►Chương 134. Extra: Nữ thi sĩ 3.
Trans: __Tuấn Cpu__/
Edit: Serendibite
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂____________________________________⁂
Ngay khi giấy việc giấy tờ đã đâu vào đó, để có được cái nhìn tổng quát về nhiệm vụ, tổ đội của Rudel được lên lịch trình yết kiến với hoàng tộc... với vị vua đương nhiệm của Celestia, vua Barqah.
Nhưng người duy nhất được diện kiến là Rudel.
Lí do chủ yếu là về vấn đề phân biệt chủng tộc, phía Ceslestia đã quyết định rằng một người không thuần gốc Courtois như Izumi và một bán nhân như Millia không xứng đáng để tham dự buổi yết kiến.
Chung quanh là những vật dụng đa dạng, Rudel đang ngồi đợi tại phòng chờ. Gần đó là các kị sĩ được để lại để trông chừng cậu, Rudel đọc qua tài liệu từ phía Celestia cung cấp.
“... Mình không nghĩ sẽ có vấn đề gì về việc bảo vệ công chúa Cleo trên đường đến núi lửa, nhưng một mình mình bảo vệ cô ấy xuyên suốt hai ngày trước lúc khởi hành thì có hơi...”
Nội dung ngỏ ý Rudel làm hộ vệ cho Cleo. Với phía bên kia là công chúa của một quốc gia đồng minh, Rudel nhận thấy có giới hạn về thời gian cậu có thể ở bên cạnh cô. Lúc tắm, lúc vệ sinh, thay đồ,... với một người khác giới như cậu sẽ gây bất tiện cho cả hai bên.
Rudel đã đợi được hơn một giờ cho cuộc diện kiến của mình. Trong thời gian đó, Millia đang ngồi uống trà gần đó. Dù nhìn bình tĩnh, có lẽ cô gái đang bực dọc trong lòng bởi cô đang lườm các kị sĩ xung quanh.
“Tôi hiểu tại sao chỉ có mỗi cậu được yết kiến nhưng không phải chúng ta bị đối đãi quá tệ sao? Với lại dựa dẫm vào một kị sĩ ngoại quốc bảo vệ vị công chúa quý giá của họ, tôi không biết họ đang nghĩ gì.”
Những lời của Millia khiến các kị sĩ xung quanh phản ứng lại. Izumi bình tĩnh nhấp trà.
“Mình tin phía Celestia đã có vài sự chuẩn bị của riêng họ. Vả lại chúng ta đến cũng có hơi sớm so với dự kiến.”
“Cũng có giới hạn thôi chứ. Và dù gọi là yết kiến này nọ nhưng cũng chỉ là một cuộc gặp trong phòng riêng của nhà vua không phải sao? Tôi không muốn nói ra nhưng Rudel là một đại công tước tương lai đấy. Họ đang quá coi nhẹ cậu ấy.”
Cơn tức giận của Millia có thể nói là điều đương nhiên. Không thể chối cãi việc quốc gia này đang coi nhẹ họ. Để một người như Rudel phải đợi lâu đến vậy, đó không khác gì một sách lược đối ngoại thất bại. Nhưng ba người cũng biết một chuyện, rằng đó là cách đối xử với người có địa vị thấp hơn.
Quốc gia Celestia sở hữu diện tích đất đai còn ít hợn cả gia tộc của Rudel.
Có một ngọn núi lửa còn hoạt động gần thành phố pháo đài với vài thị trấn và làng mạc chung quanh. Dân số cả nước chưa tới một triệu.
Du khác bị thu hút đến đây bởi những con suối nước nóng, thứ tài nguyên tự nhiên đặc biệt của quốc gia này. Những loại trái cây đặc hữu được xuất khẩu rộng rãi đi nhiều nước. Nhìn chung thì không nghi ngờ gì, vùng đất này nhộn nhịp hơn hẳn lãnh địa được cha mẹ Rudel quản lí.
Nhưng họ lại đi dựa vào một kị sĩ của quốc gia khác rồi lại tỏ thái độ khinh khỉnh với họ. Cũng không lạ chút nào nếu nghĩ họ đang đi quá giới hạn của mình.
“...Lúc này thì mình đến đây làm nhiệm vụ dưới tư cách của một kị sĩ thông thường. Mình không nghĩ họ đang coi nhẹ chúng ta đâu. Mà quan trọng hơn, việc bảo vệ công chúa có khá nhiều vấn đề. Mình đâu thể theo cô ấy vào phòng tắm hay nơi thay đồ được.”
“Phía Celestia không cử đi được một kị sĩ nữ nào hay sao?”
Trước câu hỏi của Millia, Rudel lắc đầu.
“Không may là quốc gia này không có kị sĩ nữ. Lính cũng không luôn.”
Mỗi nước mỗi khác. Nữ kị sĩ đang dần dần trở thành điều bình thường ở Courtois thì ở đây nó không khác gì một loại dị giáo. Rudel nghĩ lí do hạn chế người được yết kiến cũng liên quan đến thứ hủ tục này.
Phụ nữ không được phép tham gia vào những lớp học kị sĩ vốn khá hạn chế ngoài kia. Có nhiều quốc gia quanh Courtois nhưng dù trong tất cả số đó, Celestia là một trường hợp khá đặc biệt.
(Nhiệm vụ này rắc rối thật. Chắc mình phải đàm phán đôi chút rồi.)
Nghĩ rằng thực hiện nhiệm vụ một mình sẽ gặp nhiều khó khăn, Rudel quyết định nhờ nhà vua cho các cô gái hợp tác trong trường hợp phía họ chưa chuẩn bị gì về vấn đề này.
Một người quản gia xuất hiện trước phòng chờ.
“Rudel Arses-dono. Việc chuẩn bị đã hoàn tất, tôi xin mạn phép dẫn ngài đến phòng của đức vua.”
Để số tài liệu xuống và đứng dậy, Rudel chỉnh sửa lại trang phục rồi đi theo ông ta. Izumi và Millia nhìn cậu để tìm kiếm sự xác nhận nên cậu đáp lại bằng một cái gật đầu.
◇
Được cho phép vào phòng riêng của nhà vua, Rudel hành lễ trước Barqah, người đang nghỉ ngơi trong căn phòng.
Nhưng ông ta không quay mặt về phía cậu.
(Hmm. Đúng như lời chỉ huy nói. Đây không phải là thái độ của một nước nhỏ...)
Với vị trí hiện tại, cậu không có quyền bình luận về những vấn đề chính trị như thế. Sau khi Rudel hành lễ xong và đứng dậy, Barqah lấy một cốc nước đặt ở bên trái bàn làm việc.
“Ta muốn nói chuyện với cậu ta. Tất cả lui xuống.”
Tuân lệnh, những kị sĩ và người hầu rời đi. Nhận thấy họ đã ra khỏi căn phòng, Rudel chờ đợi Barqah lên tiếng.
Cậu ngó qua chiếc bàn làm việc đắc đỏ của ông.
Trên đó là sáu đống tài liệu chất như núi.
“Cậu chờ lâu rồi nhỉ. Vì đứa con đó bị tấn công nên ta bận rộn hơn cậu có thể tưởng đấy. Vốn dĩ ta muốn sử dụng điện chính nhưng dù là tới bây giờ, số quan chức mang ác cảm với Courtois vẫn còn không hề ít.”
(Công chúa chỉ được coi như ‘đứa con đó’ sao? Mình không thích người này...)
Ác cảm hẳn là liên quan đến cuộc chiến tranh tám mươi năm trước. Nhưng Rudel cảm thấy nó còn hơn cả ác cảm, một thứ gì đó gần như sự khinh thường.
Và cậu cũng không thích cách ông ta nhắc đến con gái mình. Barqah nhìn sang phía trên lò sưởi chỉ sử dụng vào mùa thích hợp. Trên đó được trang trí bằng ba bức họa có lẽ vẽ về gia đình ông ta.
Từ những tài liệu cậu nhận được ở Courtois. Bức đầu là vẽ hoàng hậu và các con của ông. Bức thứ hai, một người phụ nữ tóc xanh dương và hai đứa trẻ... bức đó được đặt ở chính giữa, lớn hơn hai bức còn lại.
Riêng bức cuối cùng, Rudel thấy một cái gì đó không tự nhiên.
Nhìn qua thì đó là bức họa của Baqah lúc còn trẻ. Bàn tay phải của ông đang xoa đầu một cô gái tóc xanh dương. Nhà vua được đặt tại trung tâm bức ảnh khiến phía bên trái trông lẻ loi đến kì lạ
(Giống như có ai đó đã bị loại bỏ vậy. Nhưng ông ấy lại cười tươi hơn hẳn hai bức còn lại.)
“... Chúng là những bức tranh vẽ về gia đình của ta. Một gia đình quý giá đáng lẽ ra ta phải bảo vệ. Nhưng không thể cứ như vầy mãi được, bàn công việc thôi, dragoon.”
Sở hữu mái tóc dài, thẳng màu xanh dương, Barqah vuốt bộ râu của ông trong lúc sắc mặt chuyển sang vẻ nghiêm túc để bàn về công việc. Chỉ khoảng gần ba mươi, có thể nói ông là một vị vua khá trẻ nhưng lại khá có khí chất của một nhà lãnh đạo.
“Thần đã đọc qua số tài liệu. Thần chấp nhận nhiệm vụ này. Nhưng sẽ khá khó nếu chỉ có một mình thần bảo vệ công chúa ạ.”
“Không cần lo. Ta cũng sẽ gửi đi một vài người.”
“Nhưng tất cả kị sĩ của ngài là nam phải không ạ? Thần mong ngài có thể gửi cho thần một người phụ nữ đáng tin cậy để hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất.”
“...Không may là ta không có bất kì nữ nhân nào làm cận vệ được cả.”
“Thưa ngài, có một nữ thượng kị sĩ và một nữ thủ vệ quân đồng hành cùng với thần. Liệu ngài có thể cho phép họ tham gia nhiệm vụ này không?”
“Hmm. Cậu cứ làm gì cậu cho là tốt nhất. Cá nhân ta không có vấn đề gì nếu việc khởi hành sau hai ngày tới tiến hành thuận lợi. Những dụng cụ cho nghi lễ sẽ hoàn tất vào ngày mai.”
“Xin tạ ơn ngài. Vậy lịch trình trong thời gian hai ngày đó là gì ạ? Thần không tìm thấy phần đó trong tài liệu.”
Barqah ngừng vuốt râu và nhìn ra cửa sổ.
“Gì cũng được. Dù gì đây cũng là lần cuối rồi. Giờ nó nên giành thời gian với các em trai em gái của nó. Nhưng đây là giai đoạn quan trọng, ta muốn tránh việc nó bị gia đình làm giao động. Chắc phải phải tách nó ra khỏi đó, mà ta cũng không phiền nếu cậu lắng nghe một vài tâm nguyện của nó đâu.”
Rudel tự hỏi lí do gì để một công chúa... một đứa con gái của ông bị đối xử như thế. Cậu nghe rằng cô sẽ được dâng lên làm vật hiến tế. Xét đến việc đó thì cũng không lạ nếu ông đã chuẩn bị tinh thần từ lâu.
Sau đó, Rudel được bảo nghe chi tiết nhiệm vụ bảo vệ từ các kị sĩ và lui khỏi căn phòng. Khi đang rời đi, Barqah gọi cậu.
“Dragoon. Nó là một đứa trẻ đáng thương. Cậu phải bảo vệ nó đấy.”
“...Ngài cứ tin tưởng ở thần ạ.”
Rudel không thể đánh giá được ý định thực dự của ông.
(Mình nhận phải một nhiệm vụ rắc rối rồi.)
Cậu chỉ nghĩ đây là một nhiệm vụ giúp Sakuya lấy lại tinh thần nhưng kể từ lúc đến cung điện, cậu đã vướng phải không ít những cảm giác kì lạ.
◇
Đưa Izumi và Millia đi cùng, Rudel đến quãng trường, nơi Sakuya đang chờ đợi.
Ở đó, dòng dõi hoàng tộc... những đứa trẻ hoàng tộc đang được các kị sĩ trông chừng trong lúc được dạy về rồng. Sakuya nghiêng đầu nhìn những đứa trẻ.
“Bự quá!”
“Chị ơi, con đó là con rồng ạ? Thần của chúng ta mạnh hơn phải không?”
“Quay qua đây coi, đồ mập bự!”
Cậu nhóc cuối đó thật sự không hiểu được sự tuyệt vời của một con rồng, hoặc vì thế mà trong lòng Rudel bị lấp đầy bởi những cảm giác phiền muộn.
(Thật tình, chỉ cần cho mình một ngày thôi, mình sẽ khắc sâu sự tuyệt vời của rồng vào người đứa nhóc này.)
“R-Rudel. Mắt cậu đáng sợ quá.”
Thấy Millia lo lắng, Rudel trở lại vẻ bình thường và tiến lại cô gái được vây quanh bởi cách kị sĩ. Lí do những kị sĩ nhìn cậu bằng ánh mắt khó chịu hẳn là vì công việc của họ đã bị kẻ khác cướp lấy. Rudel nghĩ vậy trong lúc tiến lại gần.
“Thứ lỗi vì đã xen ngang. Tên thần là Rudel Arses. Thần được lệnh làm cận vệ cho người, thưa công chúa Cleo.”
Thể hiện một tư thế chào quân đội phong cách Courtois chuẩn mực, Rudel nhìn những đứa trẻ xung quanh. Hai cô gái tóc xanh dương, ngoài ra còn có một đứa trẻ tóc xanh lá và một tóc nâu. Nhìn chúng đã trưởng thành hơn so với bức tranh.
Cô gái vừa qua độ tuổi thiếu niên... Cleo rời tay khỏi cô em gái cùng màu tóc và tiến lại cúi nhẹ người chào cậu.
“Ta rất vinh dự khi nhận được sự trợ giúp từ Courtois. Cảm ơn vì đã nhận làm cận vệ cho ta.”
Cô mỉm cười. Khó mà tưởng tượng cô sẽ mất mạng trong hai ngày nữa.
(Đây là... quyết tâm sao?)
Rudel cẩn trọng lựa lời trong lúc nói chuyện với công chúa. Cậu cũng giới thiệu Izumi và Millia đang đứng ở đằng sau.
“Có phải họ là nữ kị sĩ của Courtois? Và thủ vệ quân? Thứ lỗi cho ta. Ta không hiểu biết nhiều về Courtois cho lắm.”
“Người đoán rất chính xác ạ. Thủ vệ quân chỉ được thành lập gần đây thôi nên cũng không tránh việc một vài quốc gia vẫn chưa biết tới.”
Rudel trao đổi với cô trong lúc nhớ lại những bức họa trong phòng nhà vua. Hầu hết những đứa trẻ đều có mặt trong đó. Nhưng người bị thiếu mất đó... chính là Cleo.
(Có phải đó là hoàn cảnh của gia đình... không, của quốc gia này?)
Biết mình không nên nhúng tay vào chuyện của quốc gia khác, Rudel tiếp tục trò chuyện với cô.
“Dù vậy, nghĩ tới việc một con rồng lại có thể to lớn đến thế. Là lần đầu tiên thấy rồng nhưng ta không khỏi bất ngờ về vẻ ngoài trắng muốt tráng lệ của nó đấy.”
‘Cô ấy khen em! Rudel ơi, cô ấy khen em kìa!’
Có lẽ những người khác chỉ coi đó là những tiếng gầm bởi các kị sĩ đang đứng dàn hàng che chắn các hoàng tộc. Với Rudel, chúng chỉ là tiếng reo hò vui vẻ của một cô bé.
“Em ấy chỉ đang vui vì được khen thôi ạ. Nhưng Cleo-sama, ngài có con mắt thật tinh tường. Thậm chí trong loài rồng thì em ấy cũng đặc biệt dễ thương đó, tên em ấy là Sakuya. Ngài thấy không, viên đá quý trên tráng em ấy thật đẹp đúng không? Và khi em ấy dang rộng cả bốn chiếc cánh, khó ai có thể rời mắt khỏi...”
“Rudel. Rudel! Cậu đang làm công chúa sợ đó!”
Izumi gấp rút trấn tĩnh cơn hưng phấn của Rudel, cậu chợt nhận ra và cúi đầu hối lỗi với Cleo.
“Tha lỗi cho thần.”
“Đừng bận tâm. Anh thực sự rất yêu mến rồng của mình nhỉ. Nhưng ta cũng hiểu đôi chút những cảm giác của anh, ngồi lên chiếc lưng to lớn đó và đi đến nơi nào đó...”
Có phải đó là những cảm xúc từ tận đáy lòng của cô? Có vẻ chính Cleo cũng không nhận ra. Rudel có thể đưa Cleo lên lưng rồng. Nhưng trong lúc cậu đang nghĩ đến cần những thủ tục gì để làm việc đó, một kị sĩ cùng vài binh lính xuất hiện.
(Tóc xanh lá sao?)
Người kị sĩ nổi bật hơn hẳn những người khác. Không, từ những gì Rudel thấy, kĩ năng của cậu ta ở một đẳng cấp khác so với phần còn lại. Có điều những kị sĩ đằng sau cậu ta không được tinh nhuệ cho lắm. Thậm chí trong lúc tiến lại gần, bộ ba còn run sợ trước Sakuya.
“Công chúa, vậy ra người ở đây. Thần có một thông điệp từ điện hạ.”
“... Được rồi. Ah, Rudel-dono, đây là Emilio. Cậu ấy từng là cận vệ của ta.”
“Đến giờ thần vẫn là cận vệ của người, thưa công chúa.”
“Thật sao? Ta vẫn chưa hay biết chuyện đó, nhưng mà.... thật tốt quá. Emilio, lại trông cậy vào cậu một lần nữa nhé.”
“Đó là nghĩa vụ của thần.”
Cleo vui vẻ nói chuyện với Emilio. Ngược lại, Emilio đối đáp một cách lễ trọng. Với Rudel, cảm giác cứ như người kị sĩ đang gượng ép bản thân. Nghe đến thông điệp đến từ Barqah, cậu lập tức nhận ra nó có nghĩa là tách công chúa ra khỏi gia đình.
Bởi có liên qua đến Emilio, sắc mặt Cleo tối sầm lại. Những đưa trẻ hoàng tộc tập trung lại với nhau để nói lời từ biệt.
Họ đều đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhỉ, Rudel nghĩ. Đó là lúc người kị sĩ... Emilio nhìn cậu và nheo mắt. Cậu cảm thấy thứ gì đó gần với sự giận dữ.
“U-um...”
Khi Rudel nhìn sang, ba người lính trong bộ giáp nhẹ xếp thành hàng xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Một người râu ria. Một người cao gầy. Và một người mập lùn. Nhìn sơ qua, họ không giống binh lính chút nào.
“Có gì sao?”
“K-không. Chỉ là hiếm khi chúng tôi được nói chuyện với một kị sĩ quốc gia khác nên, um..”
“Xếp, ngài có thể làm được mà!”
“Sếp ơi, cố lên!”
Sau khi nhìn hai người kia đứng đằng sau cổ vũ cho người đàn ông để râu, Rudel liếc sang Izumi và Millia. Hai người họ lắc đầu như thể họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
(Nhìn không giống họ đang muốn gây chiến.)
“C-chúng tôi cũng được chọn làm cận vệ nên chúng tôi nghĩ mình cần phải chào hỏi ngài. Chỉ là chúng tôi không biết một chút gì về lễ nghi của kị sĩ nên không biết phải làm như thế nào.”
Cách dùng từ khá gượng gạo. Và về phần lễ nghi... tính đến địa vị của Rudel thì họ không được phép lên tiếng. Dù là tới bất kì dragoon nào của Courtois, như thế cũng không được phép. Hoặc đó là cách mọi người nghĩ.
Nhưng Rudel mỉm cười và đưa bàn tay phải ra.
“Tôi là Rudel Arses. Có khá nhiều thứ tôi vẫn chưa biết về nhiệm vụ. Nếu được mọi người giúp đỡ thì tôi rất lấy làm cảm ơn.”
“V-vâng! Cứ để cho tôi.”
“Ngài ấy đang bắt tay với một dragoon kìa! Sếp thật ngầu quá đi!”
“X-xin hãy bắt tay với tôi nữa!”
Trong lúc Rudel đang bắt tay với bộ ba, Izumi đến bên cạnh cậu.
“Như thế này có ổn không?”
Dù Izumi không nói ra nhưng cậu hiểu cô đang lo lắng về điều gì. Rudel là một dragoon... hơn nữa còn là một đại diện của Courtois. Đáp lại những người lính thấp kém như thế là điều không nên làm.
“Không sao đâu. Cốt yếu là thiện chí của đôi bên thôi. Quan trọng hơn, mình xin lỗi vì đã kéo cậu vào nhiệm vụ lần này.”
“Chuyện đó không thành vấn đề. Nó nằm trong bổn phận của mình mà.”
Dù lúc này đây Izumi đang được bổ nhiệm làm thanh tra viên đặc biệt nhằm để mắt đến Rudel, cô vốn dĩ là một thượng kị sĩ. Nếu là về bảo vệ thì cô còn am hiểu hơn cả Rudel.
“Millia, mong cậu cũng thứ lỗi cho mình.”
“K-không sao hết, tôi ổn.”
Thấy Millia ngoảnh mặt đi chỗ khác, Rudel ngẫm nghĩ cậu đã nói sai điều gì. Không như Izumi, cậu không hiểu chút gì về Millia.
“Sếp ơi, anh nghĩ cậu dragoon đó có hiểu được tâm tư của phái nữ không?”
“Ngưng tại đó đi Passan. Cậu biết không, à cái gì mà.... ruồi muỗi chết ấy nhỉ? Hình như con gì đánh đá thì phải?”
Ben nhìn sang Pono, anh ta cũng đăm chiêu suy nghĩ một lúc. Nhưng không ngộ ra được mô tê gì, anh ta nhìn lên con rồng.
“Bị rồng đá chắc đau lắm.”
“Phải rồi! Passan, rồng với rồng đá nhau ruồi muỗi chết.”
“R-ra là vậy, mà thế quái nào tôi lại bị rồng đá!”
Trong lúc bộ ba sợ Sakuya đến nỗi biến tấu cả câu thành ngữ gốc, Rudel lẩm bẩm.
“Sakuya đánh đau hơn là đá mà...”
“Rudel, mình không nghĩ đó là trọng tâm vấn đề đâu.”
“...Sao trên đời này lắm kẻ ngốc vậy chứ.”
Izumi chỉ ra sai lầm của Rudel còn Millia chỉ biết thở dài.
◇
Trong lúc đó...
“Nè, sao chúng ta lại phải mặc mấy cái áo choàng này?”
“Ah, chúng tiện lợi lắm anh biết không. Có một loại sợi đặc biệt là thành phần dệt nên cái áo này khiến chúng trở thành những sản phẩm cao cấp có thể qua mặt được ma thuật định vị luôn đó!.”
“Sao mà em có được mấy thứ như thế này mấy là thứ tôi muốn biết kìa!”
Aleist và Nate mặc áo choàng đen trong lúc đi qua con hẻm. Có những kí hiệu hình mũi tên trên tường và đơn giản là đi theo chúng, họ đã đến được đích. Khi đi qua những con hẻm vắng như mê cung, Aleist phải dùng tay bịt cả miệng và mũi.
“Dù thế nào thì nơi này bừa bộn thật sự, mùi thì không chịu nổi và còn... em đưa tôi đến đây để làm gì cơ chứ?”
Nate lặng lẽ bước lên cây cầu, ngồi xuống tại một chỗ nọ và dùng tay chạm vào mặt cầu bằng gỗ. Nhìn chung quanh, cô gãi mặt.
“Không có xảy ra giao tranh nên cũng không có dấu vết nào. Lộ chính thì quá nhiều người nên dấu vết cũng biến mất hết... em nghĩ chắc chúng ta đã phí thời gian mất tiêu rồi.”
“Đã lết thân đến tận chỗ này rồi em thản nhiên tuyên bố chúng ta đã lãng phí thời gian như thế hả?”
Trong lúc Aleist còn đang bất ngờ, Nate kéo sâu mũ choàng xuống. Cô lao đi ngay tức thì.
Giật mình trước chuyển động thoăn thoắt của cô, Aleist đuổi theo ngay đằng sau. Ở đó, nơi cuối cây cầu, họ chạm mặt một người đàn ông mặt chiếc áo choàng tương tự họ.
Nate ném ngay con dao găm sượt qua cổ họng hắn ta. Ghì gã vào tường, một con dao rớt xuống chân hắn. Nate đá nó trượt về phía Aleist.
Nhanh chóng thu hồi con dao, Aleist cảm thấy một tia sáng mờ từ lưỡi dao. Một thứ chất lỏng dinh dính đã được bôi lên đó.
“Senpai, tốt hơn anh đừng chạm vào thứ đó.”
“Cái này có lẽ nào...”
“Độc. Một loại độc khá mạnh. Nó là dạng thuốc gây tê liệt nhưng chỉ cần dùng đúng cách thì nó sẽ để lại di chứng vĩnh viễn đấy nhé.”
(Rồi, mình xử lí được con dao này, những chính xác thì nhỏ Nate này là ai vậy chứ?)
Trong khi cô từ trước giờ luôn là một thành viên trong dàn harem của cậu, so với kiếm sư Seli và con gái tộc trưởng tộc người hổ Juju, trong những người đầy dị thường, cậu chỉ nghĩ cô là một cô gái ngoan hiền dễ bảo. Nhưng Aleist cảm thấy cậu phải xem xét lại con mắt nhìn người của mình.
Khi Nate lẩm bẩm gì đó, sức mạnh rời khỏi cơ thể gã mặc áo choàng rồi hắn khụy xuống. Mắt hắn ta trở nên vô hồn.
“Ngươi đến từ đâu?”
“...G-Gaia.”
“Eh? Đế quốc sao? Gã ta là khách du lịch hay gì chăng?”
Trong lúc Aleist đang tuyệt vọng suy nghĩ, Nate không ngừng tra hỏi hết câu này đến câu khác. Nhưng được một lúc, một mũi tên bay đến. Âm thanh nơi mũi tên được bắn đi đến từ sâu trong con hẻm, Aleist là người phản ứng nhanh nhất.
Rút thanh kiếm treo trên thắt lưng, cậu lao ra bảo vệ Nate khỏi mũi tên. Mũi tên bị đánh chệch sang một bên và ghim vào tường. Rồi từ trong con hẻm, một người đàn ông lao ra. Cùng lúc, những kẻ phía trên tòa nhà cũng bắt đầu lao xuống. [note20358]
“Senpai, có lẽ chúng ta nên rút lui thôi.”
“Chạy thẳng về phía trước mau!”
Hơn là nhắm vào họ, nhóm người có vẻ tập trung hơn vào việc giải cứu đồng minh của chúng nên Aleist và Nate dễ dàng trốn thoát. Nhưng Aleist...
“Em biết rồi đó... không phải chúng ta đang rơi vào tình thế nguy hiểm sao?”
Chạy nhanh qua những con hẻm như mê cung, cậu nói với Nate. Với chiếc mũ trùm vẫn còn trên đầu, Nate lè lưỡi và dùng tay đấm nhẹ lên đầu tạo dáng.
“Yep, tệ thật đó. Tehe.”
“Cái đó không có dễ thương chút nào đâu! Em nghĩ em đang làm gì vậy hả!? Hơn nữa, chúng ta đang cố làm cái gì ở đây thế này!?”
Tiếng hét đau khổ của Aleist vang vọng qua những con hẻm.
Có thể là vì gặp may hoặc cũng có thể là vì họ được thả đi, không có dấu hiệu những kẻ mặc áo choàng đuổi theo họ.
⁑_____________________________________⁑
Trans:Mấy nay gần tết nên hơi bận. Mấy bạn còn đi học chắc nghỉ tết hết rồi ha, tết rảnh lên quẩy vài ván lq giao lưu chơi:) Mà mấy ông ở chỗ đông sướng thật, chỗ tôi tết nhất cũng không khác mấy ngày thường nên toàn tự kỉ ngồi quẩy lq:(
Serendibite: mình sẽ bắt đầu làm edit cho bộ này từ bây, mong mn giúp đỡ