Dụ Bắt Tiểu Bạch Thỏ

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những dịp đặc biệt thời gian thường qua nhanh, huống chi An Khâm Đàn và Lâm Y Y chỉ có một ngày.

An Khâm Đàn nghĩ muốn đổi chuyển bay, nhưng hắn là người hiểu hơn ai hết, nếu ngày đó hắn không đi thì công ty bên Mỹ sẽ loạn mất, hơn nữa rồi mọi rắc rối sẽ lại đổ lên người hắn mà thôi!

Bởi vì sau ngày hắn quay lại Mỹ một ngày hắn sẽ phát biểu tại một bữa tiệc quan trọng, còn có mới thêm đài truyền hình đến đưa tin. Hắn dù có muốn ở lại bên nàng cũng phải xem xét thời điểm thích hợp.

Hắn vốn có tính của mấy người làm nghệ thuật, nhưng hắn biết muốn tiếp tục duy trì tính tình này hắn nhất định phải biết phối hợp kinh doanh và tuyên truyền. Cho nên hắn về Mỹ.

May mắn, hắn chỉ cần vài ngày không ngủ là có thể xử lý xong toàn bộ công việc, sau đó có thể lập tức trở lại bên nàng, hắn có thể khẳng định việc này sẽ đến nhanh đến mức nàng không có thời gian cho nam nhân khác cơ hội.

Hôm nay, là ngày An Khâm Đàn về Mỹ.

Nắng sớm, An Khâm Đàn nằm trên chiếc giường lớn của hắn, nhìn hình ảnh nàng đang ngủ.

Hắn thật không dám tin tưởng hắn cư nhiên có thể cùng nữ nhân hắn khao khát chơi trò chùm chăn bông nói chuyện suốt đêm! Có lẽ hắn sẽ được ghi vào kỷ lục thế giới cũng nên.

Hắn vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng, cảm thấy bộ dạng nàng nằm trong lòng hắn chính là thiên chức của nàng. Mà nàng ngủ nhìn thật giống như thiên sứ thuần khiết, nếu không cũng giống như một món bánh ngọt ngọt ngào khiến người khác không thể kìm nén nổi.

Đôi môi phấn hồng như thạch hoa quả của nàng khẽ nhếch, hai má mềm mịn trắng như sữa của nàng đặt trên ngực hắn thật ngon miệng, khiến hắn không thể không muốn cắn một cái.

An Khâm Đàn nhắm mắt lại, dùng hết bản lĩnh đứng dậy, chuẩn bị đi đến nhà tắm tắm nước lạnh lần thứ N.

Hắn không nghĩ muốn ép nàng, hắn muốn tôn trọng ý nguyện của nàng. Giai đoạn này mà nói, chỉ cần có thể ôm nàng trong lòng, cảm thụ cảm giác có nàng bên cạnh, những cái khác.....

Hắn nhịn nhịn nhịn!

An Khâm Đàn vừa bước vào phòng tắm Lâm Y Y liền tỉnh dậy. Nàng nhẹ nhàng nhón chân, xuống giường.

Nghĩ đến chuyện hắn nói khiến nước mắt nàng muốn trào ra, đành phải nhanh chóng bước rời đi.

Bởi vì hoàn cảnh sống từ nhỏ khiến nàng phải luôn kiên cường, kỳ thật nàng rất ít khóc, nhưng mỗi lần bị đôi tay rắn chắc của hắn ôm lại, nghĩ đến không còn gặp mặt trái tim lại bắt đầu đau, nước mắt cứ thế mà dâng lên.

Nàng tuyệt đối không khóc!

Lâm Y Y mở vòi hoa sen. Muốn dùng dòng nước lạnh trấn định bản thân.

Nàng nhất định phải tỏ thái độ vui vẻ thoải mái, bởi nàng cảm nhận được hắn có bao nhiêu phần không muốn rời xa nàng.

Làm gì có người nào mới thổ lộ hai ngày liền xa nhau! Nàng trách mình quá ngu ngốc, nếu sớm biết hắn và Quan tỷ không có gì bọn hắn đã có thể sớm hiểu lòng nhau.

Có khi nào sau khi hắn về Mỹ sẽ không còn liên lạc với nàng nữa? Liệu có khi nào Quan tỷ nói dối, nàng mới chính là bạn gái của hắn?

Lâm Y Y vùi mặt vào khăn mặt, ra sức lắc đầu.

Nàng cũng hoàn toàn tin tưởng An Khâm Đàn toàn thân nhiệt huyết sôi trào nhưng vẫn nguyện ý tôn trọng nàng. Hắn chắc chắn không phải người bại hoại, cho nên tối qua nàng có thể an tâm ngủ trong lòng hắn một cách thoải mái.

Lâm Y Y rửa mặt xong, nhìn tấm kính thở dài.

"Y Y" Một tiếng kêu hổn hển trong phòng ngủ, vang vọng khắp nhà.

"Ta ở đây."

Lâm Y Y mới đi ra khỏi phòng, hắn đã vọt đến trước mặt nàng, như cuồng phong đem nàng ôm gọn trong lòng.

"Em rời giường sao không gọi ta một tiếng?" Hắn nhướn mi hỏi.

"Ngươi đánh răng, rửa mặt, ta cũng cần nha." Hai bàn tay bé nhỏ ôm lấy má hắn, nhẹ giọng trấn an hắn.

"Chúng ta có thể làm cùng nhau." Mỗi một giây hắn đều không muốn bỏ lỡ.

"Tháng sau ta có thể xin nghỉ phép dài hạn, có thể gặp mặt." nàng dùng sức cố ngăn nước mắt đang muốn dâng lên nơi khóe mắt.

An Khâm Đàn ánh mắt si ngốc nhìn nàng "Không giống! Chúng ta tách ra giống như ta đang lột đi một lớp da vậy."

Nàng ôm lấy gáy hắn, nước mắt rốt cục cũng không nghe lời, tràn lên hốc mắt.

"Thật xin lỗi, ta không nên vì chuyện này mà khóc..."

"Nếu em không khóc ta mới muốn khóc." Hắn trìu mến hôn lên nước mắt nàng, trái tim khẽ run rẩy.

Tiếng khóc nhẹ nhẹ của nàng khiến tim hắn đau xót, càng ôm chặt nàng hơn, nỗi buồn sắp chia lìa khiến hắn muốn phát hỏa.

"Hộ chiếu thật dễ dàng có được, có điều nước Mỹ chết tiệt kia làm sao lại còn muốn visa, không phải muốn người ta đến chơi để thu lợi sao? Làm gì mà còn muốn visa?"

"Cho dù ta có đến Mỹ chúng ta vẫn phải chia lìa mà. Công việc của ngươi ở Mỹ, còn của ta ở Đài Loan." Nàng ngẩng đầu nhìn hắn giận cũng không thể không nói ra sự thật hiển nhiên.

"Làm ơn đi, em giờ không cần phải nói chuyện thực tế như thế mà mau cùng ta đánh mắng nước Mỹ kia đi!" hắn thở phì phì nói.

"Ta hiện tại nghĩ muốn ôm ngươi." Lâm Y Y ôm chặt lấy hắn thật lâu.

An Khâm Đàn hít lấy hương thơm trên người nàng, hắn thật muốn cho nàng vào vali mang đi cũng. Hắn làm sao có thể bỏ nàng ở lại mà an tâm ngồi trên máy bay đây?

Leng keng, leng keng....

Chuông cửa vang hai tiếng, nàng chậm rãi ngẩng đầu.

"Không cần quan tâm đến nó, chúng ta không có thời gian quan tâm." Hắn đem đầu nàng ấn vào vai hắn.

"Nhưng mà, có thể là bà hàng xóm sang mượn gì đó, chân bà đi lại không tiện, không thể tự mình đi đến siêu thị" nàng hướng cửa lớn nhìn thoáng qua.

"Em không phải nói muốn ôm ta hay sao?" An Khâm Đàn làm mặt giận.

"Nhưng mà... có thể bà ấy cần giúp đỡ. Ta đi một chút sẽ quay lại ngay, nếu không ngươi đi theo luôn đi?" Nàng hỏi.

"Ta chỉ muốn đem người ấy đuổi khỏi cửa, ta cho em ba phút." Hắn đẩy nàng ra phía cửa, chu môi dưới, miệng thì thào tự nói "Dù sao em vẫn quan tâm người khác hơn ta."

Lâm Y Y quay người lại, đột nhiên trở lại trong lòng hắn.

"Người ta quan ta nhất chính là ngươi." Nàng kiễng mũi chân hôn lên môi hắn, chưa đợi hắn kịp phản ứng nàng đã chạy nhanh ra cửa.

An Khâm Đàn ngây ngô cười đi vào phòng bếp, ấn nút máy pha cà phê.

Hắn ngồi bên bàn ăn, nhìn quanh phòng bếp, nhìn đến tạp dề của nàng, nhìn đến chén cơm của hắn, nghĩ đến đây là buổi sáng cuối cùng trước khi hắn ròi đi, lòng hắn lại trăm mối ngổn ngang.

Chết tiệt, hắn đã bắt đầu nhớ nàng.

An Khâm Đàn đi ra khỏi phòng bếp, chuẩn bị đi bắt người, nàng đã hết ba phút của mình rồi!

"Y Y, ta thật sự đã thay đổi. Đây là tiền lương tháng đầu tiên của ta, trừ tiền thuê nhà, sinh hoạt phí vẫn còn lại mấy ngàn, ta về sau nhất định sẽ có tương lai."

Giọng nam dõng dạc truyền vào lỗ tai An Khâm Đàn, sắc mặt hắn lấp tức trần xuống, không tiếng động đi về phía hành lang.

Làm sao giết cái tên Trình Giảo Kim kia! Hắn thật muốn làm thịt tên kia!

"Định Quốc..." Lâm Y Y đang đứng ở ngoài vườn, muốn nói nhưng lại thôi, nhìn Uông Định Quốc.

"Ngươi không nghe điện thoại của ta chính là hi vọng ta tỉnh táo lại. Ta đã thật sự thay đổi, có thể cho ngươi một gia đình yên ổn." Uông Định Quốc mặt hình vuông tràn ngập hi vọng.

"Chúng ta không phải người yêu." Lâm Y Y lắc đầu, hi vọng hắn có thể nghe hiểu lời nàng nói.

"Ngươi còn tự dối mình sao? Ngươi không phải luôn chờ đợi ta, không phải sao?"

Chờ ngươi cái đại đầu quỷ! An Khâm Đàn bước ra hành lang phía trước, trừng mắt nhìn thẳng mục tiêu phía trước.

"Ta chỉ coi ngươi là anh trai." Lâm Y Y tránh đôi tay vươn ra của Uông Định Quốc.

"Không ai lại đi giúp anh trai thu dọn nhiều chuyện rắc rối như thế, hi sinh nhiều như thế." Uông Định Quốc cố chấp nói.

"Người ngốc nghếch như nàng sẽ làm thế." An Khâm Đàn đứng phía sau Lâm Y Y, trực tiếp đem nàng kéo vào trong lòng hắn.

Uông Định Quốc nhìn một mảng hỗn độn, khuôn mặt hắn đanh lại, trong mắt hung ác, vẻ mặt như muốn giữ lấy tự trọng nam nhân to lớn.

"Ngươi là ai?" Uông Định Quốc lớn tiếng hỏi.

"Đây là người chủ cho thuê nhà...." Nàng nói.

"Ta là chủ cho thuê nhà?" An Khâm Đàn rít gào, cúi đầu trừng mắt như muốn đòi mạng nàng.

"Hắn là bạn trai của ta." Nàng nhỏ giọng nói, lại bởi không quen khiến hai vành tai đỏ lên.

Uông Định Quốc trừng mắt nhìn nàng ngượng ngùng trong lòng đối phương, giọng thô ráp hỏi "Ngươi không phải nói chủ thuê nhà là bạn trai Quan tỷ?"

"Đó là một hiểu lầm, Quan tỷ đã phủ nhận." An Khâm Đàn đang nắm tay nàng khiến nàng dùng khẩu khí vững vàng nhất để nói chuyện, hi vọng làm không khí bớt xấu hổ.

"Các ngươi ở cùng một chỗ lâu như vậy?" Uông Định Quốc nghiêm mặt hỏi.

Lâm Y Y do dự ngẩng đầu nhìn An Khâm Đàn.

"Đúng vậy!" An Khâm Đàn lập tức gật đầu. Hắn cùng nàng ở cùng một chỗ mỗi giây đều cảm thấy như vĩnh hằng.

"Tình cảm chúng ta nhiều năm mà có thể..." khuôn mặt ngăm đen của Uông Định Quốc khó khăn nhăn nhó.

"Ta vẫn luôn coi ngươi là anh trai, nhìn thấy ngươi công việc thuận lợi, ta so với người khác còn vui vẻ hơn." Lâm Y Y muốn đến an ủi hắn nhưng An Khâm Đàn không chịu buông tay.

Nàng bất đắc dĩ quay đầu liếc hắn một cái hắn mới trợn mắt thả người.

"Ngươi nên kiên trì một chút." Lâm Y Y đi đến trước mặt Uông Định Quốc, cười tươi cổ vũ hắn.

"Bản thân cuộc sống của ngươi còn muốn nàng thay ngươi lo lắng, ngươi không biết hổ thẹn sao?" An Khâm Đàn ở một bên lạnh lùng hát đệm.

"Không phải chuyện của ngươi." Uông Định Quốc gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lời nói.

"Thật tốt quá, chúng ta đi." An Khâm Đàn ôm eo Lâm Y Y đi vào trong nhà.

"Y Y, chúng ta nói chuyện một lát đã." Uông Định Quốc ở phía sau nàng hô to.

"Nàng không có thời gian nói chuyện với ngươi." An Khâm Đàn cũng không quay đầu lại nói.

"Ta sẽ tìm ngươi sau được không? Bởi vì hắn chiều nay phải bay về Mỹ rồi." Lâm Y Y quay đầu, cảm thấy có lỗi nói.

An Khâm Đàn hung hăng quay đầu lại vừa hay thấy trong mắt đối phương sáng bừng lên, hắn muốn điên cuồng gào thét lên, đem đối phương băm thành trăm mảnh.

Nghĩ đến cảnh trời cao, hoàng đế ở xa là có thể khiến Y Y thay đổi hay sao?

"Được, ta và ngươi liên lạc sau." Uông Định Quốc mỉm cười, lập tức hợp tác chạy lấy người.

An khâm Đàn thái độ như người nguyên thủy, thở phì phì đem nàng kéo vào trong phòng, dùng chân đá mạnh vào cửa đóng cửa lại.

"Em sao lại nói cho hắn biết ta muốn về Mỹ? Em như thế căn bản muốn dẫn sói vào nhà. Ta sau khi đi rồi, em nhất định không được cùng hắn đi đâu." Hắn nói.

"Hắn là người nhà của ta, ta sao có thể không cùng hắn đi ra ngoài?" Lâm Y Y giữ chặt cánh tay hắn.

An Khâm Đàn tức khí, ánh mắt phẫn nộ cùng lông mày nhăn lại một cục, cúi đầu lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của nàng, hắn thật đúng là tức giận mà không có chỗ phát tiết.

"Ngươi lo lắng gì chứ, ta nếu yêu thương hắn thì đã sớm yêu thương, sao còn phải đợi đến tận giờ?"

"Bản tính em mềm yếu, có trời mới biết đồng tình liệu có thể biến thành yêu." Hắn phụng phịu, lo lắng chính là lo lắng.

"Ta sẽ không." Nàng mềm mỏng nói, nàng bị biểu tình trẻ con giận dỗi làm cho tức cười.

"Ai mà biết!" bản chất của nàng tốt như thế, một cảm giác nhu hòa như thế thật có sức hấp dẫn với nam nhân.

"Ngươi muốn ta thề sao?"

"Ta chỉ muốn em theo ta qua Mỹ." hắn ôm lấy má nàng, tùy hứng nói.

"Đợi ta tháng sau nghỉ phép dài hạn, có thể gặp mặt. Bằng không chúng ta dùng WebCam có thể nhìn thấy nhau a." Nàng khẽ mỉm cười, lại cũng không biết đang an ủi hắn hay an ủi chính mình đây.

"Máy tính không thể ngửu thấy mùi của em, cũng không được ăn bữa sáng em làm, cũng không có cảm giác em ôn nhu chăm sóc ta..." thanh âm hắn bông nhiên im bặt, đôi mắt trầm buồn nhìn nàng.

Nàng lấy tay che lại miệng hắn, không cho hắn tiếp tục nói, nàng không muốn lại khóc thêm nữa.

"Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, được thế nào hay thế ấy đi, cũng không phải không thể gặp lại nhau." Nàng cố ý dùng thái độ thoải mái nói, kéo hắn vào trong bếp, giúp hắn ngồi xuống ghế.

Nàng bắt đầu làm bữa sáng cho hắn ăn, cùng hắn nói mấy chuyện nhỏ nhặt bình thường, giống như không có chuyện gì xảy ta, giống như bọn họ không phải chuẩn bị cách xa nửa vòng trái đất....

Buổi chiều, An Khâm Đàn một mình lên taxi.

Nàng không đi tiễn hắn, nàng sợ chính mình sẽ khóc vì quá đau lòng.

Hắn cũng không dám muốn nàng đến sân bay, hắn sợ mình không đi nổi, càng sợ hắn còn khóc nhiều hơn nàng nữa.

An Khâm Đàn quyết định lên máy bay sẽ uống rượu, chỉ có say hắn mới bắt được mình ngủ. Lâm Y Y lúc này ở trong phòng hắn, khóc đến mức tiếng taxi rời đi cũng không nghe thấy.

Một buổi chiều sai khi An Khâm Đàn rời đi được tám ngày, Lâm Y Y mang theo đồ ăn về nhà.

Ngoài vườn, không lâu trước An Khâm Đàn đã làm cho nàng một chiếc đèn nhỏ thủ công bằng bạc có hình giọt nước. ở thời điểm chiều tà tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, giống như một giọt nước mắt ấm áp....

Nàng xoay người trở lại, ấy một mảnh bạc hà đưa lên miệng, muốn làm cho tinh thần tỉnh táo lại, sau đó cầm lấy một chiếc kéo dài, không ngừng cắt tỉa chăm sóc đám cây của nàng. Đứng giữa đám thực vật này nàng sẽ cảm thấy an tâm một chút.

Nếu không, nàng sẽ không chú tâm mà làm ra hai phần nước chanh bạc hàn hai phần bánh mỳ, đến cơm rang cũng làm thành hai phần. Cho nên nàng không dám nấu cơm, sợ bản thân lại vô tình làm hai phần, nhìn thấy lại đau lòng.

Nhưng thật khó khắn. Hình như nàng đã có thói quen trong tủ lạnh lúc nào cũng có Yakult, kết quả là chỉ cần mở tủ lạnh lại nhớ đến hình dáng lưu manh của hắn khi mở Yakult. Ngay cả khi đi đến quán Ma Tư cũng nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn.

Trên thực tế ngay cả chuyện hắn mua cho nàng ly coktelk "ánh sáng" lúc trước nàng cũng không dám nghĩ đến.

Ngày đó, đột nhiên được về nhà sớm, thiếu chút nữa nàng đã mua vé máy bay và bay vọt đến bên hắn.

"Chỉ cần trái tim chân thành, dù có bao nhiêu khó khăn cũng có thể tìm về bên nhau. Trời đen tối. trăng mờ nhạt hai người vẫn bên nhau. Cười chậm rãi lộ ra ấm áp...."

[ Lời / Ngô Thanh Phong ]

Chính là, nàng đúng là vẫn còn nghĩ đến hắn nhiều lắm.

Lâm Y Y nhìn bản thân vì không ăn uống đầy đủ mà gầy đi trông thấy, ngực bởi vì nhớ hắn mà đau đớn thật nhiều.

Tối qua hắn đi dự tiệc, không thể cùng nàng nói chuyện. Có điều may mắn là có thể nhìn thấy hắn, nghe hắn nói về tác phẩm của hắn.

"Ngươi mau tỉnh lại a, tháng sau nghỉ phép dài hạn là có thể đi tìm hắn a!" nàng buông kéo, một bên thu dọn rác bên dưới, một bên đối với chính mình trấn an "Hơn nữa còn có công việc, nếu không làm tốt có thể sẽ bị thôi việc a...."

Leng keng, leng keng...

Tiếng chuông cửa làm cho Lâm Y Y giật nẩy người, bất an nhìn về phía cửa.

Uông Định Quốc lại tới nữa sao?

Sau khi An Khâm Đàn rời đi, Uông Định Quốc mỗi ngày chạng vạng đều đến tìm nàng, nàng hôm qua đã dùng lời rất nghiêm túc từ chối cự tuyệt hắn. Hắn không phải nói muốn đợi nàng cùng An Khâm Đàn chia tay lại đến sao? Không phải ý là "tạm thời" đã hết hi vọng rồi sao?

Mới nghĩ đến chuyện Uông Định Quốc nói như đinh đóng cột rằng có ngày nàng và An Khâm Đàn nhất định chia tay nhau khiến nàng không nén được tiếng thở dài.

Nàng không trách Uông Định Quốc, bởi vì chính nàng cũng không tin vào tình yêu mà khoảng cách quá xa như thế này có thể tiếp tục bao lâu.

Dù sao, nàng cùng An Khâm Đàn cũng không phải kiểu tình cảm mười năm sâu đậm. Tuy rằng bọn họ ở chung rất có cảm giác, giống như đã quen biết nhiều năm vậy. Tuy hai người có cảm giác thâm quen như quen nhau lâu rồi nhưng hai người vẫn là mới quen nhau mấy tháng.

Tình cảm nhất thời kích động sẽ nhanh chóng qua đi, huống hồ còn là một người nhiệt tình bừng bừng như hắn, luôn xem chuyện ấy là hứng thú như hắn.

Nhưng nàng sẽ không hối hận! Lâm Y Y ưỡn ngực, ở trong lòng nói với bản thân. Những gì mất đi so với những gì chưa bao giờ có được cũng không có gì nuối tiếc, hơn nữa nàng cả đời sẽ không quên cảm giác yêu hắn thật mãnh liệt.

Leng keng, leng keng...

Lâm Y Y giật mình, lúc này mới phát hiện nàng tự nhiên ngẩn người, vội vàng đi đến cạnh của, cẩn thận hỏi "Ai vậy?"

"Quan Hiểu Linh."

Lâm Y Y kinh ngạc đôi môi khẽ nhếch, lập tức mở cửa.

Quan Hiểu Linh nhìn Lâm Y Y, có vài giây nói không ra lời.

Không phải là áo sơ mi đơn điệu cứng nhắc, cũng không phải tóc ngắn thô kệch, Lâm Y Y mặc áo sơ mi tay ngắn kiểu công chúa, quần bò, ánh mắt tự tại, nhìn thế nào cũng thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đep.

"Đổi phong cách?" Quan Hiểu Linh đi vào giả vờ như không có gì nói.

"Là An Khâm Đàn đưa ta đi." Lâm Y Y gật đầu.

Quan tỷ sẽ không còn để ý mấy chuyện kia đâu nhỉ?

"Là tác phẩm của hắn sao?" Quan Hiểu Linh chỉ chiếc đèn hình giọt nước, khóe mỗi miễn cưỡng mỉm cười.

"Đúng, hắn nói buổi tối khi ta làm việc nhìn mọi thứ sẽ rõ ràng hơn." Nàng vỗ nhẹ lên thân đèn, nhắc đến hắn trái tim lại nhói đau.

"Nếu đem ra ngoài bán, có thể có giá hơn mười vạn đấy." Quan Hiểu Linh nói.

"Là do hắn dụng tâm nên vô giá."

Quan Hiểu Linh vừa nghe, lập tức trợn to mắt. "Ngươi lúc trước là người rất thực tế, yêu đương đúng là thay đổi tính cách của ngươi, cũng khiến người đang yêu đương lãng mạn trở lại thực tế, nên biết người em bên cạnh mới là người cần phải để phòng."

Lâm Y Y nhìn Quan tỷ, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

"Ta không hiểu ý của tỷ." thanh âm nàng run run nói.

"Ngươi cướp An Khâm Đàn của ta." Quan Hiểu Linh khí thế bức người nói.

"Nhưng mà, ngươi không phải đã nói hai người không phải người yêu sao?" Lâm Y Y khẩn trương nắm chặt tay.

"Hôm đó An Khâm Đàn ở đấy, ngươi muốn ta nói thế nào? Ta đã nói rồi, hắn không muốn ta trước mặt người khác nói ta là người yêu của hắn."

Lâm Y Y nhìn Quan tỷ dài giọng, nàng nhăn mi tâm, lại khiến nàng nghi hoặc.

"Ý của ngươi là, các người là người yêu?" nàng nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy, cho nên ta không biết vì sao ngươi tiếp cận hắn, vì sao lại để hắn gọi điện chất vấn ta, ngươi có biết tâm tình của ta khi nhận điện thoại ra sao không?"

"Nhưng mà... ta không thấy hắn đang nói dối." Lâm Y Y lắc lắc đầu, càng nghĩ càng thấy không hợp lý. Bộ dang nổi trận lôi đình của hắn, sao có thể là giả vờ?

"Hắn không thích người khác bám lấy hắn, ngươi nghĩ xem, hắn không phải cùng ngươi yêu đương mà vẫn về Mỹ hay sao?" Quan Hiểu Linh hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng tự tin mở miệng nói.

"Đó là bởi vì hắn có triển lãm, nhất định phải đi. Nhưng mỗi ngày hắn đều có gọi điện cho ta."

Quan Hiểu Linh sửng sốt, hai tay nắm chặt thành nắm đẫm. Không thể nào! An Khâm Đàn sao có thể là loại người hàng ngày báo cáo chuyện mình với người khác?

"Chẳng qua là mới nên mới thế, sau này hắn bắt đầu qua lại với người khác. Sau nữa sẽ nói cho ngươi, không cần lộ ra quan hệ của hai người, bởi vì hắn không thích nữ nhân của hắn quản lý hắn."

"Ta không tin hắn làm chuyện này, cá tính của hắn rất thẳng thắn, sòng phẳng,hắn không cần đắc tội với ai, ngay cả nói dối hắn cũng lười." thấy mặt Quan tỷ dần dần hồng lên, Lâm Y Y càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình là chính xác.

Người nói dối... chính là Quan tỷ.

"Nếu hắn không thích hắn sẽ không chủ động tìm người yêu đương. Giống như chuyện hắn không muốn kết hôn hắn cũng trực tiếp nói với ta." nàng nhẹ giọng nói, ánh mắt không chút nào né tránh cái nhìn Quan tỉ.

"Ngươi cứ đợi xem, hắn sẽ không ở trước mặt người khác thừa nhận..."

"Ngươi không phải đã thích An Khâm Đàn đi." Lâm Y Y đau lòng nhìn Quan tỷ, không muốn bức nàng thừa nhận nàng nói dối, nhưng cũng không cho phép nàng phá hoại thanh danh của An Khâm Đàn "Hắn còn trước mặt Uông Định Quốc thể hiện chúng ta là hai người yêu nhau."

"Kia chẳng qua là bản tính muốn chiếm lĩnh của nam nhân mà thôi..."

"Mã, ngươi còn nói dối ta liền vặn gãy cổ ngươi!"

Tiếng bạo rống của An Khâm Đàn truyền đến.

Lâm Y Y kinh ngạc nhảy dựng lên, còn nghĩ chắc mình đang nằm mơ, vừa quay đầu liền thấy An Khâm Đàn đang ở hành lang. Nàng kinh hô một tiếng sau đó chạy như điên về phía hắn, cho đến khi cả người đều dán lên người hắn mới thôi.

"Ngươi đã trở lại!" Nàng dùng toàn lực ôm lấy cổ hắn, ngay cả lỗ chân lông cũng đều mỉm cười hạnh phúc.

An Khâm Đàn đang giận dự nhìn đến khuôn mặt phấn hồng nhỏ nhắn của nàng dần dần mềm mại. Hắn dùng đôi môi mạnh mẽ hôn lên cánh môi nàng hồi lâu, nhưng hắn không quá phóng túng, bởi phía trước còn có người hắn chướng mắt và muốn xử lý.

"Ngươi đi theo lối phòng làm việc sao?" Lâm Y Y không chớp mắt nhìn hắn, vẫn là cảm thấy rất chân thật.

"Đúng, ta ở ngoài nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người cho nên ta cố tình im lặng tiến vào, muốn nghe xem Tiểu Quan còn có thể nói dối cái gì?" An Khâm Đàn nói đồng thời tròng mắt dã man trừng mắt Quan Hiểu Linh. "Không nghĩ đến em gặp nguy không loạn, mặc kệ nàng nói gì cũng có thể phản bác lại."

Quan Hiểu Linh sắc mặt đần ra đứng yên tại chỗ, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn An Khâm Đàn.

"Sao không tiếp tục nói đi? Như thế nào không nói Y Y nàng có chứng hoang tưởng, ta hiện tại đứng ở đây chỉ là do nàng tưởng tượng ra. Đầu óc ngươi có vấn đề sao? Sao có thể nói dối như thế, có cần ta đưa ngươi đi đến khoa thần kinh đăng ký khám không..."

Lâm Y Y giật nhẹ cánh tay An Khâm Đàn, muốn hắn nhẹ nhàng một chút.

An Khâm Đàn không tình nguyện cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn Quan Hiểu Linh liếc một cái, sau đó liền chuyên chú nhìn người có thể khiến tâm tình hắn thoải mái.

Y Y.

"Em gầy đi." hắn cau mày, vỗ về eo nàng.

"Chuyện này nói sau đi...." Lâm Y Y rất nhanh nhìn Quan tỷ liếc mắt một cái, sợ nàng bị lời nói của hắn đả kích quá nặng.

Quan Hiểu Linh căn bản không thấy Y Y, nàng tan nát cõi lòng nhìn hắn quyến luyến nhìn Y Y.

"Dù sao ta với ngươi cẳn bản không thể tiếp tục làm bạn, năng lực của ngươi rất tốt, có nhiều công ty hợp với ngươi, ngươi có thể đi." An Khâm Đàn tay chân khua loạn, tuy rằng hắn muốn cùng Quan Hiểu Linh đại chiến ba trăm hiệp cho hả giận nhưng hắn cũng phải nghĩ đến người bạn nhỏ trọng tình nghĩa của hắn mà cố gắng kìm chế.

Huống hồ đây chính là việc có thể kết thúc chuyện này một cách nhanh nhất, thâm nghĩ Quan Hiểu Linh nhanh nhanh nhận sai, nhanh nhanh cút đi, để hắn có thể ôm Y Y.

"Nhìn cái gì vậy? Đi mau!" An Khâm Đàn trợn mắt, lần nữa lên tiếng đuổi người.

"Ngươi vì sao không thích ta? Ta đã thích ngươi lâu như vậy!" Quan Hiểu Linh đột nhiên bệnh tâm thần tái phát kêu to ra tiếng.

Lâm Y Y hơi giật mình, xấu hổ muốn tránh đi nhưng An Khâm Đàn mạnh mẽ ôm chặt nàng không cho nàng dời một li.

"Theo như ngươi nói, cả đến người dọn về sinh còn làm trước ngươi nhiều, có khi ta đã cưới nàng rồi cũng nên." An Khâm Đàn rống lên, thanh âm so với Quan Hiểu Linh còn lớn hơn, vẻ mặt muốn giết người phóng hỏa, bộ dạng thật hung ác.

Lâm Y Y vội ôm lỗ tai nhưng vẫn bị trấn động đến ù hết lên.

"Cái kia không giống ta, ta đã tận tâm tận sức giúp ngươi có các đơn hàng ở Đài Loan, lo chu toàn mọi chuyện, không có người nào giúp ngươi nhiều như ta."

"Đó là công việc của ngươi."

"Không ai vì công việc mà hi sinh nhiều như thế, ta luôn tăng ca giúp ngươi tìm kiếm những hợp đồng tốt nhất..."Quan Hiểu Linh kích động nói, giọng nói có phần run rẩy.

"Cho nên biên độ tăng lương của ngươi trong công ty là cao nhất, ta cũng rất tín nhiệm ngươi. Mà ngươi tích lũy kinh nghiệm so với ta có nhiều thuận lợi nha." An Khâm Đàn trừng mắt nhìn thẳng vào nàng, cảm thấy những điều nàng nói ra căn bản là không có lý.

"Cái ta muốn không phải cái đó." Quan Hiểu Linh nhụt chí.

Lâm Y Y cắn môi, cúi đầu không đành lòng nhìn.

An Khâm Đàn thấy thế, hít sâu một hơi, không nghĩ muốn kéo dài trận chiến này.

"Chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng. Cho dù ngươi hôm nay nói dối để chia rẽ chúng ta ta cũng sẽ không ở cũng một chỗ với ngươi." An Khâm Đàn mặt không chút thay đổi nói, không muốn cho nàng một chúy hi vọng "Chuyện hôm nay ta có thể bỏ qua. Nhưng nếu ngươi còn ý nghĩ ấy trong đầu ta khuyên ngươi nên nhanh chóng từ chức đi."

"Sao lại là nàng? Nàng chính là một nha đầu ngốc nghếch a." Quan Hiểu Linh không phục nói.

Lâm Y Y cúi đầu không nói, thậm chí không dám nhìn An Khâm Đàn một cái, bởi vì ngay cả nàng cũng hiểu được sao mình lại được hắn để ý đến. Có điều nàng thích hắn, mà hắn cũng để ý nàng, điều này khiến cho nàng quyết tâm kiên trì chờ đợi hắn.

An Khâm Đàn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Y Y, rõ ràng từng tiếng nói tuyên bố...

"Em dù là người ngốc nghếch nhưng ta hoàn toàn không quan tâm, ta thích bản tính nhân hậu thiện lương của em, hi sinh vì người khác không cần báo đáp, thích em trong mắt không hề có người ác, thích em không bao giờ nói lời độc ác, thích em luôn luôn cố gắng hết mình. Thích cách em quan tâm ta, thích em rồi khiến ta cảm thấy thế giới này thật đẹp, thích em đến mức cảm thấy không thể sống một ngày nếu không có em..."

An Khâm Đàn nhìn Quan Hiểu Linh liếc mắt một cái. "Còn muốn ta tiếp tục nói không?"

Người lắc đầu là Y Y, hai tai nàng đã hông hết lên bởi nàng không ngờ hắn lại nhìn thấy nàng tốt như vậy.

An Khâm Đàn nhìn vành tai đang nóng lên của Lâm Y Y, cười nhẹ sai đó hôn lên đó.

"Ta sẽ rời đi." Quan Hiểu Linh nhìn An Khâm Đàn nói.

"Ta sẽ cho ngươi thư giới thiệu, cộng thêm nửa năm tiền lương, cũng hi vọng ngươi có thể bàn giao lại mọi chuyện thật tốt."

"Ngươi sẽ hối hận, không thể có ai đối xử với ngươi như ta..."

"Đủ rồi, ta chỉ muốn một mình nàng tốt với ta." An Khâm Đàn lạnh lùng chặn lại lời của nàng, không muốn bàn cãi thêm nữa.

Quan Hiểu Linh trước khi rời đi còn ném lại cho Y Y một cái nhìn hung ác, Lâm Y Y khổ sở cắn môi, bởi nàng biết sau này hai người khó có thể bình thường như trước.

Phanh!

Cửa lớn bị đạp thật mạnh.

"Cuối cùng cũng đi rồi." An Khâm Đàn đem nàng kéo vào phòng khách lập tức ôm nàng ngồi trên hai chân, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng của nàng "Nhớ ta không?"

"Quan tỷ thật đáng thương, tỷ ấy cũng chỉ là hi vọng ngươi chú ý đến tỷ ấy một chút..." mày của nàng nhướn cao. Vẫn không cách nào bình ổn cảm xúc.

"Nàng có thể hi vọng, cũng có thể nằm mơ ta là bạn trai nàng, nhưng tuyệt đối không thể để nàng dùng lời nói dối phá hoại tình cảm của chúng ta. Nhất là nàng lại biết chuyện chúng ta ở chung, lời nói dối của nàng càng không thể tha thứ. Phẩm chất một người như thế ta không thể an tâm giao công chuyện quan trọng cho nàng được." An Khâm Đàn nghiêm túc nói.

"Nhưng mà, nói chuyện cũng không cần thẳng thắn quá như vậy..."

"Khiến nàng ta hận ta so với chuyện cho nàng ấy thêm ảo tưởng sẽ càng rắc rối hơn." Hắn thực tế nói, hắn không hề giận nàng, chỉ cảm thấy có gì đó khó chịu.

"Ta có thể giúp nàng điều gì đó không?" nàng hỏi.

"Em phải nhớ kĩ một chuyện..." hắn giữ đầu nàng, muốn biết trong đó đang chứa cái gì "Em không phải thần thành, không có cách nào thay đổi tình cảm của ai đó, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình."

"Ta hứa với ngươi, sẽ không tự trách chính mình. Có điều ta hiện tại muốn làm chuyện liên quan đến cuôc sống của mình." Nàng ngồi dậy khỏi hai chân hắn, nghiêm trang giữ lấy mặt hắn nói "An Khâm Đàn, ta thật sự thật sự thật sự rất nhớ ngươi."

An Khâm Đàn khóe môi cong lên, ánh mắt sáng lên.

"Ta không phải nói quá nha, ta yêu nhất ở ngươi là sự thông minh...." An Khâm Đàn một tay giữ lấy gáy nàng, đôi môi tham lam ngăn lại tiếng nói của nàng.

Sau, mọi từ ngữ đều biến thành hư ảo. Dù sao khi hai người yêu nhau thì không ngôn ngữ không phải cách truyền đạt tình yêu duy nhất nha.....

Truyện Chữ Hay