►Chương 123. Eunius và Aleist. (phần 1)
Trans: __Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂_______________________________⁂
Leo lên một đỉnh núi cây cối dày đặc là Eunius và Aleist cùng trung đội thủ vệ quân đi theo hộ tống.
Họ vẫn chưa đi được nửa đường, ngoài tán cây dày đặc còn có vô vàn vấn đề khác nữa.
Kể đến như...
“Sao mà mấy cậu chậm dữ vậy? Đằng này cũng thiếu luyện tập đây này, mấy cậu chậm đến vậy luôn đó hả? Đùa tôi chắc.”
“S-sai rồi! Chỉ là, bọn mình tối ngày chỉ có cắm mặt dọn dẹp, nên...”
Cái hang họ đang tìm kiếm nằm ở lưng chừng núi. Trong khi đang hướng tới đó, tổ đội của Aleist đang làm chậm tiến độ.
Với toàn các đóa hồng xinh tươi tập hợp lại với nhau, trung đội của Aleist nhấn mạnh về sắc đẹp hơn là năng lực. Bên cạnh đó, khẩu phần ăn của bán nhân lại cao đến kì lạ.
“Tha cho tôi đi trời. Mình muốn đến lấy cái thứ thành kiếm đó nh... oh, chúng ta có khách.”
Bản thân Eunius không tin vào thánh kiếm. Nhưng ở chỗ thánh kiếm, vì một vài lí do, quái vật mạnh thường cư trú quanh đó.
Ogre là thứ họ ít lo nghĩ nhất và ngoài chúng ra, những con quái vật nhìn giống khỉ và một số trông giống như được lắp ghép từ nhiều loại động vật khác nhau lang thang khắp vùng đất. Với Eunius, hơn là thánh kiếm, thứ cậu theo đuổi là lũ quái vật trông có vẻ đang bảo vệ nó.
Thủ thế với thanh đại kiếm được chế tạo chuyên biệt, cậu hướng mũi kiếm về hướng con quái vật xuất hiện.
Nền đất rất tệ và do vậy, chuyển động của tổ đội cũng bị ảnh hưởng không ít. Nếu có một điều gì đó có lợi cho họ, thì đó là chỉ có một con quái bước ra.
“Mình không tin về mấy thứ tin đồn như thánh kiếm nhưng thật may khi gặp lũ quái vật lang thang này. Dù gì cũng tận hưởng được một chút.”
“Bởi vậy mấy tên cuồng chiến thật là... mọi người, ra đằng sau tôi.”
“Aleist cho các thuộc cấp lùi ra sau cậu trong lúc rút hai thanh kiếm trên thắt lưng ra và thủ thế. Chúng đều là đơn kiếm nhưng cán kiếm đã được tinh chỉnh dài hơn một chút. Phần lưỡi thì được làm ngắn hơn.”
“Sao lại song kiếm nữa?”
“Tại gần đây mình nhận ra vài thứ. Dùng ma thuật như Rudek và Luecke không phù hợp với mình.”
Trong lúc hai người trò chuyện mà không nhìn nhau, con khỉ lớn trước mắt họ gầm xung trận và nhảy về phía họ. Lực cú nhảy đủ đưa nó đến chỗ các cô gái đằng sau lưng Aleist nhưng trên đường đi, nó vươn một cánh tay ra nhánh cây gần đó và nhanh chóng đu qua các cây.
Trong lúc kẻ địch thể hiện hành động đáng ngại đó, trong khoảnh khắc tiếp theo, từ bóng của Aleist, vài chục ngọn giáo đâm xuyên qua nơi nó phải đi qua.
Nếu nó tiếp tục lao về phía họ thì buộc phải đổi hướng khác.
“Hmm, con này thông minh đó. Nó mạnh hơn con ban nãy... Aleist, con này là của mình.”
Eunius nhìn vào chuyển động của con quái và nhớ lại con cậu vừa đánh bại vài phút trước. Dù mạnh hơn nhưng có vẻ tốc độ cũng chỉ tương tự, nhìn sơ qua, cậu có thể thấy đối thủ trước mắt cậu thông minh hơn.
Sắc mặt cậu thay đổi thành một nụ cười đáng sợ, Eunius dùng kiếm ma thuật chém con quái vật đang ở trên cây. Thanh kiếm đàn hồi vươn tới chỗ con quái vật, nhưng khéo léo chuyền từ cây này qua cây kia, con khỉ xoay sở né chúng. Lợi thế địa hình thuộc về nó.
“Mình chỉ cần thổi bay cả khu vực này là xong, nhưng vậy thì không vui.”
“Đó là lí do cậu không thổi bay cả khu vực á? Mình còn không biết phải nghĩ gì nếu cậu thật sự phá hủy phong cảnh này đấy.”
“... Cậu mà cũng nói được vậy à. Trong đợt huấn luyện ngoài hoang dã ở chương trình giáo giục cơ bản, ai là kẻ đầu tiên và cuối cùng trong lịch sử học viện san phẳng khu rừng bằng ma thuật để dọn đường vậy?”
“Dừng lại đi! Đừng có gợi nhắc về khoảng thời gian đó nữa!”
Để một Aleist đang xấu hổ qua bên, Eunius tấn công con quái vật đang lao đến cậu từ bên trên. Với tứ chi dài và cơ thể rắn chắc, chỉ có kẻ ngốc mấy đem nó ra so sánh với con người.
Lông của nó gần như là một bộ giáp. Dù cho bị cắt bằng kiếm ma thuật, nó thậm chí còn chẳng trầy xước gì. Có lẽ do do bộ lông của nó phát triển dày hơn con trước hoặc có thể, nó là một biến thể vượt trội...
Eunius nhảy lùi lại để tạo khoảng cách, thay đổi tư thế từ để chém sang tập trung vào đâm.
Gương mặt cậu toát lên sự nghiêm túc và như thể cảm nhận được điều đó, con quái vật đe dọa cậu nhưng không hề bất cẩn áp sát.
Một vài giây trôi qua...
Cả hai nhìn nhau chằm chằm, kẻ hành động trước là con quái vật. Sau khi gập tứ to lớn của mình, nó sử dụng lực bật nhảy phóng tới Eunius. Nhìn con quái vật gần như đang bay song song với mặt đất, miệng Eunius cong lên vẻ thành hình một nụ cười.
“Nhìn ngươi thực sự không khác gì mấy với con vừa nãy. Chỉ đươc cái cứng và thông minh hơn một chút, nhưng chỉ vậy thôi.”
Eunius bước tới và hạ thấp trọng tâm cho khớp với con quái vật, đâm thanh kiếm ở khoảng cách nó không tài nào chạm tới.
Một thanh kiếm ma thuật cộng với lưỡi kiếm vẽ nên hình xoắn ốc khi nó khoan qua con quái vật và tạo ra một lỗ lớn xuyên ngực nó. Sau khi đâm sầm vào cái cây lớn đằng sau, con quái vật lăn đùng ra nền đất và Eunius đặt thanh kiếm lại sau lưng.
“Được rồi... đi tiếp thôi!”
Aleist cất hai thanh kiếm, thu hồi bóng lại trong lúc gọi cho các cấp dưới. Cảnh tượng của cậu hiện tại có chút tính giải trí với Eunius.
(Tên Aleist này chỉ hành động cho đúng nghĩa vụ của một sĩ quan chỉ huy, nhưng....)
Aleist không có động cơ ngầm nào đằng sau, cậu chỉ làm chuyện mình vẫn thường làm nhưng Eunius hiểu nó nhìn như thế nào trong mắt các cô gái.
Trong khi cậu mới là người chiến đấu, những ánh mắt cảm kích lại hướng về Aleist. Chỉ có điều đương sự không nhận ra gì hết.
(...Vụ này thú vị đây, mình sẽ giữ im lặng. Kiểu gì cũng có một câu chuyện thú vị kể cho đám cấp dưới của mìn đây.)
Không cho Aleist biết cậu đang vô thức gia tăng tình cảm của các cô gái, Eunius chỉ định điểm đến kế tiếp.
◇
Có rất nhiều nơi được đồn đoán thánh kiếm đang yên nghỉ.
Nhưng nó cũng giống như câu chuyện những kho báu bị chôn giấu, không mấy người tin nó có thật. Một vị vua vài thế hệ trước đã từng cử đi nhiều lực lượng đi đến những địa điểm khả thi nhất để tìm thánh kiếm nhưng kết quả chỉ là nỗi thất vọng.
Thanh kiếm chưa bao giờ được tìm thấy. Nhiều người đã được cử đi, lượng lớn ngân quỹ bị tiêu xài như vứt xuống cống rãnh. Sau đó, sự tồn tại của thánh kiếm được coi như một câu chuyện cổ tích.
Nhưng Aleist sở hữu những kiến thức từ trong trò chơi. Cậu biết chính xác item được gọi là thánh kiếm ở đâu. Cậu biết và dẫn Eunius đến chính xác nơi đó.
“Dù vậy, ai lại nghĩ thánh kiếm nằm sâu trong núi chứ.”
“Không phải chính vì nó nằm sâu trong núi mấy vậy sao?”
Eunius dùng một thanh kiếm ngắn đề dọn đám cỏ mọc quá tầm và nhánh cây ngán đường. Aleist cũng dùng một thanh kiếm để đi tiếp. Đằng sau họ, những cô gái trong trung đội vác nhu yếu phẩm.
Nhưng Aleist đã vác hết số hành lí nặng nề. Để chiến đấu được, Eunius gần như không mang vác gì.
Chính xác hơn, họ không thể để Eunius vác bất kì thứ gì.
“Họ lẽ ra nên đặt mấy thứ quan trọng hết vào một cái gương báu cho xong.”
“Có lẽ họ không muốn nó bị lạm dụng không chừng? Dù vậy mình chưa từng nghĩ cậu lại muốn có thánh kiếm đó Eunius.”
Thành thật mà nói, Aleist không cần thánh kiếm. Đã biết được sự thật, Aleist biết cái thứ thánh kiếm đó là gì.
Từ lâu nó đã hoàn thành vai trò của mình và mất hết sức mạnh, nó gần như chỉ còn duy trì nổi chút hình dáng. Hầu hết cán kiếm đã mục nát. Cậu đã chứng kiến cảnh đó trong trò chơi và nó không phải là thứ dùng làm vũ khí được.
Aleist biết nơi này giống chỗ thu thập EXP hơn.
(Khi Eunius biết sự thật, mình chắc rằng cậu ấy sẽ chấp nhận thôi, mình cũng phải nhanh lên rồi kiếm vũ khí nữa.)
Lần mò trong kí ức, Aleist cố nhớ lại những vũ khí cậu nghĩ là cần thiết. Nhưng gần đây, cậu đang bắt đầu cảm thấy khá mơ hồ.
Thứ vũ khí cậu đang cầm trên tay cũng vậy, sở hữu chúng không có nghĩa là cậu sử dụng được ngay lập tức. Vũ khí càng mạnh càng đòi hỏi sự cẩn trọng để làm chủ chúng. Gần đây cậu bắt đầu có một nhận thức rằng đời thực khác với trò chơi. Trăm hay không bằng quen tay, đôi lúc Aleist nghĩ dùng vũ khí quen thuộc mới là tốt nhất.
“Chúng ta nên cắm trại đâu đó quanh đây thôi.”
Sau khi Eunius nhìn lên và xác nhận vị trí của mặt trời, cậu kết luận đi thêm nữa sẽ rất nguy hiểm và quyết định tìm một nơi nghỉ ngơi.
“Sẽ thật là tốt nếu có nguồn nước cạnh bên...”
Aleist nói trong lúc nhìn qua một trong các cấp dưới. Nữ kị sĩ thú nhân mỉm cười và chỉ về hướng cô ngửi thấy mùi nước.
“Đội trưởng, có một cái ao hướng đó.”
Sau khi cảm ơn cô gái cấp dưới cùng một nụ cười, Aleist và những người khác đi theo hướng đó. Thông thường, họ sẽ tránh cắm trại ở nơi nguy hiểm như thế này. Nhưng Aleist nghĩ họ sẽ không có quá nhiều cơ hội như lần này.
Với Aleist, người vừa mới có lại một chút động lực để mạnh hơn, đây là một dịp hoàn hảo. Cậu thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ co phải Eunius đang cố an ủi cậu sau khi Millia rời đi.
Nhưng khi sắp tới cái ao, cấp dưới của cậu bắt đầu hành động kì lạ.
“H-huh?”
“Có gì sao?”
Như thể đột nhiên mất đi sự tự tin, cô bắt đầu bồn chồn. Cô nói gì đó khá mơ hồ.
“Có gì đó ở nguồn nước. Không phải là con người... huh? Một người và một quái vật sao? Nhưng nếu vậy thì lại quá yên lặng.”
Trước người cấp dưới đang khá hoang mang, Aleist thông báo tình hình cho Eunius.
“Đằng kia có gì đó. Có lẽ là một người đang bị tấn công.”
“Thật sao? Vậy mình... không, không được. Trường hợp này không phải là nhiệm vụ của cậu hay sao?”
“Cứ để đó cho mình.”
Eunius là mục tiêu bảo vệ của họ. Hơn nữa, cậu không giỏi trong khoảng hành động bí mật. Aleist không chỉ đối đầu được với quái vật, nếu sử dụng bóng, cậu còn có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.
Cho rằng đưa theo ai đó đi trinh sát sẽ tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, Aleist dẫn trước và tiến tới chỗ đó. Cậu biết để cấp dưới hành động ở đây là rất rủi ro.
Chạy đến phía trước, Aleist tạo một con đường bằng bóng, xóa tiếng bước chân và mặt kệ nền rừng trong lúc tiến đến địa điểm nghe được từ cấp dưới.
Trời đang chuyển tối chỉ khiến cậu có thêm lợi thế, như thể hòa vào cái bóng, cậu tiếp cận địa điểm. Quanh cái ao, cậu có thể nhận thấy hình dáng của một con rồng lớn đang uống nước.
Một con rồng với vảy xanh sáng bóng như thủy tinh, đôi cánh thì đang gấp lại. Từ cái yên và số túi cột trên lưng, cậu có thể ngay lập tức xác nhận chúng thuộc về một dragoon.
Aleist đảo mắt xung quanh thì tìm thấy một chàng trai trẻ đang tắm trong nước hồ lạnh lẽo. Một chàng trai trẻ với mái tóc xanh đang tắm tiên trong hồ. Hình dáng của anh ta là thứ cả Aleist cũng phải công nhận nhìn rất ngầu.
... Nhưng rồi đó là lúc Aleist chợt nhứ lại một người.
“Có khi nào là... Keith-san?”
Lời lẩm bẩm phát ra từ cậu bị nghe thấy. Con rồng nhanh mắt lườm Aleist, giọng Keith vang vọng qua tán cây.
“Kẻ nào đang nấp ở đó?”
Ra mặt, Aleist giơ hai tay để ra hiệu mình không có ý định thù địch. Cậu không bao giờ nghĩ sẽ bắt gặp Keith ở một nơi như thế này.
Bởi chủ yếu tập trung vào những cảnh lãng mạng, có khá ít nhân vật nam trong trò chơi nhưng Keith không nghi ngờ gì là một nhân vật quan trọng. Anh ta không phải là người sẽ xông pha trên trận mạc, vào nửa sau trò chơi, anh ta có ý nghĩa như một người vận chuyển.
Anh là một người giữ vai trò đưa nhân vật chính đến điểm chỉ định.
Đó là Keith Elrond.
Hơn nữa là Keith luôn đối đãi tốt với nhân vật chính, một anh chàng điển trai không bao giờ để ý dù chỉ một chút tới phái nữ. Luôn tử tế với nhân vật chính thường dân và nếu nhờ đến, anh ta sẽ đưa bạn đến nơi được chỉ định. Dù với mọi kiến thức cậu có được trong trò chơi, Aleist không có lí do gì để lo ngại cả.
“L-lỗi của tôi. Tôi là Aleist Hardie từ thủ vệ quân. Hiện tại, tôi đang hộ tống ở khu vực này và đến đây để trinh sát nguồn nước.”
Mỉm cười khi bước ra khỏi hồ, Keith đang khỏa thân nhưng có vẻ anh ta không để ý đến chuyện đó. Ngược lại, anh ta còn xin lỗi vì đã hành động lỗ mãn. Dù nghĩ anh ta có hơi kì lạ, Aleist cảm thấy nhẹ nhõm khi anh ta vẫn như hình tượng người anh cả trong lúc giải thích tình hình.
Cậu kể lại việc tại sao lại đến tận đây với vai trò người hộ tống cho Eunius và thậm chí còn cho biết họ định đến thị trấn cảng Beretta sau đó. Sau khi nghe xong, Keith mặc đồ lót và cái quần dài vào, còn phần trên thì ở trần trong lúc đưa ra một đề nghị.
“Nếu là vậy thì để anh đây theo cùng được không. Anh hoàn thành nhiệm vụ có hơi sớm, cậu thấy đó. Và anh đang đóng quân tại Beretta. Ngay sau khi xong chuyện ở đây anh có thể chở cậu thẳng tới thị trấn.
“Vậy thì tốt quá.”
Họ đã đi nửa đường bằng xe ngựa nhưng bởi đường trở về nguy hiểm, họ định đi bộ đến thị trấn gần đó trước khi bắt một chuyến xe khác.
Đề nghị của Keith như một món quà trên trời rơi xuống với Aleist.
“Không không, chúng ta phải giúp đỡ nhau lúc cần chứ. Cậu gọi anh là Keith được rồi.”
◇
“... Và chuyện là vậy.”
“Thật vinh dự được gặp anh.”
Ở nguồn nước, Eunius được giới thiệu về Keith và con rồng.
Trong khi những người xung quanh nhẹ người bởi có một dragoon tham gia, họ không thể thôi nghi ngờ ánh mắt của Keith.
Mặt đẹp, đường nét sắt xảo. Nhưng họ không thể ngừng nghi ngờ cho được.
Trong khi nói chuyện vui vẻ với Aleist, được một lúc lâu rồi, anh ta không hề để mắt đến các cô gái.
Với cái trung đội từng khiến cả Eunius cũng phải ghen tị đang ở ngay trước mặt, anh ta không hề thể hiện bất kì phản ứng cụ thể nào.
(Là đàn ông mà anh ta không ghen tị với Aleist sao? Mà, anh ta đến từ một gia đình bá tước nên chắc có hôn thê rồi, hoặc chắc là kiểu người tận tụy như Rudel.)
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhìn anh ta có vẻ đang rất vui, Eunius nghĩ.
“Dù nhìn thế này chứ anh không phù hợp chiến đấu. Anh chỉ có một ít tự tin vào khả năng điều khiển rồng thôi. Mà, miễn là có rồng ở bên thì hầu hết quái vật sẽ tránh xa chúng ta nên sẽ không sao cả. Mọi người cứ thong thả nhé.”
Đi qua một khu rừng rậm rạp không quen thuộc rất khó khăn. Dù đã từng trải qua trong khóa huấn luyện ngoài hoang dã, nó không có nghĩa là Eunius không mệt. Và từ lúc vào rừng, cậu đã trải qua một vài trận chiến.
Nhờ có con rồng cảnh giới, cậu quyết định sẽ nuông chiều bản thân một chút. Nhưng...
“...Spinnith, bộ ta không đáng tin tới vậy hả?”
“... Ta biết rồi mà. Đâu phải ta là sói già đói khát hay gì đâu. Ta không làm gì đâu, tin ta đi.”
“À phải, ta nên làm thân với họ một chút nhỉ?”
“Mình từng thấy cảnh này khi quan sát Rudel rồi, nhưng thực sự nhìn giống như anh ấy chỉ đang nói chuyện một mình vậy.”
Aleist cười khổ trong lúc quan sát Keith nói chuyện với con rồng. Chợt nhớ tới Rudel, Aleist bắt đầu hồi tưởng lại nhiều thứ.
“...Không, mình thì đang bắt đầu thấy lo lắng đây.”
Cảm thấy một nỗi bất an không thể nói thành lời, vì vài lí do, bản năng tự nhiên của Eunius mách bảo cậu gã này rất nguy hiểm. Bản thân Eunius có niềm tin mãnh liệt vào bản năng của mình.
Cậu không cảm thấy ý định thù địch. Nhưng vì vài lí do, cậu cảm thấy nguy hiểm.
(Dù vậy, Elrond... mình có cảm giác nghe cái tên này ở đâu rồi.)
“Oh, cậu biết Rudel à? Cậu ấy và anh được cử đi cùng một lúc đó. Nếu được, cậu có phiền kể thêm vài câu chuyện trong quá khứ không?”
Khi Aleist nhắc đến Rudel, Keith ngay lập tức bắt chuyện. Nhưng đến nước này, Keith đặt một tay lên vai Aleist. Những cô gái chứng kiến cảnh đó có vẻ như cảm nhận được gì đó. Thậm chí nhanh hơn cả bán nhân, một nữ kị sĩ loài người hành động.
“C-chỉ huy, giờ đã trễ rồi, sao chúng ta không nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày mai...”
“Eh? À, cô nói phải. Xin lỗi Keith-san, chuyện đó phải để lần khác thôi.”
“...Ưm, đừng để ý chuyện đó.”
Một trong các thuộc cấp cảm thấy gì đó và kết thúc ngày đường. Nhưng Eunius không bỏ xót cảnh đó... cái cảnh Keith chặc lưỡi một cách kín đáo để đảm bảo các nữ kị sĩ không nhìn thấy được.
Chi trong khoảnh khắc, anh ta hướng ánh mắt khác máu vào nữ kị sĩ đó.
(Ah, cha này nguy hiểm đây.)
Eunius tự nhủ liệu có nên thông báo cho Aleist hay không, và kết luận rằng...
(Nhưng vì nó thú vị nên mình sẽ để vậy.)
Chàng trai quyết định nhắm mắt làm ngơ.
⁑__________________________________⁑