Dragoon

chương 136. extra: nữ thi sĩ 5.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

►Chương 136. Extra: Nữ thi sĩ 5.

Trans: __Tuấn Cpu__/

Editor: Serendibite

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂____________________________________⁂

Đêm đầu tiên của nhiệm vụ.

Izumi và Millia thay phiên nhau canh gác trong phòng riêng của công chúa.

Không tìm thấy nhiều thứ trong căn phòng giản dị khiến người ta khó lòng hình dung nó là phòng công chúa này. Y phục luôn được chuẩn bị bởi hầu gái nên trong tủ cũng không có mấy bộ.

Izumi không thấy có gì xứng đáng với một công chúa trong căn phòng này, nhưng Cleo, người lẽ ra phải ghét điều đó lại có vẻ đang khá tận hưởng những thứ giản dị này.

Ngồi trên giường của mình, Cleo cười tủm tỉm nhìn Izumi đang canh gác gần đó.

“C-có vấn đề gì sao ạ?”

Nơi này khác với Courtois, Izumi nghĩ có lẽ cô đã vô tình làm điều gì đó bất kính và hỏi Cleo. Nhưng câu trả lời của Cleo lại khác.

“Không. Chỉ là đây là lần đầu tiên ta mời một người ngoại quốc vào phòng của mình... ta thấy có chút phấn khích`.”

Nghe cô nói vậy, Izumi cũng không cảm thấy quá tệ. Đây cũng là một phần trong nhiệm vụ nên cô sẽ tiếp nối cuộc trò chuyện này.

“Là vậy sao? Người biết không, thần là một người dân tị nạn đấy ạ. Thần chắc rằng màu tóc của mình khá hiếm ở đây đấy.”

“Thật chứ? Ta muốn nghe câu chuyện của cô, vậy ổn không?”

Cleo nhìn Izumi bằng ánh mắt long lanh.

(Được ngài ấy hứng thú cũng không tệ lắm, nhưng đang giữa nhiệm vụ thì có hơi...)

Thấy hơi khó xử, Izumi xin lỗi rằng cô sẽ vừa đứng gác vừa nói chuyện.

“Gia tộc của thần vốn đến từ một đảo quốc từ phía đông xa xôi. Xem nào, các kị sĩ ở đó sử dụng loại kiếm tương tự thế này, tương tự như kiếm cong ấy ạ. Ở đó họ được gọi là bushi và samurai nhưng vai trò thì vẫn tương tự với kị sĩ ở đất nước này.”

Lúc Izumi giới thiệu đại khái về quê nhà của mình, Cleo hạnh phúc lắng nghe. Dù có cảm giác cô đang hành động có hơi trẻ con so với tuổi nhưng Izumi không thể nào ghét điều đó cho được.

“Vậy nếu cô là người tị nạn thì có nghĩa là, umm...”

“Vâng, gia tộc của thần bị kéo vào chiến tranh và cuối cùng phải rời khỏi đất nước. Nếu họ không làm vậy thì có lẽ thần đã không còn sống trên thế giới này nữa.”

Thấy vẻ buồn bã của Cleo, Izumi hối hận vì đã kể đến những chuyện đó. Cô lẽ ra nên nói về thứ gì đó thú vị hơn, Izumi nghĩ trong lúc gằng giọng để đổi chủ đề.

“Nhưng giờ nghĩ lại, thần không thấy đó là chuyện xấu. Nhờ nó thần đã có thể vào học tại học việc của Courtois và giờ đây trở thành một thượng kị sĩ đáng tự hào.”

Izumi cười, Cleo cũng mỉm cười theo. Rồi cô nhìn ra cửa sổ.

“Ta không biết gì cả... không như các anh chị em khác, ngay từ đầu ta đã gắn liền với số phận của một vu nữ hiến tế. Vì thế nên việc giáo dục của ta chỉ ở mức tối thiểu. Ta hiếm khi có cơ hội nói chuyện với người ngoại quốc nên hôm nay ta vui lắm.”

Bị hiến tế, nó cũng đồng nghĩa với mạng sống của cô sẽ chấm dứt tại đó. Izumi cùng Rudel trước đây đã từng điều tra về Celestia và đó là câu chuyện nổi tiếng nhất của đất nước này, cô biết về nó.

Về một bộ tóc có mái tóc xanh dương đã trao mạng sống cho một vị thần khiến cả Courtois cũng phải lùi bước.

“Ta biết lẽ ra mình không nên nói như thế này nhưng ta rất vui vì cuộc tấn công đã mang mọi người đến với ta. Ta thậm chí còn được thấy một con rồng nữa.”

Để đổi gió, Izumi dùng Sakuya làm chủ đề.

“Ngày mai người có thể gợi ý cho Rudel. Nếu người nói muốn chiêm ngưỡng một con rồng thật gần, cậu ấy sẽ vui lắm đấy ạ.”

“Rudel-dono sao? Ta không có ý xâu nhưng cậu ấy là một người kì quặc, đúng không? Millia-san có nói với ta cậu ấy là một người khác thường.”

Ân tượng của cô về Rudel có vẻ đã được cố định rằng cậu là một tên kì quặc. Phải bào chữa cho cậu rằng đó chỉ là hiểu lầm, với Izumi đó là điều cực kì khó khăn. Nghĩ tới việc việc Rudel đã dùng cái mác kị sĩ của Courtois để mang đến không biết bao nhiêu chuyện động trời...

“C-cậu ấy quả có hơi khác người, nhưng là một người tốt. Một người rất tốt!”

Đó là lời bào chữa tốt nhất cô có thể nghĩ tới.

“Fufufu, ta hiểu rồi, hai người thân thiết thật đó.”

“Vâng, cậu ấy là một người bạn quý giá.”

Thấy biểu hiện của Izumi khi nói điều đó, Cleo nghiêng đầu. Có gì đó không đúng và cô thử hỏi Izumi.

“Không phải hai người là người yêu sao? Um, cô biết không, vẻ mặt của cô rất hạnh phúc mỗi khi nói về Rudel-dono đấy.”

“Không phải đâu ạ. Cậu ấy chỉ là một người bạn thân thiết từ học viện. Vì chút hoàn cảnh đưa đẩy nên thần ở bên cạnh cậu ấy như một cộng sự, không hơn không kém.”[note20453]

Nếu cô gọi đó là chút tình hướng ở Courtois, cung điện hoàng gia sẽ không khỏi gào lên, ‘cô có chắc là đã nhận cái công việc trọng đại như thế bằng thái độ đó không vậy?’. Vì sự tồn vong của quốc gia, Izumi đã được bổ nhiệm làm thanh tra viên đặc biệt của Rudel. Cũng không quá nếu nói đó là thứ công việc hệ trọng nhất của quốc gia.

Rudel nói chung là một kị sĩ hạng nhất. Mạnh mẽ, kiêu hãnh và trung thành. Nhưng thứ đáng nói nhất... cậu ta là một tên ngốc.

Ngốc ở đây không phải là về chuyện học hành, mà nói về việc ngay khi nảy ra một ý tưởng nào đó là y như rằng cậu ta sắp sửa làm chuyện gì đó khiến người ta đau đầu. Ngay cả sau khi tham gia vào lữ đoàn dragoon, cậu vẫn tái diễn vô số những hành vi có vấn đề và còn kéo theo tất cả những người xung quanh vào đó nữa. Ngoài ra, vấn đề lớn nhất với Courtois là Rudel đã có được một con rồng ngoài sức tưởng tượng như Sakuya.

‘Nếu cái thứ đó mà nghiêm túc thì cái đất nước này coi như xong.’

Lí do các quan chức cấp cao nghĩ như thế chủ yếu là do một kị sĩ từng là nỗi sợ hãi của Courtois và tất cả những quốc gia láng giềng.

Rudel thần tượng người kị sĩ đó... Marty Wolfgang.

Đã từng có người kể nhà vua của Courtois từng gào lên như thế này, ‘Trên thế giới này có cả tỉ người mà sao cứ phải là tên đó!’ hoặc gần giống vậy...

Bỏ hết những lời nói đùa qua một bên, không nghi ngờ gì, giữ Izumi bên cạnh Rudel là một biện pháp tối quan trọng.

“Cô chắc không?”

Cleo nói với một nụ cười bông đùa.

Khi Izumi thấy có gì đó là lạ, Cleo:

“Ta xin lỗi. Nói chuyện phiếm về tình yêu ấy, là như thế đúng không? Ta cũng muốn thử làm thứ gì đó như thế một lần.”

Cleo lớn lên trong lâu đài. Cô được nuôi dạy như một thứ đặc biệt quan trọng cần phải sống đến khi thời điểm đến... hoặc đó là cảm giác của Izumi.

Nội thất căn phòng khiêm tốn và cô khó lòng hình dung ra nó thuộc về một vị công chúa nắm giữ vai trò quan trọng.

“Cuối cùng thì những ước mơ của ta hết cái này đến cái khác được hoàn thành, ta chưa bao giờ vui sướng như lúc này.”

“...Là vậy... sao.”

Izumi không còn biết phải nói gì với cô gái ấy.

Khi màn đêm buông xuống, hai gương mặt hé ra khỏi cửa sổ nhà trọ hướng ra phía cung điện.

Đó là Aleist và Nate.

Nate nhìn qua kính viễn vọng, liên tục tinh chỉnh độ phóng đại với nút điều chỉnh bên thân, cô quan sát từng chi tiết phía bên kia ống kính. Aleist không rành lắm về thứ này, nhưng bởi là vật dụng ma thuật nên giá cả chắc chắn phải trên trời. Đó không phải là thứ Nate có thể mua nổi.

Nhà Aleist cũng có một cái nhưng cậu chỉ thấy cha mình đem nó ra một vài lần.

“Gần đây anh cũng cân nhắc khá nhiều rồi, nhưng Nate, em thật sự là ai vậy?”

Khi Aleist hỏi, Nate vẫn tiếp tục nhìn qua kính viễn vọng và trả lời.

“Anh muốn biết sao? Khi đã biết rồi thì anh không còn đường lui đâu đấy. Senpai, anh sẽ nuốt chửng bởi những bí mật của một cô gái bí ẩn như em đấy.”

“Rồi, coi như anh đây chưa nói gì hết đi. Chỉ à anh muốn biết em đang giữ bí bật gì thôi.”

Aleist vẫy tay rồi cười trừ trước những lời của Nate. Cậu quyết đinh thay đổi chủ đề.

“Vậy em đang làm gì đó?”

“Em đang quan sát tình trạng của lâu đài. Ngày khởi hành là ngày mốt những không có gì đảm bảo từ giờ tới đó không xảy ra vấn đề gì, đúng không.”

“Ngày mốt, sao?”

Aleist cố nhớ lại xem chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày hai ngày tới.

Cậu nhớ ra nhiệm vụ chính của Rudel cũng diễn ra vào lúc đó.

“Nhắc mới nhớ, Rudel có ổn không?”

“Sakuya-chan vẫn dễ thương và im lặng như thường nên anh ấy chắc vẫn ổn thôi. Có điều cô ấy nhìn hơi bồn chồn, nhìn không có vẻ cô ấy sẽ bình tĩnh lại được.”

“Eh? Em có thấy thấy cô ấy bằng thứ đó sao? Cho anh coi với.”

“Thử đi. Nếu tinh chỉnh ở đây, anh có thể tăng hoặc giảm độ phóng đại.”

Nhận lấy cái kính viễn vọng, Aleist phóng to để tìm kiếm Sakuya. Cậu tìm thấy cô nhóc thấp thỏm đầu mình lên khỏi tường thành hết lần này đến lần khác.

Cô có vẻ đang bồn chồn không yên.

“Con nhỏ đó đang làm gì vậy không biết?”

Ngay lúc Aleist nói thế, mắt Sakuya bắt gặp Aleist qua ống kính. Cú đó đáng sợ đấy, cậu nghĩ, hạ kính viễn vọng xuống, cậu nhìn lâu đài bằng mắt thường. Từ đây, cậu không thể thấy hình dáng của Sakuya đâu. Bằng cách nào đó thấy nhẹ người, cậu thử dùng kính viễn vọng lần nữa chỉ để thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mình.

“...Nate, cảm ơn.”

Cậu không muốn nghĩ rằng Sakuya đã nhận ra họ, Sakuya không ưa gì Aleist. Trong trường hợp cậu thật sự đã bị nhìn thấy, lỡ mà Sakuya chạy đến chỗ cậu thật thì không phải chuyện chơi.

“...Nate, cảm ơn.”

“Anh nhìn nhiêu đó là xong rồi á?”

Cậu trả lại cái kính viễn vọng cho Nate. Như thể đột nhiên ngộ ra điều gì đó, cô nói.

“Mà nghĩ lại thì, senpai, anh có thích nhìn lén không? Nếu thật là vậy, anh có muốn mượn cái kính viễn vọng này không?”

Nate cười ranh mãnh khi chìa cái thiết bị ấy về phía cậu nhưng Aleist đã mệt bở hơi tai nên chỉ muốn đi ngủ sớm. Hơn nữa, cậu không có hứng thú gì với chuyện nhìn lén.

“Là ý gì đây? Ah, không, anh đây chẳng cần.”

Gần đây cậu chẳng còn hứng thú gì với những chuyện như thế, tình trạng hiện tại tệ tới mức cậu còn muốn kiếm một thiết bị nào đó giúp ngăn việc bị nhìn nữa là. Có một số người chuyên về ma thuật trong dàn harem của Aleist. Những gái đó sẽ canh ngay lúc Aleist đang tắm để lao vô đột kích.

“Hơn là thế, em kiếm được giùm anh thứ gì đó để anh không bị nhìn lén đi, đang cần gấp đây này.”

Lúc Aleist khẩn cầu chân thành, cơ mặt Nate co giật.

“... Biết là em không phải là người được nói thế này, nhưng anh đúng là ngược đời đó, senpai.”

“Em nghĩ vậy hả? Giờ anh đây chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến bản thân nữa. Gần đây anh kiệt sức lắm rồi... ah, tốt hơn là em nên tôn trọng lời hứa và đừng có làm bậy lúc nửa đêm đấy.”

Nate nhìn cậu với vẻ mặt nghi ngờ.

“Hình như thế giới này vừa đảo ngược thì phải? Đáng lẽ ra em mới là người phải sợ bị tấn công đây này.”

Nate dang rộng đôi tay để khoe bộ đồ ngủ mới tinh của mình. Quần đùi trắng ngắn hết cỡ với mỗi một cái áo sơ mi bên trên... hơn nữa, độ mỏng tự nhiên của bộ đồ còn cho phép người đối diện nhìn thấy lờ mờ đồ lót của cô. Dù với Aleist thì nhìn chỉ giống như cô cố tình chọn đồ lót cho thật màu mè vô để dễ tương phản với bộ đồ.

“Đừng có lo. Có cho tiền thì anh đây cũng không thèm.”

Đáp lại ngay tức thì, cậu rời mắt khỏi Nate và nhìn quanh căn phòng. Hai giường đơn...

(Mà, dù nhỏ có cố thì mình cũng chạy được thôi. Trực giác của mình gần đây bén như chưa từng bén nên trước khi nhỏ kịp làm gì thì mình đã nhận ra rồi.)

Ngã người xuống giường, Aleist hạnh phúc vì lần đầu tiên có một giấc ngủ an lành. Dù Nate vẫn còn ở đó nhưng cậu không cần bận tâm.

“Ngủ sớm dậy sớm, câu thành ngữ chí lí làm sao!

Ngủ ngon.”

“Uwahh...”

Gương mặt Nate lấp đầy những cảm xúc bất mãn.

Một buổi sáng nữa lại tới, Rudel ra ngoài quảng trường để gặp Sakuya.

Có lẽ vì sự hiện diện của cô, quảng trường trông có hơi chật hẹp. Xung quanh, những binh lính có vẻ đang trông chừng cô.

‘Ah, Rudel.’

Khi Sakuya di chuyển, những binh lính co rúm lại. Một số thậm chí còn té ngửa, số khác thì giương giáo sợ hãi.

“Có gì sao? Em trông không được hăng hái lắm.”

Thấy cô không ở trong tình trạng tốt nhất, cậu đang hơi lo thì Sakuya nhìn xung quanh.

‘Um, chuyện là, anh biết đó... có ai đó đang nhìn em. Với lại Sakuya không bình tĩnh được khi không ở trong lòng đất.’

Sakuya là một con rồng gaia phân loài coi lòng đất là nhà. Như dự đoán, nơi cô cảm thấy an toàn nhất là trong lòng đất, còn khi ngủ ở ngoài thì... hơn nữa lại còn là một nơi xa lạ, có quá nhiều thứ không ổn.

(Nhưng dù em ấy có nói như vậy, xung quanh có nhiều binh lính tới vậy thì không phải là điều hiển nhiên sao?)

Rudel nhìn quanh và thấy các binh lính đang co rúm người nhìn cậu với ánh mắt như thể van nài cậu làm gì đó. Dù Rudel có thể nghe giọng của Sakuya, nhưng chỉ có mỗi mình cậu mới nghe được. Với những người khác, họ chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ.

“Đừng lo. Được rồi... Anh sẽ hỏi xem có nơi nào đào lỗ được không. Dù sao nhiệm vụ đặc biệt của em ngày mai mới diễn ra. Giờ em đợi ở ngoài tới lúc đó cũng không sao.”

Một dragoon và rồng có thể giao tiếp qua liên kết tâm trí. Rudel nghĩ cậu chỉ cần gọi cho cô nếu có chuyện cần. Dù cậu không nghĩ rằng cậu sẽ được cho phép đào hố.

‘Thật ạ? Đất ở đây thực sự rất ấm luôn, nó cứ nằm mãi trong tâm trí em! Em muốn xây một ngôi nhà quá.’

“...Không, làm một cái hoàn chỉnh luôn thì có hơi...”

Rudel cảm thấy hơi có lỗi. Nhắc đến chuyện đào lỗ... đúng hơn là làm nơi ở, Sakuya rất khắc khe. Cô sẽ tạo nên hàng tá ngăn, mặc định căn phòng sâu nhất sẽ là phòng riêng của cô. Đó không chỉ là hang.... nó là một hệ thống hang đồ sộ.

Có lẽ cô có cảm giác tốt về lòng đất hoặc là do trực giác, nhưng đáng ngạc nhiên thay, dù cho cô vô tư đào đất bằng sức mạnh không tưởng ấy, hệ thống hang không bao giờ bị sụp lún. Nhưng dù có giải thích, cậu không nghĩ người dân Celestia sẽ hiểu cho cậu.

“Em có thể làm một cái đơn giản thôi được không? Sau ngày mai chúng ta sẽ trở về rồi.”

‘...Cũng được.’

Sự hờn dỗi của Sakuya như một nhát đâm vào tim Rudel.

(Sakuya... em có thể dễ thương đến mức nào vậy chứ.)

Nhưng bởi là một tên ngốc cuồng rồng, dù cho tim có đau nhưng cậu vẫn thấy cô dễ thương.

“Nó đã đươc thông qua.”

“Cái gì?”

Rudel ngồi cùng bàn ăn sáng với Cleo và Millia. Izumi vẫn còn ngủ sau ca trực đêm nên đây là bữa ăn chỉ có ba người họ.

Gần cửa, Ben và Passan đứng nghiêm canh gác. Bộ ba chỉ là lính lác nên không được phép dùng bữavới công chúa.

Với Rudel và Millia là trường hợp đặc biệt.

“Chỉ là khi mình hỏi Emilio-dono có nơi nào để Sakuya đào lỗ không vào sáng sớm. Lúc vừa hỏi thì mình được cho phép ngay tại chỗ luôn.”

“...Liệu có thật sự ổn chứ?”

Millia làm một vẻ mặt nghi ngờ, Rudel cũng đang suy nghĩ về nó.

(Quả nhiên có gì đó không đúng. Thông thường mà nói cậu ta sẽ muốn Sakuya ở càng gần càng tốt mới đúng, nhưng... không lẽ binh lính phàn nàn nhiều đến thế sao?)

Có khá nhiều thứ khiến cậu bận tâm, nhưng vì đã được cho phép, cậu bắt đầu nghĩ tới một kế hoạch để dẫn Sakuya đến nơi đó. Phía bên kia cho Rudel biết vị trí sau bữa sáng, cậu sẽ đưa Sakuya đến nơi được chỉ định sau khi trở về từ lâu đài.

Bữa sáng đã được người hầu gái chuẩn bị xong, ba người họ cầu nguyện theo phong cách Celestia rồi bắt đầu bữa ăn.

Mùi bánh mì và thịt xông khói lan tỏa khắp gian phòng.

Nhìn sang công chúa, Rudel thấy cô như một con thú nhỏ đang tận hưởng bữa ăn của mình. Cách ăn của cô khá nhã nhặn. Hơn nữa, cô còn kiên quyết hành xử một cách chuẩn mực nhất.

Nhưng bầu không khí xung quanh cô có hơi bồn chồn.

(Có lẽ cô ấy đang bận tâm đến mình và Millia.)

Cậu nghĩ, sao khi ăn xong phần ăn và uống ít trà, Cleo đưa ra một đề xuất.

“U-um... nếu có thể, ta muốn chiêm ngưỡng rồng của cậu ở gần, vậy có ổn không? Err, Iuzmi-san nói cậu sẽ đồng ý nếu ta hỏi...”

Sau khi Cleo rụt rè đề nghị, Rudel im lặng đặt chiếc cốc xuống. Cậu nhìn Cleo với một vẻ mặt nghiêm túc.

Có lẽ do lo lắng, cả người cô cứng đờ.

“Rudel?”

Millia lo lắng hỏi. Nhưng Rudel...

“Hoàn toàn ổn ạ. Nhân tiện, người có muốn một chuyến đi trên bầu trời và cùng đàm đạo về sự tuyệt vời của một con rồng-! Đau, Millia, đau!”

“Đừng có mà đi lôi kéo công chúa! Với lại không đời nào cậu được cho phép đâu!”

Trong lúc Millia cộc cằn nói luyên thuyên thêm đủ thứ khác nữa, lời của cô có lí, Rudel đành chấp nhận. Cậu đã rất vui khi nghe có người hứng thú về rồng.

Nhưng sự trợ giúp của cậu lại đến từ một người không ai nghĩ đến.

“Um...”

“Có vấn đề chăng.”

Sau nghi người hầu gái ậm ừ, cô cúi đầu trước Rudel. Cô tuyệt vọng thỉnh cầu.

“Thần biết điều này là bất kính, nhưng xin ngài hãy đưa công chúa lên không trung một lần ạ!”

Khi cậu còn đang nghĩ có gì đó chăng thì người hầu gái khẩn cầu như thế. Cậu đã nghĩ đến việc từ chối khéo nhưng Emilio xuất hiện.

“Một con rồng, phải không.... Tôi không thấy có vấn đề gì cả.”

“Emilio-dono?”

Không như ngày hôm trước, Emilio đang tỏ ra khá hiền hậu. Và cậu ta đưa ra một đề nghị với Cleo.

“Dù như thế nào thì hôm nay là ngày duy nhất công chúa được tự do. Xem nào... vậy, sao anh không dẫn ngài ấy đi xem những vùng đất quanh pháo đài nhỉ?”’

“Cậu không nghĩ nơi đó có hơi xa sao?”

Millia thở dài, nhưng Emilio cười nhẹ đáp.

“Không, tôi đã cân nhắc khá nhiều rồi. Ít nhất thì đến cuối cùng, công chúa nên được có một quãng thời gian vui vẻ... Tôi đã nhận được sự cho phép rồi, mọi người không cần lo.”

Nói vậy và rời đi, Rudel và Millia nhìn theo cậu ta. Khác với ngày hôm qua là một chuyện, thứ khiến họ bận tâm lại là một thứ gì đó khác.

“Tôi cứ có cảm giác là lạ về chuyện này.”

Người hầu gái đáp lại lời của Millia.

“Không phải vậy đâu ạ! Emilio-sama là kị sĩ cao quý nhất của Celestia. Ngài ấy luôn lo nghĩ cho công chúa. Thần cũng luôn tuyệt vọng tìm kiếm việc gì đó mình có thể làm cho công chúa và...”

Người hầu gái cúi đầu và xin tha thứ vì sự lỗ mãn của mình. Tiếp đến là Ben và Passan cúi đầu trước Rudel.

“Sếp Rudel, tôi cũng xin ngài! Xin ngài hãy cho công chúa thấy những thứ bên ngoài lâu đài!”

“Xin ngài đó, sếp Rudel!”

Millia kìm nén lại cơn buồn cười khi nghe hai người họ gọi cậu là sếp. Rudel nhìn qua Cleo.

(Mà, mình nghĩ nó còn phụ thuộc vào cảm xúc của Cleo-sama.)

Cậu ngỏ lời. Nhưng mặt Cleo đang cúi gằm.

“Cleo-sama, ngài có bất kì mục tiêu nào... Cleo-sama?”

Mặt đỏ và có hơi run rẩy, khi Cleo nhìn thấy mặt Rudel, cô bắt đầu hoảng loạn.

“Ta-ta! Um, uh.. đây là lần đầu tiên có nhiều người quan tâm đến ta như thế!”

(Ah, ngài ấy cắn lưỡi rồi.)

Rudel có phần lo lắng khi thấy cô cắn lưỡi ở đoạn đầu. Millia đang ở bên cạnh chỉ biết ôm đầu.

⁑_____________________________________⁑

Lúc bắt đầu thầu bộ này là tháng hai, cứ thế tàn tàn đã tới đêm giao thừa rồi. Tôi có động lực làm đến giờ là nhờ có sự ủng hộ của anh chị em, xin cảm ơn mọi người rất nhiều. Tôi và bạn editor mới chúc mọi người năm mới giàu sức khỏe, gặt hái được nhiều thành công và vẫn luôn giữ được nụ cười trên môi để tận hưởng một cách trọn vẹn nhất cuộc sống này. Sang năm mới mong vẫn được mọi người ủng hộ để hoàn tất bộ này và cả bộ romance mới thầu :)

Happy new year ~~

Truyện Chữ Hay