Tôi đi vòng quanh thế giới, ngó qua các hiện tượng tự nhiên có ý thức, và xác nhận rằng có tổng cộng 7 cái, tính luôn cả cơn lốc mang tên Sylphid.
Những hiện tượng tự nhiên vừa mới được sinh ra cũng giống như những đứa trẻ sơ sinh vậy.
Những đứa trẻ ngây thơ, chưa hề bị nhuốm bẩn.
Tôi tự hỏi rằng liệu việc tôi đặt tên cho chúng có ổn không... Nhưng có vẻ là hết cách nào rồi.
Tôi là sinh vật duy nhất có tri giác đàng hoàng trên thế giới này.
Vì lẽ đó, tôi đã đặt tên cho những dị tượng thiên nhiên này.
Đối với ngọn lửa vĩnh cửu, tôi đặt cho nó cái tên Ifrit. Nó là cái tên dễ đặt nhất vì nó có tính trực quan nhất.
Đối với dòng xoáy nước khổng lồ, Elquine thì ... Hmm, không có vẻ đúng. Elaim ..., cái này cũng không đúng lắm.
Hay đơn giản chỉ cần gọi nó là Undine? Nhưng nếu chỉ là Undine thôi thì dường như bị thiếu thiếu một cái gì đó.
Sau một hồi đắn đó, tôi đặt tên cho nó là Thetis, dựa theo tên của một trong những vị thần trong thần thoại.
Tôi thực sự muốn đặt cho nó một cái tên hay hơn ... Kĩ năng đặt tên của tôi thực sự tệ nhỉ...
Đối với ngọn núi hùng vĩ nhất thế giới, tên của nó sẽ là Ymir ... Hmm, đó là death flag à?
Hay thay vào đó tôi nên đặt cho nó cái tên Everest? Có vẻ phù hợp vì nó là ngọn núi cao nhất thế giới.
Nah. Đây chính là lúc mà wiki (kĩ năng thứ 2) nên tỏ ra hữu ích. Ét ô ét!!
Sau một hồi tìm kiếm, tôi quyết định đặt tên cho nó là Sagarmatha, vốn là Everest trong tiếng Nepal. Nghĩa của từ đó là “trán của thế giới”, vốn cũng khá hợp lí.
Với cái cây có kích thước bằng cả một ngọn núi, tôi đặt tên cho nó là Cây Thế giới ... Yggdrasil.
Thực sự, cảm giác như không có cái tên nào khác phù hợp hơn cái tên này cả.
Với vùng bóng tối nơi không một tia sáng nào có thể lọt vào, tôi đặt cho nó cái tên là Erebus, lấy từ thần thoại Hy Lạp.
Mặc dù là một đứa trẻ rất trầm tính, nhưng nó dường như rất thích cái tên ấy.
Và cuối cùng, đối với ánh sáng của mặt trời nửa đêm không bao giờ lặn, tôi đặt tên cho nó là Shamash, dựa tren thần thoại của người Sumer.
Và,bảy đứa trẻ mà tôi đặt tên đã trưởng thành một cách nhanh chóng sau nhiều thập kỷ.
"Mẹ!"
Chúng bắt đầu gọi tôi là mẹ.
Sao lại là mẹ mà không phải bố chứ!
Tôi thực sự không hiểu nổi!
"Ta không phải là mẹ của các con."
Với hy vọng rằng những đứa trẻ mang trong mình linh hồn thuần khiết này sẽ lớn lên một cách đàng hoàng, tôi đã kể cho chúng nghe những câu chuyện từ thế giới khác, bao gồm cả về chủ đề gia đình. Có lẽ đó chính là lý do.
Dù sao thì, tôi là một con rồng, còn những đứa trẻ này là những hiện tượng tự nhiên khó có thể được gọi là sinh vật sống. Tôi không chắc đây đúng không nữa.
"Nhưng mẹ là người đã đặt tên cho chúng con mà."
"Đúng là vậy."
Tôi gật đầu nhẹ trước lời nói của Sylphid.
"Nếu mẹ không đặt tên cho chúng con, thì con cũng sẽ chỉ là một cơn lốc thoắt hiện lên mà thôi."
"Lý do các con phát triển là vì thế giới này tràn ngập mana, không phải vì mẹ đặt tên cho các con. Và ta không phải là mẹ của các con. Hãy gọi mẹ là bố."
"Chúng con không thích điều đó. Và chẳng phải mana đó xuất hiện là nhờ mẹ sao, mẹ?"
Sylphid, con đang nói gì vậy.
"Mana được tạo ra bởi một người được gọi là Tạo Hóa. Mẹ không có gì liên quan đến mana cả."
"Nhưng mẹ đã nói rằng Tạo Hóa chưa bao giờ xuất hiện trên thế giới này."
"Hmm, điều đó đúng nhưng ..."
"Ngay cả khi Tạo Hóa là người đầu tiên tạo ra thế giới này, ngoài việc đưa mẹ xuống thế giới trống rỗng này, ngài ấy đã làm điều gì khác đâu?"
"Ừm, ừm ... tăng nồng độ mana?"
"Đó chỉ là những gì mẹ nói thôi. Không có bằng chứng nào cả. Sẽ thuyết phục hơn nếu nói rằng nồng độ mana tăng lên là vì sự tồn tại của mẹ ."
Ugh ...
Trước đây, đứa trẻ này vốn nói lắp và vô cùng dễ thương, nhưng sao nó lại trở nên logic đến vậy chỉ trong vài thập kỷ?
Giờ thì không còn chút nét đáng yêu nào cả ...
"Nhân tiện, những đứa khác cũng đồng ý gọi mẹ là mẹ!"
"Những đứa trẻ khác nữa sao?"
Là đứa duy nhất có thể bay lượn tự do nhờ được sinh ra từ một cơn gió lốc, Sylphid thường xuyên đến thăm những đứa trẻ khác để nói chuyện, đóng vai như một vị sứ giả.
"Ifrit nói [Gọi mẹ là mẹ làm tớ cảm thấy ấm áp và thoải mái, nên tớ thích!] Thetis nói [Ước gì mẹ đến thăm tớ thường xuyên hơn.]"
"Hmm. Đúng là gần đây ta chưa đến thăm Thetis."
Không giống những đứa trẻ khác, việc gặp Thetis không hề dễ dàng vì đứa bé ấy ở giữa đại dương.
"Sagar (Sagarmatha) thì nói [Vâng. Tớ thích gọi là mẹ hơn.] còn Yggdrasil nói [Dù có gọi là mẹ hay không thì tớ cũng không để ý.] Rồi cô ấy khẽ thì thầm, [Thực ra, tớ thích gọi mẹ hơn.]"
Ngay cả Sagarmatha vốn kiệm lời và Yggdrasil, người thường nhẹ nhàng vẫy cành chào đón. Cũng muốn gọi tôi là mẹ ...
"Erebus nói [Tớ
thích được gọi là mẹ hơn. Xét cho cùng, tớ nghĩ mình là đực, nên việc có mẹ là rất hợp lý.] và Shamash nói [Chẳng phải mẹ thì đẹp hơn sao?]"
Hmm ... những đứa trẻ khác thì không nói, nhưng tại sao Erebus lại trở thành như vậy?
Tôi chưa bao giờ kể cho chúng nghe những câu chuyện về việc nam nữ hợp thành gia đình.
Hmm. Không biết. Không hiểu. Liệu rằng trên thế giới này còn việc gì khó hơn chăm con không?
"Con cũng thích gọi mẹ là mẹ!"
"Ta cũng không biết giới tính ra là gì."
Thật khó để nói rằng cơ thể của con rồng này là đực hay cái.
Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong làn nước, tôi trông giống như một con rồng bạc tuyệt đẹp, vì vậy có lẽ tôi là đực ...
✉️
Bỗng nhiên, một phong bì thư xuất hiện trước mặt tôi.
Vị Thần Sáng Tạo phiền phức này lại định nói cái gì nữa đây ...
┌──────────
│ Dĩ nhiên, ngươi là nữ rồi!!
└──────────
......
Tên chết tiệt này sau nhiều thập kỷ lại gửi tin nhắn chỉ để nói một dòng này ?!
Trong thế giới này vốn không có sự sống này, tôi đã trải qua đủ mọi thể loại khó khăn để tạo ra một hệ sinh thái cơ bản, và hắn không hề giúp đỡ một tí ti gì cả !!!! Và bây giờ hắn gửi tin nhắn, và chỉ có một dòng này ?!
Đùa à?! Hả ?! Hắn đang giỡn với tôi à !!!! Đồ rác rưởi! Đồ rác rưởi!!!!!!!
Tôi muốn phun ra hết rtất cả lửa giận trong người, nhưng đã kiềm chế trước mặt của Sylphid. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bình tĩnh. Không thể nổi nóng trước mặt Sylphid được.
Tôi hít một hơi thật sâu để rồi thở ra hàng nghìn ngọn lửa đang bùng cháy bên trong tôi.
Hơi thở đó có vẻ dữ dội, nhưng đó chỉ là một vấn đề nhỏ.
"Wow! Mẹ thở ra lửa vì không thích việc gọi “mẹ” đến vậy sao?"
"Không phải lỗi của con. Tạo Hóa gửi một tin nhắn cho ta sau nhiều thập kỷ, và nó chỉ có mỗi một dòng, khiến ta bị bực tức."
"Hmm ... Mẹ nói mẹ nhận được tin nhắn, nhưng con không thấy gì cả, nên con không biết."
Có vẻ như Sylphid không thể nhìn thấy cửa sổ tin nhắn GodTalk xuất hiện trước mặt ôi.
"Nhưng tin nhắn kiểu gì lại có thể khiến mẹ tức giận? Đã nhiều thập kỷ từ lần cuối con thấy mẹ tức giận."
"Đó là bí mật. Nhưng ta từng tức giận trước đây à?"
"Vâng! Mẹ đã tức giận khi Ifrit đốt một thứ nhỏ bé bò trên mặt đất."
À, tôi nhớ rồi. Không lâu sau khi một sinh vật, sau nhiều thập kỷ tiến hóa, và đã thoát ly khỏi hình dạng slime, chui lên khỏi mặt nước.
Loại trừ các loại slime nguyên tố, thì đấy chính là dạng sống trên cạn đầu tiên! Điều đó làm tôi khá cảm động, nhưng một số con trong số đó đã đến gần núi lửa của Ifrit ...
Ifrit, không kiềm chế được sự tò mò, đã gây ra một thảm họa bằng cách thiêu đốt chúng.
Giống như một đứa trẻ loài người có thể làm hại những con côn trùng nhỏ, một hiện tượng tự nhiên có tri giác cũng có thể làm những điều tương tự.
Vì vậy, tất cả những gì tôi có thể làm là mắng nó vì lỗi lầm ấy.
Thực ra, tôi cảm thấy tiếc nuối khi sinh vật cuối cùng chui lên khỏi mặt nước lại thiêu đốt và giết chết . Hmm.
Nó là một sinh vật nhỏ giống thằn lằn, và giờ nghĩ lại, tôi cũng cũng còn luyến tiếc.
"Nhưng do bị mắng hồi đó nên giờ Ifrit không còn đốt các sinh vật khác nữa."
"Hmm. Nếu ta không mắng nó thì, nó sẽ thiêu đốt tất cả mọi thứ bước vào lãnh thổ của nó."
Những con slime tiến hóa theo nhiều cách khác nhau giúp chúng có được các chức năng đa dạng hơn, nhưng lại làm chúng mất đi sự đơn bào, làm chúng không thể gia tăng số lượng bằng cách phân chia, nên đó là một nhược điểm.
Dù sao đi nữa, nói nhiêu đó về Ifrit là đủ rồi.
"Nhưng thế giới những ngày này cũng khá náo nhiệt."
"Ta cũng nghĩ vậy."
Hàng thập kỷ sau khi rải rác các dạng sống đầu tiên, sinh vật biển đã tiến hóa và đột biến, và đã sớm quay trở lại đất liền và bắt đầu sinh sôi nảy nở.
Mặt đất không còn là một thế giới hoang tàn, không có sự sống.
"Kuwoooooo !!!"
"Kyaaaooooo !!!"
"Mẹ ơi! Nhìn kìa! Bọn to xác đang chiến đấu kìa!!"
"Đúng vậy. Mặc dù chúng vẫn còn nhỏ hơn ta."
Một thế giới tràn ngập sự sống. Tuy nhiên, sự xuất hiện của sự sống này ... lại là một quá khứ xa xôi hơn nhiều so vớt hời đại mà tôi từng sống.
Nói một cách đơn giản, đó là kỷ nguyên khủng long.
"Sao mọi thứ lại thành ra thế này ..."
Tất cả những gì tôi có thể làm là khẽ thở dài.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Chúng ta biết rằng có rất nhiều con rồng tồn tại ở thời cổ đại.
Hiện tại, chỉ còn lại rất ít rồng, tính luôn cả Vệ Long của Vương quốc.
Những hóa thạch hiện đang được trưng bày trong bảo tàng này đến từ kỷ nguyên rồng, thời kỳ mà loài rồng phát triển một cách thịnh vượng. Nó là hóa thạch của những con rồng không cánh.
Chỉ việc tưởng tượng rằng có vô số loài rồng, mỗi con đều có khả năng làm rung chuyển cả một đất nước. Thật sự, đó là một kỷ nguyên đáng sợ.
- Người phụ trách bảo tàng ở một quốc gia nào đó.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -