62746]
"Sao em phải tuyệt vọng muốn vào nơi này tới thế?"
"Thời gian không còn nhiều nữa."[note62747]
Sau khi nói xong, Kei đột nhiên ngập chặt miệng lại.
Có lẽ cậu không có ý muốn nói ra những lời cuối.
"Chị hiểu rồi.'
'Thời gian không còn nhiều nữa'
(Đó là những lời sensei nói trước khi chết. Không lẽ nào...)
Miroku hỏi thêm một câu nữa.
"Em có biết một học sinh tên là Sakuraba Rakuka không?"
"Huh!? Miroku-chan!"
Đó là cái tên vô cùng có ý nghĩ tại ngôi trường này.
Đó là tên của một cô gái đã rời xa khỏi thế giới này, và cô ấy cũng giống như người thầy đối với Miroku và Mizuhi.
Nghe thấy cái tên đó, Kei mở to mắt ngạc nhiên.
Có gì đó ánh lên trong ánh mắt cậu, giống như một ngọn nến sắp tàn.
"Vâng, em biết cô ấy."
"Ra là vậy à."
Với điều đó, Miroku đứng dậy.
"Từ ngày mai, em là học sinh của trường này. Chào mừng, Nataki Kei.
E-Eh? Miroku-chan, thật ư? Vậy sự hiện diện của em ở đây có ý nghĩa gì không?"
Lờ đi Toa đang hờn dỗi, Miroku đi về phía cửa.
"Toa, hãy tiễn cậu ấy ra về nhé."
"Eh?"
Với một nụ cười, Miroku rời khỏi phòng, âm thanh bối rối của Toa nghe như một tiếng hét khi cô ấy rời đi.
Cô chưa biết mình sẽ đi đâu, nhưng, nhưng cô cần phải kiềm chế sự phấn khích trong lồng ngực mình lại.
"Di nguyện của Sensei vẫn còn sống...!"
Cảm nhận lấy ý nghĩa của những lời đó.
Nó có ý nghĩa gì.[note62748]
"Học viện tổng hợp Fectom cuối cùng sẽ được hồi sinh"
Lời nói của cô gái từng một lần dẫn dắt họ hiện ra trong tâm trí cô ấy.
'Một này nào đó, ngôi trường này sẽ hồi sinh, vậy nên hãy tin vào chị... vào bọn chị'[note62749]
Đó không phải là một lời an ủi hay đông viên, đó là sự thật.
Miroku siết chặt nắm tay.
Một tia quyết tâm xuất hiện trong mắt cô ấy.
■
Chúc mừng đã chuyển trường thành công!
Buổi phỏng vấn dễ qua như một trò đùa!!!
Nếu tôi nói rằng tôi chuyển trường là vì tôi muốn trở thành một cô gái sinh đẹp, họ sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Nên tôi đã dùng mấy từ ngữ mơ hồ như "quan trọng" hay "nhiệm vụ", và nhờ đó bọn họ không còn nghi ngờ gì nữa.
Tôi đã rất bối rối khi tên của một nhân vật trong nguyên tác xuất hiện, nhưng tôi đã trả lời được bằng cách nào đó.
Sakuraba Rakuha là một nhân vật trong tựa game gacha "Lutra của thế giới gương".
Tôi chưa chơi thử trò đó, nhưng có vẻ như cô ấy là một nhân vật khá quan trọng được biết tới như là "cội nguồn của sự bất tử", "người quản lý của Huyễn Tưởng Hải", và "vệ thần của Rừng Tinh Tú".[note62750]
Có lẽ nào cô ấy nổi tiếng ở thế giới này không?
Có khi nào cô ấy xuất thân từ học viện Fectom này?
...haha, không thể nào.
"Chà, sao cũng được."
Một tuần đã trôi qua kể từ khi tôi tới Fectom.[note62751]
Ngay sau khi chuyển trường được chấp thuận, tôi đã ngay lập tức rời khỏi căn hộ của mình và chuyển tới khu tự trị của Fectom.
Dù là khu tự trị nhưng nó không có các thành phố như những nơi khác, mà đó chỉ là một ký túc xá nhỏ nằm trong địa phận trường học.
Một căn nhà hai tầng với mười sáu phỏng ở tổng cộng.
Các phòng của ký túc xá là phòng đôi, và hiện tại tôi đang một mình một phòng.
Có vẻ như là có khoảng hai mươi ký túc xá, tất cả đều đang bỏ trống.
Trống trải quá mức!
Các học sinh khác sống chung trong cùng một ký túc xác, nhưng vì họ đều là nữ, tôi đã lịch sự từ chối việc sống chung với họ.
Nó là sẽ là tội thiên cổ nếu một thằng đàn ông chuyển tới đó.[note62752]
Hãy chờ đi, khi tôi trở thành một cô gái xinh đẹp, tôi sẽ chuyển tới với mọi người![note62753]
"Thôi thì, tới giờ làm đi làm rồi.'
Hiện tại, tôi đang bận làm việc thêm.
Dù cho ngủ hay thức, nó chỉ toàn là làm và làm và làm... tôi cắm đầu đi làm vì tôi chẳng còn việc gì khác để làm nữa.[note62754]
Học viện tổng hợp Fectom không còn có thể hoạt động như một ngôi trường được nữa.
Không còn bất kỳ giáo viên nào cả, và học sinh cũng chỉ còn có ba cô gái.[note62755]
Cho tới hai năm trước, các đàn anh sẽ đứng lớp và dạy học, như giờ thì hết rồi.
Nói cách khác, tôi có rất nhiều thời gian rảnh.
Bởi vì không có nơi làm việc bán thời gian nào gần đây, tôi phải đi tới trung tâm thành phố. Chà, tính luôn cả thời gian chạy tới chạy lui thì tôi vẫn có kha khá thời gian rảnh.
"Kei, em đang đi làm thêm nữa đấy à?"
"À, chào buổi sáng Mizuhi-senpai."
Ngay khi tôi rời khỏi ký túc xá và ra tới xử khu tự trị, ai đó gọi tôi.
Đó là Mizuhi-senpai với mái tóc đuôi ngựa màu đỏ.
Cô ấy yêu chiến đấu và là một chiến binh đích thực, nhưng cô ấy cũng là một senpai tốt bụng cô ấy đã giúp tôi dọn phòng khi tôi chuyển tới.
"Em luôn trung tâm thành phố để làm thêm. Sao không đăng ký nhiệm vụ cứu hộ khẩn cấp nhỉ? Là thành viên của gia tộc Nataki, em cũng có chút kỹ năng mà phải không?"
"Đăng ký cứu hộ khẩn cấp?"
Có một hệ thống cứu hộ khẩn cấp sẽ gọi các mạo hiểm giả bên ngoài dungeon tới giúp nếu bạn thất bại trong việc chinh phục dungeon.
Có hai phương án là gọi nhà thám hiểm tới từ cùng trường và gọi một nhà thám hiểm ngẫu nhiên đã đăng ký giải cứu.
Tất nhiên là cái sau rẻ hơn rồi.
Điều này là do xung đột có thể sảy ra vì vấn đề tranh giành phần thưởng giữa các học sinh khác trường.
"Em có thể kiếm được nhiều hơn là làm thêm. Thỉnh thoảng em còn có thể tìm được thánh tích trong dungeon, nếu em bán chúng thì em sẽ được trả thêm tiền."
"Hmm đúng là vậy sẽ có lợi hơn..."
Thật sự thì, tôi không nghĩ rằng mình có thể chiến đấu ổn áp được.
Dù Nataki Kei tới từ một gia tộc danh giá, nhưng hắn ta không phải là một tinh anh trong chiến đấu.
Hắn ta chỉ là một hòn đá lót đường dựa hơi vào chống lưng của gia tộc.
Hắn có thể có tài năng, nhưng giờ tôi đã chiếm cơ thể hắn nên hắn(tôi) chỉ là một tay mơ mà thôi.
"Em sẽ cho qua, em muốn khám phá thành phố học viên thêm chút nữa."
"Chị hiểu, chị mong chờ ngày chúng ta có thể đi vào trong dungeon cùng nhau."
"Vâng."
"Chà, hãy cùng nhau cố hết sức nào."
Với điều đó, Mizuhi-senpai đi qua cánh cổng khu tự trị.
Mái tóc đuôi ngựa đỏ của cô ấy biến mất sau cánh cổng cơ khí khổng lồ.
Tôi đi theo cô ấy qua cánh cổng
Ngay lập tức, một loài những tòa nhà cao tầng hiện ra trước mắt tôi.
Vài giây trước, tôi chỉ vừa đứng trong một ngôi trường cũ kỹ, sập xệ, nhưng bây giờ thì không.
"Vẫn như mọi khi, thật đáng kinh ngạc..."
Tôi nhìn lên cách cổng mà tôi chỉ vừa đi qua.
Nó là một cách cổng đặc biệt kết nối trung tâm thành phố Hinotsuchi với dungeon.
Với cánh cửa này, những ngôi trường được xây dựng trong các dungeon, tạo ra các khu tự trị trên những vùng lãnh thổ rộng lớn tương đương với một đất nước.
Hòn đảo nhân tạo nổi trên thái bình dương chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Là nơi các trường học trao đổi với nhau và cho du khách tham quan.
Tôi làm việc ở một cửa hàng tiện lợi nhỏ nằm ở một góc của trung tâm thành phố.
"Hôm nay cũng cố gắng hết sức ở quầy thu ngân nào!"
Đó là một ngày nắng đẹp và ấm áp.