Dragoon

chương 129. khả năng của bạch kị sĩ.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

►Chương 129. Khả năng của bạch kị sĩ.

Trans: __Tuấn Cpu__/

Chúc mọi người một ngày tốt lành.

⁂____________________________________⁂

Một vài tháng kể từ khi Rudel được điều đến vùng biên giới...

Trên mặt nước, khá xa khỏi thị trấn cảng Beretta, ba dragoon đang bay xuyên qua bầu trời.

Izumi và Millia quan sát cảnh đó từ một nơi có tầm nhìn tốt tại bến cảng. Dù nhìn có vẻ giống như họ đang bay theo đội hình, nhưng thực chất đó là một trận đấu hai chọi một.

Hai con rồng xanh đang bay vòng quanh con rồng trắng. Con rồng trắng đang bị những con khác đưa vào thế gọng kìm, nhìn sơ qua thì cô như đang gặp bất lợi.

“Cô nghĩ họ ổn chứ?”

Trong khi Millia trông có vẻ hồi hộp còn Izumi thì đang lo lắng nhiều điều. Cô biết ngay từ đầu đã tiềm ẩn nhiều nguy hiểm nhưng để đo lường khả năng hiện tại của cậu, đây việc là không thể tránh khỏi.

Nếu có thể, cô muốn tránh những việc như thế này nhưng nếu cả ba người họ đã đồng ý thì cả cô lẫn Millia không có quyền gì mà ngăn cản cả. Nghĩ đến năng lực hiện tại của cậu, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng không lấy gì làm lạ.

Hai chọi một. Cô muốn tin rằng cậu vẫn sẽ bình an vô sự.

Lúc hai người họ không để ý đến trận đấu, một luồng sáng phát ra trên mặt nước. Ánh sáng chói mắt khiến hai người họ phải dùng tay che mắt và lúc ánh sáng yếu đi, họ nhìn tìm kiếm ba người kia. Và rồi họ tìm thấy hình dáng của hai dragoon đang trong thế một chọi một.

Ánh sáng chói mắt ban nãy đã gây cực kì nhiều trở ngại trong một trận đấu trực diện.

“Người đầu tiên bị loại là Spinnith sao!”

Không có nhầm lẫn gì ở đây, cặp đầu tiên bị hạ là cặp chuyên về không chiến của Keith và Spinnith.

“Không thể nào!”

Rời mắt khỏi hai người kia, Izumi xác nhận Spinnith đang rơi xuống biển. Heleene đang thủ thế trước Sakuya nhưng không có đòn tấn công tầm xa nào chạm tới cô bé cả.

Tiếp cận thêm một chút, giờ cô đã đủ tầm nhưng Sakuya vẫn vô tự lự.

Sau đó, Sakuya bắt đầu bắn đi những hơi thở. Khi tiếng gầm đến tai Izumi, nó mang theo những rung động truyền qua khắp cơ thể cô.

Nhận thấy bất lợi, Heleene lao thẳng vào Sakuya, lôi cô theo xuống biển và lập tức đóng băng mặt nước. Nhìn cứ như con thủy long đang trao cho Rudel và Bennet một sân đấu của riêng họ.

“Vậy là cô ấy đã nhận thấy Bennet-san bất lợi trên không trung.”

Một phần mặt nước thực sự đã biến đổi thành một đấu trường băng trên mặt biển.

“Đâu khác được. Dù có bay nhanh đến thế nào đi nữa, rồi cũng sẽ đến lúc họ chạm đến giới hạn của mình thôi.”

Bây giờ đây, hai người họ lo lắng cho Bennet hơn là Rudel.

Trước khi rơi xuống biển, Bennet nhảy lên một tảng băng.

Thủ thế với cây boomerang gỗ trên lưng, cô kiểm tra trái, phải và bên dưới. Dù xác nhận Rudel đã chìm xuống biển với cùng với Sakuya, cô không tài nào biết được Rudel sẽ trồi lên từ phía nào.

Cậu không yếu đến mức chỉ bị chìm xuống biển thôi là kết thúc. Cậu đã tiến bộ đến mức cô không thể chống lại trong không chiến, Rudel là kiểu người liên tục rèn dũa những kĩ năng nền tảng như một tên ngốc. Thế rồi cô đã nghĩ nếu giúp cậu nắm được sở trường là gì thì sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng cậu đã vượt xa mong đợi của Bennet.

“Từ đâu... bên dưới!”

Trong lúc Bennet đang tập trung cảnh giác xung quanh, cô đột nhiên nhìn xuống và nhanh chóng nhảy khỏi nơi đang đứng.

Ngay sau đó, một cột băng vươn lên xuyên thủng lớp băng nơi cô đang đứng. Dù bị nước biển ập lên khắp người, sắc mặt Bennet không xê chuyển. Cô tập trung tìm kiếm Rudel. Rồi ngay sau đó, cô liền vung chiếc boomerang về hướng cô nghe thấy một tiếng động nhỏ, nó trúng vào ngay chiếc khiên ánh sáng cậu tạo ra.

Bất kể bao nhiêu mana được cô truyền vào, từ bàn tay nắm chặt chiếc boomerang, cô nghe được một âm thanh chói tai. Quyết định rằng cứ đà này thì nó đằng nào cũng sẽ gãy, cô không do dự ném đi chiếc boomerang, lùi lại và rút ra một cái khác ném vào cậu.

Chiếc boomerang xoay tròn bay xuyên qua không khí và đuổi theo Rudel, nhưng nó chỉ cắt qua dư ảnh của cậu. Trong khoảnh khắc kế tiếp, Bennet rút ra hai cây dao găm gỗ trên thắt lưng bằng hai tay. Bắt chéo chúng, cô đỡ được nhát chém của Rudel đang ở ngay phía trên mình.

Họ đang ở trên một tảng băng lớn chồng chềnh trên mặt nước, chấn động từ đòn tấn công khiến những vết nức nơi cô đang đặt chân lan ra. Tảng băng gần như chìm hẳng xuống mặt nước trước khi nổi lên và ổn định trở lại.

Bennet dùng lực đẩy Rudel ra và chỉnh sửa lại tư thế, Rudel đáp xuống ngay trước mặt cô. Ngay lập tức, cô tung ra một cú đá nhưng Rudel đã bắt được chân cô bằng tay trái và quăng đi.

Điều chỉnh vị trí của mình trên không trung, Bennet ném đi cái dao găm bên tay trái. Trong lúc Rudel đánh bật nó, Benner nhẹ nhàng đáp xuống mặt băng.

Một thói quen của Bennet, cứ vào những lúc như thế này, cô sẽ luôn dùng đến những chuyển động tốc độ ngay sau khi đáp xuống, cô chưa bao coi đó là điểm yếu của mình cả.

Tuy nhiên...

(Chết.)

Đến lúc cô nhận ra, Rudel đã để sẵn cánh tay trái ngay trước mặt cô. Cậu đã bắt thóp được Bennet.

Dù đỡ được hỏa lựu từ đòn ma thuật nhờ cái dao găm còn lại, dư chấn từ vụ nổ khiến cô mất thế và bắt đầu bị Rudel đẩy lùi. Trong cả tốc độ, sức mạnh và kĩ thuật, Rudel đều đã tiến bộ hơn. Nếu là về mặt kĩ thuật, cô có vẻ vẫn trội hơn nhưng nó không còn đủ để khỏa lấp cách biệt từ những mặt khác.

Dù đang di chuyển nhanh nhất có thể, những tia sét hung hãn vẫn không ngừng đuổi theo sau. Khi cô nghĩ rằng nơi đặt chân của mình sẽ sớm vỡ vụn thành từng mảnh, Bennet không còn lựa chọn nào khác ngoài dốc toàn lực ngay lúc này.

(Cấp dưới của mình đã trưởng thành rồi... nhưng mình không thể chấp nhận thua cuộc được.)

Bennet mở rộng đôi mắt, ngay lập tức tăng tốc để tung một cú đá vào bụng Rudel. Nhưng ở đó, một chiếc khiên nhỏ đã được triệu hồi. Rudel nhận lấy cú đá đã không còn sức mạnh nào trong đó của Bennet rồi nhảy ngược lại, giả vờ nhờ bị đá bay đi.

Khi Bennet đuổi theo để thu ngắn khoảng cách, Rudel ném thanh kiếm vào cô. Né được, họ lao vào một cuộc chiến tay không, mỗi bên đều liên hoàn tung ra những đòn cước vào đối phương. Cả hai bên không tránh khỏi việc tấn công vào dư ảnh của đối phương để lại và đôi lúc chịu thương tổn như nhau.

Từ góc nhìn của người ngoài, chắc chắn họ quá nhanh để có thể theo kịp. Dù cho có thấy gì đi nữa, đó cũng chỉ là những dư ảnh không rõ ràng.

Nhưng màn đấu võ cũng đang đến hồi kết. Không thể theo kịp Rudel, Bennet nhận phải một cú thúc vào hông khiến cô ngã lăn. Đứng dậy sau khi lăn vài vòng trên mặt băng, cô thấy Rudel đã ngừng di chuyển.

Sau đó, Bennet đứng dậy và ném đi cái dao găm qua một bên. Giơ hai tay lên trời, cô ra hiệu đầu hàng.

“Đến nước này rồi thì ta đành phải công nhận vậy... Rudel, cậu đã thắng.”

Phía trên cô, vô số những thanh kiếm ánh sáng lấp lánh như thể che phủ cả bầu trời. Chúng đều chỉ thẳng về phía Bennet và nếu phóng đến từ mọi hướng như thế, cô sẽ không tài nào thoát được một cách lành lặn.

Khi Rudel dậm chân, những thanh kiếm tan biến thành những hạt nhỏ và bị cơn gió cuốn đi.

“Thiếu tá, cảm ơn ngài.”

Người cấp dưới đáng tự hào của cô đã thể hiện một kết quả đáng kinh ngạc như thế chỉ trong thời gian ngắn mỉm cười đáp lại Bennet. Cô không còn gì để dạy cậu nữa. Có lẽ cậu sẽ không coi cô là cấp trên nữa, trong phút chốc cô đã lo lắng như thế.

Và rồi Keith, người vừa bò lên từ dưới biển gửi một lời khen ngợi với Rudel dù đã không còn chút sức lực nào.

“Đ-đánh hay lắm.”

“Trung úy! Cảm ơn ngài nhiều lắm!”

Khi Rudel vội vã chạy đến giúp kéo anh ta lên, Keith tiếp tục cười rồi gục tại chỗ. Anh ta đã thúc ép bản thân đáng kể trong lần này.

Ba con rồng vừa trở về đang ướt sũng.

Tại bến cảng, những con rồng bò ra khỏi biển và nằm dài. Chúng đã dùng hết thể lực mình có nên giờ đang nằm nghỉ ngơi, chỉ riêng Sakuya là tràn đầy năng lượng.

“Vậy sao, Sakuya, em cũng đã rất cố gắng nhỉ.”

‘Phải đó ạ. Em còn đánh nhau với Heleene ở dưới biển nữa đó!”

Con rồng bị ăn đấm nhìn Sakuya đầy năng động và thở dài thườn thượt. Dù đang rũ rượi nhưng cuối cùng, Heleene...

‘Lúc ở dưới nước nhóc thua ta đấy, chết tiệt!”

Dù kiệt sức, phía Heleene có vẻ đang chứng minh được mình là một trong những cốt cán trong những thủy long. Từ cái cách Spinnith quay mặt đi chỗ khác, không cần hỏi cũng đoán được ông đã thua Sakuya.

‘L-lần tới tôi sẽ dùng chiêu tất sát một, hai kết liễu để...’

‘Ta đây cũng biết chiêu đó đấy nhé, nghe rõ chưa!”

Không tưởng tượng nổi trận đấm bóc giữa hai cong rồng như thế nào, Izumi chỉ có thể cười khổ. Trong nữa năm, Rudel và Sakuya đã đánh bại được những thành viên đạo cội của lữ đoàn dragoon. Không nghi ngờ gì, đó là nhờ vào những bài huấn luyện của Bennet và Keith.

Nhưng nó cũng cho thấy tiềm năng của Rudel và Sakuya lớn đến nhường nào. Rudel, người đã không ngừng luyện tập dựa trên nền tảng sẵn có của mình như một tên ngốc cuối cùng đã đơm hoa kết trái.

Đương sự hiện đang đỡ Keith nằm xuống và trò chuyện với Bennet.

“Có phải ý tưởng dùng ánh sáng làm lóa mắt đối phương là của cậu không?”

“Không ạ, là do Aleist đã từng nói vài thứ về hiệu ứng đó nên tôi đã nghĩ liệu mình có thể làm được điều không rồi thử tập luyện.”

Rudel đã dùng một luồng sáng bất ngờ để làm mù tạm thời Keith rồi để Sakuya đánh bại một Spinnith đang không có ai điều khiển.

“Cũng không tệ. Nếu cậu đồng nhất nó được với đòn tấn công thì hiệu quả sẽ tăng lên đấy, và còn...”

Hai người họ tiếp tục bàn luận về trận đấu. Cả hai đều đang rất chú tâm nên Izumi từ bỏ ý tưởng tham gia vào cuộc trò chuyện ấy. Nếu Keith tỉnh dậy, có thể anh ta cũng như vậy.

Nhưng Bennet nhăn mặt.

“Cậu cũng đánh trúng ta ở chỗ này nữa.”

Cởi chiếc găng tay ra, Bennet nhìn vào chỗ bị xưng lên ở mui bàn tay lẩm bẩm. Dù có vẻ không quá nghiêm trọng, cô đã bị thương trong trận đấu mà không nhận ra.

“Thiếu tá, tôi dùng được ma thuật chữa trị đó.”

“Ah, vậy nhờ cậu.”

Bennet đưa cánh tay phải ra và Rudel nắm lấy nó. Nhìn cảnh đó, Millia có chút ghen tị. Nhưng mắt Izumi lại mở rộng hết cỡ như có thể thấy trước được những dòng sự kiện sắp diễn ra sau đó.

(Ma thuật chữa trị của Rudel... đợi đã!)

Lao đến, Izumi bắt lấy cánh tay Rudel. Sakuya nài nỉ cô tiếp tục lắng nghe câu chuyện của mình nhưng còn có một thứ gì đó quan trọng hơn nhiều cô cần phải ngăn chặn cho bằng được. Bởi cô dùng một lực đáng kể để giữ chặt cánh Rudel, đương sự đang khá bối rối.

“Izumi, đau quá.”

“S-sao vậy Izumi?”

Dù Bennet cũng đang lo lắng, Iuzmi vẫn nhìn chằm chằm Rudel. Rồi cô xác nhận một chuyện.

“Rudel, cậu học ma thuật chữa trị đó từ đâu?”

“Nghe nè! Thực sự là Mystith-sama đích thân dạy mình đó!”

“Hiệu ứng của nó là gì?”

“Cậu đang hỏi gì lạ vậy chứ? Thì nó là ma thuật chữa trị nên tất nhiên hiệu ứng là... ah, nó cũng có một hiệu ứng phụ làm giảm cơn đau thường thấy ở ma thuật chữa trị bình thường và__”

Chỉ cần nghe đến đó, Izumi nắm chặt tay Rudel hơn nữa. Khi cô siết chặt nắm tay, nước từ áo Rudel bị vắt ra và có thể nghe thấy tiếng rít từ đó. Izumi thông báo với Rudel bằng một nụ cười.

“Rudel.”

“V-vâng?”

“Cái đó cũng bị cấm nhé.”

“Cậu nói sao chứ!?”

Rudel cho Izumi biết cậu đã thử nghiệm lên đồng nghiệp Enora và ma thuật có hiệu ứng rất tốt, nhưng không đời nào Izumi sẽ gật đầu đồng ý. Trong suốt thời gian dài quen biết của Izumi với Rudel, đây là khoảnh khắc bản năng của cô đã thành công ngăn chặn mối hiểm họa từ cậu.

Không thể chấp nhận, Rudel khẩn khoản cầu xin; cậu nói chắc chắn sẽ không có đau đớn gì cả. Nhưng Izumi nhất quyết từ chối trong lúc nói đó không phải là vấn đề.

“... Um, còn ta thì sao?”

Bennet đột nhiên bị bỏ rơi chỉ biết nhìn hai người họ.

Đồng nghiệp với Rudel trong lữ đoàn dragoon, Luxheidt tạm thời trở về từ nơi đóng quân.

Anh cần phải báo cáo và đang nghĩ đến một chuyến nghỉ ngơi nho nhỏ cho mình. Như một fan bí mật của Rudel, Luxheidt cũng đang dự tính đến thị trấn cảng Beretta lúc nào đó.

Dừng chân ở cung điện lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài, không khí trang nghiêm nơi đây quả nhiên không phù hợp với cậu.

“Chỗ này căng thẳng quá đi.”

Giữ bản báo cáo trên tay, Luxheidt bước đi trên hành lang cung điện thì tình cờ đi ngang qua một căn phòng của các quan chức nội vụ. Ở đó, cậu nghe những giọng nói đầy phấn khởi. Hơn là một phòng làm việc, nó là căn phòng dùng để nghỉ ngơi.

‘Cậu chủ, ngài làm được rồi!’

‘Vargas, em đã nói là đừng có gọi như vậy nữa rồi mà. Kệ đi, hôm nay đang có tâm trạng tốt nên em cho phép đấy.’

‘Nhưng cô bé đó cũng lạ lùng thật.’

‘Mà, cũng khá bất ngờ khi em ấy lại muốn nghe về mối quan hệ của quý tộc, nhưng mà nhờ vậy mà em mới mời em ấy ra ngoài uống trà được!’

‘Umm, nếu đó là điều cậu muốn, anh đoán chắc sẽ ổn thôi.’

Nghe cuộc trò chuyện giữa hai người kia, Luxheidt trầm ngâm rằng đó là một cuộc trò chuyện bình yên trong khi tiếp tục bước đi.

Ít nhất bên phía nội vụ vẫn yên bình, cậu nghĩ vậy trong khi tiến đến văn phòng của chỉ huy lữ đoàn dragoon, nhưng Luxheidt nhận ra mình đã đến không đúng lúc. Lí do là có một tờ giấy treo trước văn phòng thông báo ông đang trong cuộc họp.

“Huh? Từ trước đến giời mình chưa bao giờ nghe chuyện thông báo họp bằng một tấm giấy kiểu này.”

Thông thường họp bàn thì sẽ mượn phòng hội nghị chứ không ai lại đi họp trong phòng chỉ huy. Luxheidt đang tính trở lại sau nhưng cậu nghe thấy một giọng nói từ trong căn phòng.

Máu tò mò trỗi dậy, cậu áp tai vào cánh của nghe lén. Đã xác nhận không có ai trên hành lang trước đó, đó là một hành động đến từ sự tò mò tọc mạch đã ăn sâu vào máu.

Và cậu sẽ hối hận vì hành động đó.

‘C-cái... cái gì thế này...?’

‘Tôi đã nói rồi mà, cậu ta nguy hiểm lắm! Cháu gái tôi nói bán nhân không đời nào thoát được lòng bàn tay của Rudel đâu!’

‘E-em trai với em gái tôi cũng nói y vậy!’

Có vẻ như chỉ huy và một vài dragoon khác đang thảo luận gì đó. Tên của Rudel được nhắc tới nên sự phấn khích của Luxheidt càng tăng thêm. Nhưng cuộc trò chuyện nhanh chóng đổi chiều.

‘Vậy nghĩa là Bennet-chan đang gặp nguy hiểm không phải sao!? Cái tên ranh ma này, lúc nào cũng tỏ ra kiểu tôi không hứng thú với phụ nữ đâu, hóa ra là có toan tính hết rồi đây mà!’

‘Không, ngài là cái người gửi cậu ta đến biên giới đó, ngài chỉ huy! Bây giờ chúng ta phải làm gì đây!? Cứ đà này, Bennet-chan mà chung ta hết lòng bảo vệ sẽ....’

‘Thời còn đi học cậu ta đi ra đi vào kí túc xá nữ như chốn không người vậy, và còn đi một cách mạnh dạn nữa ấy! Chẳng biết tại sao trong hồ sơ thông tin của cậu ta phần đó lại được đánh giá cao nữa, đúng là lạ hết sức mà! Nhưng quả thật Rudel-sama là người đàn ông chân chính mẫu mực, cậu ta thậm chí còn thuần hóa được người tộc hổ nữa.’

(Ah, mình nghe thấy thứ gì thế này.)

Bắt được nội dung của cuộc thảo luận, Luxheidt cảm thấy như muốn xin lỗi những quan chức nội vụ ban nãy. Thế rồi, một bàn tay đặt lên vai cậu.

Khi quay lại, cậu thấy phó chỉ huy Alejandro đang đứng đó với vẻ mặt khó xử. Trong khi ông muốn trừng phạt Luxheidt vì hành động của cậu nhưng hơn cả thế, ông đang lo lắng hơn về việc Luxheidt định làm gì sắp tới, giờ đây cậu đã biết được bí mật của lữ đoàn dragoon.

“Cậu... nghe rồi đúng không?”

Nhìn vào phó chỉ huy, người thường xuyên gửi người ta ra biên giới mộc cách thản nhiên, Luxheidt đổ mồ hôi lạnh.

“...”

Cậu biết giờ có chối cũng vô ích và từ vẻ mặt của phó chỉ huy, cậu biết cậu không được phép nói bất kì điều gì ngu ngốc.

“Nghe này, đừng nói với ai chuyện cậu vừa ngh__”

“Ngài phó chỉ huy, tôi có ý này!”

Từ cách hành xử của phó chỉ huy, Luxheidt cảm thấy ông không có sự hâm mộ gì đặc biêtj với thiếu tá Bennet và quyết định đánh một canh bạt.

Sẽ thật ác mộng nếu cậu bị điều đi xa thêm nữa. Luxheidt đề xuất một kế hoạch để nghiền nát hội bí mật kia.

Ở Beretta, một lệnh triệu hồi từ cung điện được gửi đến Rudel và những dragoon khác.

“Có phải họ định trao thưởng cho chúng ta về vụ chinh phạt quái vật không nhỉ?”

“Ta cứ nghĩ họ chỉ gửi gì đó đến cho chúng ta rồi thôi, nhưng có vẻ họ muốn trao thưởng tại cung điện.”

Bennet đọc qua lá thư trong lúc xác nhận lại lịch trình của Rudel và Keith. Hiện tại không có bất kì trì hoãn nào trong quá trình phát triển thị trấn. Nhờ có rồng trợ giúp xây dựng nên quá trình được đẩy nhanh hơn dự kiến.

Dù cho họ có tạm thời rời đi thì cũng không có gì đáng lo lắng.

Với Rudel, nếu trở về thì sẽ được gặp Eunius và Luecke nên cậu nghĩ sẽ khá thú vị. Keith cũng nghĩ tương tự.

“Cung điện, ahh... mình có thể gặp lại ngài chỉ huy và phó chỉ huy rồi.”

Nhìn vẻ mặt hồ hởi của Keith, Rudel tự tiện hiểu đó là lòng quý mến bao la với những người chỉ huy tuyệt vời. Dù cũng không hẳn là sai, nó lại đúng hơn theo một hướng khác.

Nhưng Bennet không được vui cho lắm.

“Thiếu tá, có chuyện gì sao?”

“Không... chỉ là hình như ta bị ghét ở lữ đoàn, cậu biết đó. Nếu đến đó chắc ta sẽ gây ra rắc rối thôi.”

“Không có chuyện đó đâu! Ngài là một thiếu tá tuyệt vời vậy mà!”

Rudel chắc chắc không đời nào Bennet lại bị ghét được. Cậu không tin rằng người ghét cô có thể tồn tại nên đã hỏi đích danh của người đó.

“Ai lại có thể ghét ngài được chứ thiếu tá?”

“Rudel, cậu không nên hỏi những chuyện như thế đâu.”’

Khi Keith nhắc nhở Rudel, Bennet cười giả lã.

“Ai cũng có người thương người ghét mà. Ta không bận tâm đâu, nên cậu cũng đừng để ý làm gì.”

“...Đã hiểu ạ.”

Bennet lên kế hoạch và thông báo ngày xuất phát. Bởi lịch làm việc đã thay đổi, cô nói rằng họ sẽ phải làm việc nhanh chóng hơn trong một thời gian.

“Khi đến đó, cậu có thể nghỉ ngơi vui chơi một thời gian. Mà, cũng không gấp đến mức phải bay xuyên đêm nên cậu cũng không cần phải thúc ép bản thân quá đâu.”

Và như thế, họ có được một kì nghỉ tại thủ đô.

********************************

Dù hơi trễ những chúc mọi người năm mới nhiều sức khỏe ha.

⁑_____________________________________⁑

Truyện Chữ Hay