Editor: Mây.
Beta: Jen.
Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Cận bảo Kim Thị Thị trở về tắm rửa thay quần áo. Kim Thị Thị thu dọn xong xuôi, lúc trở lại công ty đã gần rưỡi.
Tổ phiên dịch ở tầng , Diêm Tĩnh Vi và Đoạn Triết nói: “Tôi còn nhớ rõ lúc tôi làm thực tập sinh, mỗi ngày tôi đều là người đến tổ đầu tiên, mỗi ngày đều ra cửa trước một tiếng, sợ mình đến muộn. Thực tập sinh bây giờ……” Cô ta nhìn chỗ Kim Thị Thị ngồi, khẽ cười một tiếng.
Đoạn Triết nhìn đồng hồ, “Cũng có thể là tạm thời có chuyện gì đó?”
Diêm Tĩnh Vi nhướng mày hỏi, “Ví dụ như không muốn rời giường sao?”
Đoạn Triết: “……”
Khi Kim Thị Thị tới vừa vặn nghe thấy câu này, cô bước nhanh đến, “Xin lỗi, đã đến trễ.”
Đoạn Triết quan tâm hỏi: “Thị Thị sao lại đến trễ thế? Không có chuyện gì chứ?”
Kim Thị Thị lắc đầu, “Không có việc gì, sẽ không có lần sau.”
Diêm Tĩnh Vi liếc mắt nhìn Kim Thị Thị một cái, oán giận nói: “Gần giờ mới đến, tư liệu ngày hôm qua đưa cho cô sáng hôm nay dịch không xong, nếu không giao được tôi cũng không chịu trách nhiệm.”
“Tĩnh Vi, cô đem báo cáo nửa năm của chi nhánh Châu Âu giao cho Thị Thị?” Giọng nói của Đoạn Triết cao lên một chút, “Này không phải là làm bậy sao? Cô ấy chỉ là thực tập sinh, dù có một tuần cũng dịch không ra!”
Diêm Tĩnh Vi nhìn lướt qua Đoạn Triết, hợp lý hợp tình nói: “Cô ấy nói không thành vấn đề, tôi cho rằng các cô tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ đều rất lợi hại! Thì ra cũng chỉ là như thế.”
“Cái kia,” Kim Thị Thị ho nhẹ một tiếng, cắt ngang cuộc cãi vã của hai người, “Ngày hôm qua chỗ tài liệu kia tôi đã phiên dịch xong rồi.”
Đoạn Triết: “???”
Diêm Tĩnh Vi: “????????”
Kim Thị Thị cười nhạt, “Đã gửi đến hòm thư của các cô, làm phiền các cô xem lại một lần, nghiệp vụ của tôi chưa thuần thục, không biết có vấn đề gì hay không.”
“Tôi đi!” Đoạn Triết linh hoạt chạy về vị trí làm việc của mình, hai phút sau anh ta ngồi phía bên kia tổ phiên dịch không ngừng cảm thán: “Thị Thị cô thật tuyệt! Cô chính là thiên sứ ông trời phái tới cứu vớt chúng tôi! Tốc độ này của cô quả thật chính là cái máy phiên dịch luôn đó!”
Kim Thị Thị: “……”
Cảm ơn cảm ơn, cô cũng không kém, cũng không cần thổi bay đến rung trời vậy đâu!
Mặt mày Đoạn Triết hớn hở, bĩu môi nhìn thoáng qua Diêm Tĩnh Vi, “Ôi, sinh viên Đại học Ngoại ngữ của chúng ta đúng là học sinh ưu tú! Tôi kiêu ngạo vì trường cũ của tôi, tôi tự hào vì trường của tôi quá!”
Mặt Diêm Tĩnh Vi cũng tái mét, chân đập mạnh xuống bàn.
Hơn hai giờ chiều, mấy đồng nghiệp nữ tầng tụ tập lại thì thầm bàn tán.
“Lúc tôi đi ra khỏi toilet thế mà lại gặp thư ký An!”
“Ai ai ai?? Cô chắc chắn không nhìn lầm chứ, thư ký An đích thân tới? Có phải có chuyện lớn gì không?”
“Chắc chắn không nhìn lầm, hình như còn đi theo hai đồng nghiệp trong phòng hành chính, đi đến phòng họp lớn ở bên kia.”
Không lâu sau cả tầng đều lan truyền khắp nơi, thư ký An Trình đến bộ phận kinh doanh Nước ngoài.
Nghe nói vị tổng thư ký này đã giúp Tiêu Cận trong các công việc ở nước ngoài từ lúc anh còn đi học, rất được Tiêu Cận tin tưởng, các vị lãnh đạo trong công ty cũng vô cùng kính trọng anh ta.
Sau đó bộ phận thư ký thông báo cho các đồng nghiệp đến phòng họp lớn.
An Trình đứng trước bàn họp, ôn hoà mỉm cười, “Tiêu tổng mời mọi người bữa trà chiều, thưởng cho mọi người gần đây đã làm việc vất vả.”
Bữa trà chiều được trang trí gọn gàng trên bàn làm việc rộng rãi trong phòng họp, cà phê, điểm tâm và các loại trái cây khác nhau.
Vốn mọi người còn tưởng rằng có chuyện lớn gì cần công bố, lúc này nhìn thấy An Trình mang trà chiều đến làm cho mọi người nhao nhao hoan hô nhảy nhót, đi lên phía trước.
Tiêu Dực đứng ở một bên, trên mặt mang theo sự ôn hòa quen thuộc, “Vẫn là Tiêu tổng suy nghĩ chu đáo, tôi tiếp nhận bộ phận Nước ngoài lâu như vậy, thế mà cũng chưa nhớ tới mời mọi người ăn một chút gì, thật sự không thể chấp nhận được.”
An Trình cười cười, “Đừng nói như vậy, mọi người đều làm việc dưới tay Tiêu tổng, ngài cũng vất vả rồi. Tiêu tổng nhắc nhở tôi chuẩn bị bánh ngọt vị matcha mà ngài thích.”
Kim Thị Thị đứng ở phía sau, cẩn thận đánh giá Tiêu Dực.
Kính cẩn khiêm tốn, làm việc thỏa đáng khéo léo, nhưng loại khiêm này dường như hơi quá mức, không hiểu sao làm cho người ta không thích.
Cô chạm vào cánh tay Đoạn Triết, nhỏ giọng hỏi: “Đàn anh, làm sao có thể ở chung được với tổng giám đốc bộ phận Nước ngoài của chúng ta?”
Đoạn Triết nhướng mày, “Cô nói Tiêu Dực hả? Người này khá tốt, lúc trước anh ta vẫn luôn giúp Tiêu tổng xử lý chuyện của công ty. Chắc là cô không biết, anh ta là cháu trai trưởng của Chủ tịch chúng ta, nếu không có Tiêu tổng tôi đoán anh ta chính là người thừa kế của Tiêu thị! Bây giờ Tiêu tổng về, anh ta liền chủ động xin chuyển sang bộ phận Nước ngoài, một câu oán hận cũng không có.”
Kim Thị Thị bĩu môi. Xem ra mọi người chỉ biết anh ta là cháu trai trưởng, cũng không biết là cháu trai trưởng do “tiểu tam” sinh ra.
Trong phòng họp náo nhiệt hẳn lên. Có người uống một ngụm cà phê không ngừng cảm thán: “Ôi, cà phê này uống ngon thật, mua ở chỗ nào vậy!”
An Trình nói: “Cà phê này là Tiêu tổng cố ý dặn dò chuẩn bị cho mọi người, là Lam Sơn Jamaica chính tông. Tiêu tổng nói chắc là mọi người sẽ thích.”
Kim Thị Thị nghe vậy liền nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Hương vị đậm đà và êm dịu, độ chua, ngọt, dịu và vị đắng cân bằng vừa phải, vị cũng vô cùng mượt mà.
Đúng là Lam Sơn Jamaica. Sản lượng loại cà phê này rất thấp, bởi vậy vô cùng trân quý, thậm chí giá cả lại càng đắt hơn, làm người ta líu lưỡi.
Cô híp híp mắt, thức cả đêm nên lúc này vừa vặn có hơi mệt mỏi, một ly cà phê quả thật đã cứu mạng cô.
Cô đi đến bên cạnh Đoạn Triết, nhỏ giọng hỏi: “Công ty có thường xuyên mời nhân viên ăn bữa trà chiều không?”
Đoạn Triết nói: “Đồ uống, đồ ăn vặt và trái cây cái gì cần có đều có hết, hơn nữa tất cả đều miễn phí. Cho nên ngoại trừ những ngày lễ đặc biệt, công ty thường không mời bữa chiều trà.”
Kim Thị Thị gật đầu, vui vẻ uống cà phê.
An Trình sờ sờ mũi. Thật ra chọn Star Daddy để mời nhân viên ăn bữa trà chiều cũng tạm chấp nhận được, nhưng không hiểu được vì sao Tiêu tổng nhất định phải đem cà phê mà mình trân trọng ra mời tất cả mọi người.
Anh ta bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra phải nắm chặt cơ hội.
Cà phê rất thơm, Tiêu tổng cũng chưa cho anh ta một ly, An Trình phát xong bữa trà chiều liền vội vàng rời khỏi tầng .
Hiệu quả của việc khích lệ nhân viên thật sự đáng kể, vào buổi chiều, sự nhiệt tình của mọi người đối với công việc đã tăng vọt chưa từng có.
Ngay cả Diêm Tĩnh Vi, người luôn nhìn cái gì cũng thấy không vừa mắt cũng đang cười rạng rỡ. Cô ta cẩn thận chọn góc chụp ảnh và đăng lên vòng bạn bè, giành được lượt bình luận đáng ghen tị.
Tâm trạng vui vẻ, thậm chí còn nói chuyện với Kim Thị Thị nhiều hơn, “Tiểu Kim vận khí rất tốt đó, ngày hôm sau vừa đến công ty liền gặp được Tiêu tổng mời bữa trà chiều.” Cô ta sờ sờ móng tay mình mới làm, cao cao tại thượng nói: “Bây giờ nhìn xem, chỗ tốt của công ty lớn cũng không dừng lại ở điểm này. Cho nên bình thường thực tập sinh muốn ở lại cũng đấu đá đến rách đầu. Nhưng mà loại con gái có gia cảnh bình thường như cô có thể vào Tiêu thị mở mang tầm mắt cũng không tệ, sau này đến công ty khác cũng coi như là một loại vốn liếng.”
Gia cảnh bình thường – Kim Thị Thị: “Cảm ơn chị Diêm đã nhắc nhở.”
Cô cúi đầu, đôi mắt tinh quái đảo quanh. Nghĩ rằng ngày mai có nên chọn hai bộ quần áo có logo để mặc, hoặc thức dậy sớm mười phút, lái xe đi làm?
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thôi đi, cô còn rất thích hình tượng thiếu nữ cố gắng hết lòng vì cuộc sống của hiện tại!
Đoạn Triết tổng hợp tài liệu phiên dịch của ba người lại thành một tập, vỗ vỗ lưng ghế hỏi Diêm Tĩnh Vi: “Vi Vi, cô giúp tôi đưa văn kiện này đến phòng tổng giám đốc được không?”
Diêm Tĩnh Vi nâng mí mắt: “Tôi không phải tổ trưởng, bảo tôi đi làm gì chứ?”
Đoạn Triết thở dài, “Đây không phải là bởi vì tôi bận đi họp rồi sao!”
Diêm Tĩnh Vi ôm cánh tay, “Nếu không tổ trưởng đổi thành tôi làm đi?”
Đoạn Triết vô cùng khó xử, “Cái này cũng không phải do tôi quyết định.”
Thiếu nữ hết lòng căn bản nhìn không được, chủ động đưa tay giúp, “Đàn anh, nếu không để tôi đưa đi cho!”
Vẻ mặt Đoạn Triết như nhìn Bồ Tát xuất hiện, “Được được được! Thị Thị, chỗ này có rất nhiều tài liệu bí mật cấp A, nhất định phải tự mình giao đến tay Tiêu tổng. Cô có biết Tiêu tổng không? Là người đẹp trai nhất công ty đó.”
Kim Thị Thị: “Tiêu Cận đúng không?”
Đoạn Triết bị giọng điệu giống như nói về người bạn cũ của cô làm cho hoảng sợ, “…… Phải.”
Tổng giám đốc làm việc ở tầng cao nhất của tòa nhà, thư ký bộ phận Nước ngoài đã xin thẻ quẹt đi lên thay Kim Thị Thị.
Cách trang trí của khu văn phòng trên tầng cao nhất khác với những tầng khác, tất cả đều sử dụng gam màu tối, khiêm tốn nhưng vô cùng xa hoa. Nơi này cao gần bốn mét, có thể nhìn thấy Cảng Vinh Thành cách đó không xa qua cửa sổ sát đất, tầm nhìn rất tốt.
Không hổ là Tiêu thị số một của Dung Thành, ngay cả Kim thị khởi nghiệp là bất động sản, tòa nhà làm việc cũng thua xa nơi này.
Kim Thị Thị nhẹ nhàng thở ra một hơi, đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi màu trắng chờ ở cửa thang máy, thấy Kim Thị Thị đi tới lập tức dò hỏi: “Là nhân viên bộ phận Nước ngoài phải không?”
Kim Thị Thị trả lời: “Tôi đến đưa tài liệu cho Tiêu tổng.”
Người đàn ông gật đầu, lễ phép duỗi tay về phía trước, “Tiêu tổng đang chuẩn bị mở cuộc họp, làm phiền cô đi cùng tôi.”
Kim Thị Thị nhanh chóng đi theo.
Trong khu văn phòng tràn ngập mùi tuyết tùng nhàn nhạt, cả tầng đều vô cùng yên tĩnh. Hành lang rộng và dài, mất khoảng bốn hoặc năm phút mới đi đến được phòng họp.
Trợ lý gõ cửa, quẹt thẻ dẫn Kim Thị Thị đi vào.
Trong phòng họp chật kín người, có người lớn tuổi tóc hoa râm, cũng có người trẻ tuổi khí chất tinh anh. Mỗi bộ âu phục giày da, đều đeo một tấm bảng tinh xảo trước người. Mỗi người có một máy tính xách tay tinh tế và một đống tài liệu dày cầm trong tay.
Tiêu Cận ngồi ở vị trí đầu tiên, trong tay đang lật xem một văn kiện.
Anh cúi đầu, vẻ mặt chăm chú thong dong.
Mọi người ở đây đều nín thở, yên tĩnh ở một bên chờ đợi.
Kim Thị Thị chưa từng thấy Tiêu Cận như vậy, cửa sổ sát đất rất rộng rãi, ánh mặt trời quá chói chang, cô như bị lóa mắt.
Giây tiếp theo Tiêu Cận nghe được âm thanh, ngẩng đầu lên.
Đôi mắt Kim Thị Thị lấp lánh mang theo ý cười, cô vội vàng đi lên đem tài liệu trong tay đưa qua, “Tiêu tổng, đây là báo cáo nửa năm mà tổ phiên dịch đã tổng hợp lại.”
Tiêu Cận bất ngờ khi nhìn thấy Kim Thị Thị, anh chậm rãi đặt văn kiện trong tay xuống, đưa lưng về phía mọi người chớp mắt nhìn cô.
Kim Thị Thị: “……”
Cô cắn môi, cố gắng không để cho mình bật cười, đặt tài liệu xuống quay đầu bước nhanh ra khỏi phòng họp.
Tiêu Cận tiện tay mở tài liệu cô đưa tới, nhìn xuống chỗ ký tên.
Bút tích màu xanh đậm thanh lệ tiêu sái: Cảm ơn cà phê của Tiêu tổng nha. Ký tên: Tiểu Bồ Đào.
Trong phòng hội nghị yên tĩnh không tiếng động, những người ưu tú, giám đốc điều hành chỉ thấy Tiêu tổng chăm chú lại nghiêm túc của bọn họ đột nhiên nở nụ cười.