"Whoah! Vậy ra đây là thế giới dưới góc nhìn của Mẹ sao."
Hắc Long, Erebus, nhìn ngó xung quanh với biểu cảm kinh ngạc.
"Khá khen cho con khi có thể biến thân chỉ với một chiếc vảy từ ta."
"Nếu không nhận được vảy từ Mẹ, điều đó sẽ là bất khả thi. Đó là bởi vì cơ thể này được tạo ra dựa trên dữ liệu từ chiếc vảy của Mẹ."
"Dữ liệu của ta?"
Dữ liệu về cơ thể, giống như kiểu gen di truyền à?
"Nhưng ngay cả với tất cả sức mạnh của mình, con cũng không thể sao chép hoàn toàn cơ thể của Mẹ."
"Quả thật vậy."
Mặc dù nhìn nó rất giống tôi, nhưng kích cỡ lại quá nhỏ, thậm chí còn không bằng một nửa kích thước của tôi.
Ngay cả với tất cả sức mạnh của Erebus, kẻ có thể được coi là hiện thân của bóng tối, cũng không thể tạo ra một cơ thể giống hệt ta tôi… Phải chăng tôi mạnh hơn những gì tôi nghĩ?
"Ugh ... Con không hiểu!"
Không giống như Erebus đã thành công trong việc tạo ra cơ thể Hắc Long, Sylphid dường như đang gặp trở ngại.
Có vẻ như con bé không thể truyền sức mạnh của mình vào chiếc vảy của tôi, thứ hiện đang bị gió bay vòng vòng.
"Cậu nên làm điều đó một cách bình tĩnh. Đầu tiên, hãy cố gắng truyền hết sức mạnh của mình vào chiếc vảy của Mẹ."
"Sức mạnh của tớ... Ugh ..."
Sylphid tiếp tục cố gắng truyền sức mạnh của mình vào chiếc vảy của tôi, nhưng hình như đang gặp khó khăn.
"Lẽ nào chỉ Erebus mới làm được thôi sao? Mình không thể làm được ư?"
"Tớ không nghĩ vậy đâu ... Có lẽ cậu chỉ chưa quen thôi."
"Chưa quen..."
"Tớ làm quen với việc đó nhờ vào cơ thể của sinh vật nhỏ bé đó. Có lẽ Sylphid cũng nên thử như vậy."
Lắng tai nghe Erebus, Sylphid dường như đang nhìn chằm chằm vào con khủng long nhỏ nằm trên mặt đất.
"Thứ nhỏ bé đó à... Hmm ... Nó hơi hôi, nên nó tởm lắm."
"Cậu không cần phải dùng cơ thế đó lâu đâu, chỉ cần dùng nó để làm quen một chút thôi. Cậu hãy thử cư ngụ trong cơ thể đó trước đi?"
Sylphid do dự, sau đó tiến đến gần con khủng long nhỏ nằm trên mặt đất.
"Nó hơi khó chịu ... nhưng nếu mình có thể bay cùng Mẹ ...!"
Sylphid nhập vào con khủng long. Phải chăng con bé ấy thực sự muốn sải cánh cùng ta đến vậy sao?
Con bé vẫn bay cùng ta khi là “gió”, nhưng có lẽ con bé ấy muốn bay khi có một cơ thể thực thụ hơn.
Khi Sylphid nhập vào con khủng long, da của nó bắt đầu chuyển sang màu trắng một cách đáng ngạc nhiên.
Erebus làm nó chuyển sang màu đen, còn Sylphid là màu trắng?
"Ugh ... Cơ thể này thật nặng nề ..."
"Tớ công nhận. Tớ không ngờ rằng một cơ thể có thể nặng đến vậy."
Sylphid, đang bên trong con khủng long, từ từ đứng dậy với một chuyển động có vẻ rất nặng nề.
Đối với những đứa trẻ không có cơ thể ... máu và thịt chắc hẳn phải đem lại một cảm giác nặng nề đến khó tin.
"Nhưng tớ nghĩ mình đang dần quen rồi."
Sylphid, trong cơ thể của con khủng long nhỏ, di chuyển xung quanh và thậm chí nhảy lên.
Hành động trẻ con đó vô thức khiến ta bật cười.
"Nếu cậu đã phần nào thích nghi được với cơ thể, bây giờ hãy thử nhập vào chiếc vảy đi. Hãy nhớ lại cảm giác có một cơ thể và tạo ra một cái dựa trên dữ liệu của Mẹ bên trong chiếc vảy."
"Hmm ... Mình không hiểu lắm, nhưng mình sẽ cố gắng!"
Sylphid rời khỏi cơ thể của con khủng long và bắt đầu cư ngụ vào trong chiếc vảy của tôi.
"Hmm ... Cảm giác có cơ thể ... Dữ liệu của Mẹ...? Dù sao đi nữa, mình sẽ cố gắng tạo ra nó bằng sức mạnh của mình ..."
Sylphid cố gắng hết sức để tạo ra một cơ thể.
Sau nhiều lần thử nghiệm, bao gồm việc tạo ra thứ gì đó được bao phủ bởi vảy và một con thằn lằn không cánh, cuối cùng con bé cũng đã thành công.
"Mình làm được rồi!!!"
Sau nhiều giờ nỗ lực, cuối cùng con bé cũng có thể tạo ra cho mình một cơ thể với hình dáng như dạng
“Bạch Long”.
Có lẽ điểm độc đáo của hình dáng là nó có tới hai cặp cánh.
"Mẹ! Nhìn này! Đây đúng là một thân hình thon gọn!"
"Đúng vậy. Nhìn cảm giác mỏng hơn ta."
Ấn tượng chung về cơ thể này là mỏng và thon gọn. Với hai cặp cánh, nó giống như một cơ thể được sinh ra để bay với tốc độ cao.
"Hơi mất chút thời gian, nhưng như thế này là đủ rồi."
"Hehehe. Bây giờ mình có thể bay lượn trên bầu trời cùng Mẹ một cách vui vẻ! Những đứa trẻ khác sẽ ghen tị đến phát khóc mất!"
"Mãi cho đến khi tạo được cơ thể, ngươi mới có thể ngừng khóc được."
Nhìn Erebus và Sylphid cãi nhau, tôi mỉm cười.
"Được rồi, vậy thì chúng ta cũng sẽ dạy phương pháp này cho những đứa trẻ khác nhé."
"Đúng rồi! Mẹ! Thật không công bằng khi chỉ có chúng con mới có thể có cơ thể!"
"Hmm. Gặp mặt những đứa khác trực tiếp... Đây là lần đầu tiên."
Tôi khẽ bật cười trước lời của Erebus. Ngoại trừ Sylphid, những đứa trẻ khác đều bị cố định ở một chỗ, không thể di chuyển đến bất cứ nơi nào khác.
"Ồ, vậy là những đứa trẻ chỉ mới biết về con và Sylphid qua những câu chuyện suốt thời gian qua cuối cùng cũng sẽ được gặp chúng con. Thật là thú vị."
"Đừng lo lắng! Erebus! Chúng đều là những đứa trẻ ngoan!"
Trước lời của tôi và Sylphid, Erebus từ từ gật đầu.
Bây giờ, hãy đi gặp Ifrit, người gần nhất nào …..
"Ah, vì những đứa trẻ khác cũng có thể gặp khó khăn trong việc làm quen với việc nhập xác, nên có lẽ ta nên mang theo cơ thể nhỏ bé này?"
"Ừm. Rất có khả năng những đứa khác cũng sẽ gặp khó khăn trong việc làm quen với nó."
Giống như trường hợp của Sylphid. Những đứa khác cũng có thể gặp trường hợp tương tự.
Tôi nhặt con khủng long đang nằm trên mặt đất.
Mặc dù nó đã nguội lạnh và thậm chí bắt đầu phân rã nhẹ ... nhưng việc mang nó theo không khó.
Cầm xác của con khủng long nhỏ, ta nói với Erebus và Sylphid,
"Vậy thì chúng ta lên đường thôi. Bắt đầu với ở Ifrit gần nhất."
Cùng với hai đứa trẻ đã có được thân thể mới, tôi hướng về phía ngọn núi lửa đang phun trào.
Quá trình những đứa trẻ khác có được cơ thể có nniều biến động, nhưng tựu chung lại, tất cả đều có được thể xác riêng.
Trong quá trình đó, xác của con khủng long nhỏ, vốn đã quá tải vì cái cớ "làm quen", không còn có thể duy trì hình dạng vốn có và bị chôn xuống đất.
Dù sao đi nữa.
"Tớ không bao giờ nghĩ rằng tất cả chúng ta sẽ tụ họp lại đây như thế này! Xin chào! Tớ là Ifrit!"
Một con rồng đỏ nhỏ hơn một chút chào đón chúng tôi một cách vui vẻ.
Có lẽ vì vẻ ngoài trẻ con, nó mang lại cảm giác trẻ hơn những đứa khác.
"Bây giờ thì không cần phải cô đơn trên đại dương rộng lớn nữa. Tớ là Thetis. Rất vui được gặp cậu."
Con rồng xanh dương với vây thay vì sừng giới thiệu bản thân bằng một giọng nói bình tĩnh.
"Ừm. Tớ là Sagarmatha."
Con rồng có thân hình làm bằng đá quý trong suốt kiệm lời hơn những con khác.
Nhưng tại sao Sagar lại được cấu thành từ đá quý? Tô không hiểu tiêu chuẩn của màu sắc vảy cho lắm.
"Tớ là Yggdrasil. Di chuyển theo cách này là điều khá lạ lẫm đối với ta, nên nó khá là kì, nhưng tớ mong được hòa thuận với mọi người."
Con rồng có bộ vảy xanh lá nói với giọng nhẹ nhàng.
"Tớ là Erebus. Tớ là người đã nghĩ ra ý tưởng mượn vảy của Mẹ để tạo ra một cơ thể. Vì vậy, mọi người đều nợ tớ một ân huệ đấy."
"Erebus. Đừng nói những điều như vậy."
"Vâng, Mẹ."
Erebus, đứa đầu tiên mượn vảy của tôi để tạo ra một cơ thể, nói với giọng hơi tự hào, nhưng nhanh chóng thu lại khi tôi nhẹ nhàng mắng nó.
Thật là, đứa trẻ này sao lại trở nên như vậy chứ?
"Tớ là Shamash! Ta sẽ là sinh vật kiều diễm nhất!"
Con rồng tỏa sáng lấp lánh với bộ vảy vàng óng tự hào về vẻ đẹp của mình.
Sagar và Shamash, tại sao màu vảy của chúng lại như vậy? Phải chăng vì thuộc tính độc đáo của chúng?
"Không cần giới thiệu lại đâu nhỉ? Tớ là Sylphid! Tớ đã gặp mọi người ngay cả trước khi mọi người có cơ thể!"
Con rồng trắng với hai cặp cánh cười rạng rỡ khi nói.
Nói thật, tất cả chúng đều trông hơi nhỏ. Vì con lớn nhất, Sagar, chỉ bằng khoảng một nửa của tôi
Với việc những đứa trẻ có được cho mình thể xác, tôi có chút mong chờ xem chúng sẽ làm gì tiếp theo.
Tôi gãi nhẹ phần trần trụi chỗ quai hàm dưới, nơi những chiếc vảy đã được nhổ ra để phân phát cho lũ trẻ.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Mỗi con rồng đều có một chiếc vảy độc đáo ở dưới hàm dưới.
Chiếc vảy đó mọc ngược hướng so với các vảy khác.
Theo như các ghi chép lịch sử, chiếc vảy đó được cho là điểm yếu của rồng, và những kẻ tự nhận là thợ săn rồng đã đâm xuyên qua chiếc vảy đó để lấy mạng rồng.
Tuy nhiên, nếu xét đến việc hầu hết những con rồng mà Thợ săn Rồng tuyên bố đã giết thực ra là Drakes hoặc wyverns, thì vảy mọc ngược dường như không phải là điểm yếu của rồng.
Một chiếc vảy mọc ngược như vậy. Vào lúc sự tò mò về vảy ngược ngày càng trở nên sôi nổi, một học giả từ một đế chế nào đó tình cờ có cơ hội hỏi Vệ Long của Đế quốc về chiếc vảy.
Vệ Long của Đế quốc, dường như đang khó chịu, tóm gọn lại trong một câu duy nhất.
"Trên người ta không có vảy ngược."
Vệ Long của Đế quốc, với những chiếc vảy sáng lấp lánh ánh bạc, không có vảy ngược ở hàm dưới.
Thay vào đó, chỉ có một mảng da không được bao phủ bởi vảy, có kích thước bằng một chiếc vảy.
Vệ Long, kẻ đã là lá chắn cho loài người từ cõi sơ khai, là thầy giáo của loài người, người dẫn đường cho loài người, và là người bạn của loài người.
Điều gì thực sự đã xảy ra với con rồng đó, kẻ mà cái tên thậm chí đã bị lãng quên?
Đó là khoảnh khắc khơi dậy sự tò mò thậm chí còn lớn hơn đối với các học giả nghiên cứu về rồng.
Ghi chép của một học giả say mê rồng.