►Chương 119. Sự thù địch và con đường riêng.
Trans: __Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂_______________________________⁂
“Bỏ Rudel ra, ngay.”
Izumi đưa tay tới chỗ thanh katana treo trên thắt lưng, chuẩn bị rút nó ra bất kì lúc nào. Dùng ngón cái đẩy cán kiếm khỏi vỏ, cô đe dọa kẻ địch, Keith Elrond.
Tuy nhiên...
“Tên anh là Keith Elrond. Cộng sự của anh là Spinnith, một thủy long. Cậu có muốn bay cùng với anh vào lần tới không, Rudel?”
Anh ta ngó lơ Izumi.
“Một chuyến bay ạ? Đúng là tôi muốn cưỡi trên những con rồng khác nữa nhưng giờ, tôi đã có Sakuya rồi, nên...”
Anh ta, một người có vẻ chẳng mấy khi để mắt đến phụ nữ sở hữu vóc dáng cao ráo và diện mạo ưa nhìn. Nhưng phần ngực của anh ta lại để hở nhiều đến kì lạ.
Khi Izumi bắt đầu dùng tay phải tuốt kiếm ra, Millia cuống cuồng bước vào ngăn cản cô.
“Đ-đồ ngốc này! Cô đang đối đầu với một dragoon đó. Không phải người thường đâu.”
Phải, dragoon là những người được chọn bởi loài rồng. Không ai dám tưởng tượng một kị sĩ thông thường có thể dành chiến thắng. Về bản chất, phần lớn những dragoon đều là những kì tài nếu xét trên phương diện của một kị sĩ.
Rudel đang cười nói bắt tay với Keith và trông có vẻ cậu không hề nhận ra một tí nào động cơ ngầm của đối phương. Chuyện đó càng khiến Izumi nổi cáu đến không cần thiết. Đối thủ của cô rõ ràng là một tên đẹp trai và nhìn tổng thể cũng không quá mạnh. Nhưng đồng thời cô nhận ra cánh tay phải nắm chặt lấy chuôi kiến đang run rẩy.
Anh ta nhìn yếu đuối nhưng sau cùng thì cũng là một dragoon. Nếu anh ta đang che dấu khả năng của mình thì Izumi không có cửa thắng nào.
Giằn mình, Izumi bằng cách nào đó cố chịu đựng được.
“Elrond-dono, làm ơn tránh xa Rudel ra.” (Bực mình thật, hắn liếc qua và cười mình kìa!)
“Oh, cô gì ấy nhỉ? Tôi không biết cô là ai nhưng nhìn cô giận dữ thật đó.”
“Không phải tôi đã xưng danh ban nãy rồi sao.”
Thả Rudel ra khỏi cái choàng vai, Keith phản ứng một cách thái quá, che mặt lại với tay phải và ngưỡng mặt lên trời.
“Vậy cho tôi xin lỗi thưa quý cô! Cô thấy đó, tôi đây có rất ít hứng thú với phụ nữ. Tôi tin rằng miễn chừng nào tôi còn nhớ đến tên mẹ và bà ngoại của tôi là được, phần còn lại là không cần thiết. Với lại tôi tôi chẳng bao giờ muốn lãng phí trí nhớ của mình vào những thứ không cần thiết đâu.”
“...Còn cậu thì lúc nào cũng y như vậy.”
Giọng Bennet nghe có chút mệt mỏi, nhân tiện thì cô đã bỏ cuộc từ lâu rồi. Sau khi thở dài một cái, cô không nói gì thêm.
(Mình thực sự không thích gã này.)
Khi liếc Keith, cảm xúc bực dọc trong Izumi lại trào dâng. Nhận thấy ánh nhìn của cô, Keith nhìn qua Izumi kèm theo một cái cười nhăn nhờ. Anh ta khiến máu Izumi sôi thêm gấp mấy lần.
◇
“...Rudel.”
“Có gì sao thiếu tá?”
Chiếc đuôi cô đang ve vẩy, Bennet nhìn sang chỗ Izumi và Keith trong lúc kéo Rudel đi. Hành động của cô gần giống như một cô em gái nhỏ đang nhõng nhẽo với anh trai mình. Millia đang đầy lo lắng tách hai người họ ra và trước cổng vào, họ thảo luận về kế hoạch làm việc ngày hôm sau.
“Bắt đâu từ ngày mai, bọn ta sẽ đảm nhiệm việc huấn luyện cho cậu. Để coi... bắt đầu với một trận giả chiến với ta đi. Rồi sau đó sẽ chiến đấu bằng rồng.”
“Thật ạ!?”
Nhìn sang gương mặt phấn khích của Rudel, trong khi nói chuyện với biểu cảm nghiêm nghị, đuôi Bennet lại hạnh phúc ve vẩy liên tục.
“Đồ ngốc nhà ngươi, lần này là lần cuối cùng ngươi có thể vui vười nổi đấy. Ngươi cũng phải chiến đấu với cả Keith nữa.”
“Trung úy ạ? Không phải ngài ấy đang mệt mỏi sao? Dù gì cũng vừa mới trở về.”
“Cậu nghĩ một dragoon có thể trốn tránh nhiệm vụ đơn giản là vì mệt mỏi sao? Có vẻ dù đã hỏi chỉ huy đang thiếu sót điều gì rồi nhưng cậu vẫn chưa hiểu rõ được một cách đầy đủ vấn đề đó đúng chứ.”
“T-tôi xin lỗi.”
Nhìn Rudel chán nản, Bennet nghĩ.
(Hỏng chuyện rồi! M-mình phải bằng cách nào đó động viên cậu ấy mấy được.)
Từ Rudel, cô đã nghe nói về việc Oldart đã cho cậu biết những thứ cậu còn thiếu sót trong chiến đấu. Nhưng Rudel không có nhiều thời cơ thích hợp để đưa ra giải pháp cho chúng. Dù cho có được bảo là phải tin tưởng vào cộng sự của mình, cậu không biết chính xác mình phải làm gì.
Dù cho được bảo là phải mở rộng tầm nhìn, đó là chuyện chỉ có thể giải quyết thông qua kinh nghiệm thực tiễn.
Để trở thành một dragoon, tài năng thiên bẩm là điều cần thiết và để nhắm đến vị trí số một trong những dragoon, người đó phải trui rèn bản thân nhiều hơn bất cứ ai.
Bennet không nghĩ rằng Rudel không có tài. Hơn là thế, cô coi trọng cậu vì cậu đã dám tin tưởng vào một tài năng mà cậu gần như sẽ chẳng thể nào đạt được và trui rèn bản thân đến mức độ này. Trong khi cô trở thành dragoon là do cô đã được trao cho cơ hội, còn cậu đã đánh cược cả mạng sống để trở thành dragoon, đó là thứ cô chẳng thể nào làm được.
“Đừng có nản chí như vậy. Nếu chiến đấu với ta và Keith, cậu có khi sẽ tìm được câu trả lời của mình.”
“Sẽ tìm được ạ?”
“Còn tùy vào cậu.”
Bennet tiến về chỗ trận đấu mắt của Izumi với Keith.
Cô đang cố khiến cậu nhận ra câu trả lời của mỗi người đều khác nhau. Nếu nó không phù hợp với bản thân thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Cũng như thế, cả Bennet và Keith đều trui rèn bản thân theo những hướng khác nhau của một dragoon...
Đời người ngắn ngủi. Không quan trọng là có tài năng bao nhiêu, thuần thục tất cả mọi thứ là điều không tưởng. Cattleya được coi như một ngoại lệ với nguyên tắc đó, nhưng cũng một Cattleya như thế đã và đang dính dáng đến vô số những tội trạng từ nhẹ đến nghiêm trọng, còn nhắc đến Rudel....
Và ngay cả khi một người được loài rồng lựa chọn, khả năng từ người cộng sự của họ cũng không phải đồng nhất. Ngay cả những con rồng xám cũng có những khả năng cá nhân khác nhau.
(Xin lỗi cấp dưới yêu mến của ta. Nhưng đây là con đường cậu phải tự chọn cho chính mình.)
Để cậu chiến đấu với cô và Keith, những kiểu dragoon khác nhau, Bennet muốn cho Rudel thấy con đường nào một dragoon có thể chọn.
◇
Sớm ngày hôm sau, cả nhóm đi ra một nơi cách xa thị trấn cảng Bereta.
Ở nơi tách biệt đó, được bảo vệ bởi rồng của Keith, Izumi và Millia quan sát Rudel và Bennet.
Đó là một nơi có địa hình khắc nghiệt chỉ toàn đá với đá nhưng Sakuya bất ngờ lại thích nơi này, thế nên cô đã đào hẳn một cái hố gần đó.
Ở cái nơi thậm chí cả cây cỏ cũng không có, Rudel và Bennet đối đầu nhau.
“Có phải cây kiếm gỗ đó là vũ khí duy nhất của cậu?”
“Vâng, nó là loại vũ khí tôi sử dụng nhiều nhất,”
“Ra vậy... Ta sử dụng hai cây dao găm, ba boomerang và một cái roi.”
Khi Bennet cho cậu thấy hai cây dao găm gỗ và số boomerang, Rudel trông có vẻ bối rối, tự hỏi làm sao cô có thể sử dụng nhiều loại vũ khí tới vậy. Cậu luôn cho rằng rèn luyện một loại vũ khí đến thượng thừa sẽ hiệu quả hơn.
Cảm nhận được suy nghĩ của Rudel, Bennet thở dài.
“Ta biết cậu đang nghĩ gì nhưng đó là phong cách của ta. Cứ lao vào, đừng ngại ngần gì hết.”
Nhét những cây dao găm vào thắt lưng, cô chuẩn bị một cây boomerang trên tay. Để hai cái còn lại vào một cái túi đằng sau lưng, cô hạ thấp trọng tâm và vào thế chiến đấu riêng. Cái boomerang trên tay phải áp sát lên vai, cô hướng phần thân bên trái về phía Rudel.
Rudel vào tư thế chiến đấu với thanh kiếm gỗ. Cảm nhận những chuyển động trong đôi mắt và từng cử chỉ cơ thể của Bennet, cơ thể Rudel phản ứng lại và chuẩn bị cho mọi tình huống.
Không thể chịu thêm được nữa, Rudel phát động đợt tấn công vào Bennet, áp sát cô với chuyển động tốc độ cao. Nhưng nhanh chóng lách sang trái, Bennet cắt Rudel với chiếc boomerang. Trong lúc Rudel né tránh và chỉnh lại tư thế, đã có sẵn một cái boomerang khác trong tay trái của Bennet.
(Không ổn!)
Trong lúc Rudel ngay lập tức dịch chuyển khỏi vị trí để tránh né chiếc boomerang vừa được phóng đi, ở đích đến của cậu, một chiếc khác đang bay đến. Từ những chiếc boomerang đang xoay tròn và đuổi theo cậu, Rudel có thể một cách mờ nhạt cảm nhận được mana trong đó.
Tập trung sự chú ý vào hai chiếc boomerang đang đuổi theo sau, Rudel đánh văng một chiếc lúc còn trên không trung. Khoảnh khắc cậu quay mắt sang phía Bennet đang điều khiển chúng từ xa, cậu cảm nhận một chấn động trên lưng mình.
Gần như gục ngã sau cú đánh vào lưng, cậu xoay sở chịu đựng, dùng tay trái chống đỡ cơ thể.
(Ngài ấy điều khiển cả ba cái cùng lúc sao? Chuyện đó sao có thể...!)
Rudel đã hối hận khi không để mắt đến cô dù chỉ trong khoảnh khắc. Thú nhân chưa bao giờ tự hào với ma thuật của họ. Điều đó đặt họ vào một bất lợi không hề nhỏ nhưng như để bù đắp, họ sở hữu khả năng thể chất phi thường không loài nào sánh bằng.
Khi cậu giơ ngang thanh kiếm gỗ lên khỏi đầu phòng thủ, Bennet phóng vào cậu, được trang bị cả hai cây dao găm, toàn bộ sức nặng cơ thể cô ở đằng sau đòn tấn công đó.
Không thể chịu được cú va chạm, cậu chuyển hướng lực va chạm và trốn khỏi đó, nhưng Bennet đủ khả năng bắt kịp những chuyển động của cậu.
“Đó quả thật là một cách đối phó hay. Nhưng nếu tất cả chỉ có vậy thì ngay cả ta cũng có thể theo kịp.”
Sử dụng một cách điệu nghệ những con dao găm bằng cả tay thuận lẫn tay trái, cô phát động một chuỗi tấn công liên hồi. Nếu dùng toàn bộ tốc độ, có khi cậu sẽ thoát được nhưng bởi Bennet đã khiến cậu không thể nào có cơ hội trốn thoát, Rudel chìm vào một trận chiến đầy khó khăn.
(Ngài ấy nhanh quá! Với tốc độ này thì mình không thể triệu hồi khiên ánh sáng hay sấm sét được.)
“Sao vậy? Người đứng đầu học viện chỉ có nhiêu đó thôi sao?”
Nhưng Rudel có chút tự tin vào kiếm thuật của mình. Khi cậu đánh văng một cây dao găm của Bennet, cô ném cái còn lại vào cậu để tạo khoảng cách. Hạ thanh kiếm xuống, con dao bị Rudel đỡ phát ra một âm thanh trầm đục khi lăn trên nền đất.
Vào lúc Rudel để ý, hơi thở của cậu đã trở nên nặng nề từ lúc nào không hay.
Cái cảm giác tất cả chuyển động của cậu đều bị khóa chặt, tương tự những gì cậu cảm nhận được lúc đối mặt với chỉ huy.
(Bennet, ngài ấy cũng thật mạnh.)
Như thể đang cao hứng, Rudel không thể dừng được nụ cười hung ác đang xuất hiện trên gương mặt cậu. Dù không thể tự xác nhận biểu cảm của mình những lúc như thế, theo Aleist, đó là gương mặt của kẻ cuồng chiến.
(Dù vậy đi nữa, mình cũng không bận tâm. Mình sẽ trở nên mạnh hơn nữa. Nếu chiến đấu với ngài ấy, mình sẽ còn vươn xa hơn nữa.)
“...Cậu đặt gần như tất cả sức vào mỗi chuyển động. Hãy nghĩ đến thể lực của mình trước khi hành động. Cuối cùng, cậu tốt hơn đừng phô cái nụ cười đó ra trước người khác.”
Bennet có chút kinh ngạc.
Lấy ra chiếc roi treo trên thắc lưng, cô quất một cú xuống đất. Âm thanh phát ra đầy chát chúa, rõ ràng nếu trúng phải thứ đó sẽ không hề dễ chịu, Rudel thủ thế với thanh kiếm gỗ.
Nhìn cây roi của Bennet, cậu nhớ lại thanh kiếm ma thuật của Eunius. Thứ đó cũng có chuyển động như một cái roi nhưng ngay tại đây, cậu đang đối mặt với cây roi thật sự. Trong lúc cậu còn đang nghẫm nghĩ phải đối phó như thế nào, cây roi lao vào cậu như một sinh vật sống.
“Nhưng nếu là ở mức độ này!”
Thanh kiếm gỗ của cậu trở thành kiếm ma thuật phát ra ánh sáng. Nhưng thanh kiếm dẽ dàng bị cái roi quấn lấy và phá hủy một cách dễ dàng.
“Cậu nên dùng đến kiếm ma thuật sớm hơn. Mà, nếu cậu làm vậy thì ta cũng sẽ đề ra những biện pháp đối phó khác, nhưng... giờ có muốn tiếp tục không?”
Trước lời của Bennet, Rudel lao đến như để trả lời.
Nếu kiếm không được thì dùng ma thuật. Nếu ma thuật không được thì dùng tay không...
Đó là phong cách của Rudel.
“Có tinh thần đó, nhưng chuyển động của cậu quá dễ đoán.”
Bennet ném cây roi sang một bên, né người trong gang tất để tránh cú đánh của Rudel. Trong khoảnh khắc đó, một vài sợi tóc của cô bị cắt đứt, bay đi theo gió và Bennet mở to đôi mắt.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, đầu gối cô đã ở ngay phần bụng của Rudel. Trước cú lên gối cộng dồn với lực quán tính của chính cậu, Rudel ngay lập tức cảm thấy như tắt thở. Dù vậy, cậu vẫn chưa gục xuống.
“Dù cho đã nương tay, thường thì người khác đã ngã gục ngay lúc này, nhưng... đến đây là kết thúc.”
Chỉ một cú đẩy nhẹ của Bennet, Rudel nhận thấy mình đã ngã gục mặt xuống nền đất.
◇
“Rudel mà bị chơi đùa đến như thế...”
Làm một vẻ mặt như không thể tin nổi, có vẻ Millia không muốn tin rằng cách biệt về sức mạnh lại lớn đến như vậy. Khả năng của một Bennet đáng yêu hằng ngày hoàn toàn xứng đáng với cương vị của dragoon.
Dù không muốn, Izumi bắt chuyện với Keith để hỏi về Bennet.
“Khả năng của thiếu tá Bennet đến đâu? Có phải cô ấy là một thành viên cấp cao hay...”
Với câu hỏi của Izumi, Keith nhìn qua Rudel đang đổ gục rồi trả lời. Rõ ràng là anh ta đang trả lời một cách qua loa cho có nhưng Izumi cố nén lại.
“Ờ thì cổ cũng nhanh nhẹn và có thứ hạng cao đó. Mà tất nhiên, nếu so sánh về mặt bằng chung thì tôi cao hơn cô ấy, cái đó thì không có gì bàn cãi.”
“Anh mạnh hơn thiếu tá sao?”
Trong khi Izumi nghĩ rằng một trung úy lại mạnh hơn thiếu tá, đối phương trông có vẻ tự tin nên cô quyết định tin tưởng vào lời nói đó. Cô không nghĩ anh ta sẽ nói dối những chuyện như thế.
“Không phải tôi vừa nói đó sao? Cái đôi tai của cô có công dụng gì không vậy? Cô nhóc nhỏ đằng kia được cả chỉ huy và phó chỉ huy hiện tại đích thân huấn luyện... thật đáng ghen tị mà. Trong khi họ chỉ huấn luyện mình có mỗi một lần.”
Bực mình, Izumi quay sang phía Rudel rồi thấy Bennet đang chăm sóc cho cậu. Thành thật mà nói, cô chưa bao giờ nghĩ cách biệt về năng lực lại lớn đến vậy. Lúc này đây, Bennet nhìn giống một thiếu tá hơn bao giờ hết.
“Tiếp đến là không chiến.”
Cả hai gọi rồng của mình đến và bắt đầu trận đấu trên không trung.
Nhưng trận đấu kết thúc trong phút chốc.
“...Cậu ấy thua rồi.”
“Ờ, thua rồi.”
Xác nhận Sakuya vừa rơi ầm xuống đất, cả hai nghĩ về trận đấu trước đó. Ấn tượng duy nhất của họ là Sakuya đã thất bại một cách toàn diện.
“Chết tiệt mà! Nếu được chọn giữa chỉ huy và phó chỉ huy thì mình phải chọn ai đây!? Quý ông có tuổi hay ngài phó chỉ huy với gương mặt phản diện... Ahhh, mình.... mình biết chọn ai đây!”
Nhìn Keith bỗng nhiên tự thoại một mình ngay bên cạnh, ánh mắt Izumi trở nên lạnh giá hơn bao giờ.
“Izumi, có chuyện gì sao? Cậu có hơi đáng sợ suốt qua nay đó.”
Nhìn Millia, người chẳng chút bận tâm về điều gì, ngay cả với tên Keith kia, Izumi càng quyết tâm hơn. Cô phải tự mình làm gì đó.
◇
Khi Rudel đang săn sóc cho Sakuya, Bennet đáp xuống. Cô không hỏi gì về trận chiến vừa rồi.
“Nghỉ ngơi chút đi. Hiện giờ rồng của cậu không nên chịu thêm thương tổn đáng kể nào nữa.”
‘Mà, ta đã nương tay rồi.”
“Sakuya. Em vẫn ổn chứ, Sakuya!”
‘Đầu em đau quá! Một cú quật đuôi thẳng vào mặt luôn!’
Trong lúc Rudel đang vội vã vỗ về đầu Sakuya, vì vài lí do mà trông cậu có nét thất vọng. Không phải vì thất bại, cảm giác như nó đến từ một thứ gì đó hoàn toàn khác.
“Vầy thì sao Sakuya, có thấy tốt hơn chưa?”
‘Không thấy gì hết á. Chỉ nhột nhột thôi.’
“...V-vậy à.”
(Nhìn cậu ấy cứ thất vọng sao sao ấy, mình phải làm sao để cổ vũ cậu ấy bây giờ?)
Bennet gọi cho Keith và rồi, như nhận thấy gì đó, anh ta chạy tới với tốc độ chưa từng có trước đây.
“Ngài gọi tôi?”
Trước chất giọng hớn hở kia, đuôi Bennet mất sức sống cụp xuống.
Cô muốn anh ta đối xử với cô như một cấp trên hơn, dù chỉ là một chút. Mặc dù xuất thân từ quý tộc, anh ta lại hạnh phúc cởi trần làm việc trong bùn đất cùng với người dân thị trấn và thậm chí còn đi uống rựu với cánh đàn ông. Dù lúc nào cũng nhoẻn miệng cười với mọi người nhưng anh ta có vẻ không có chút hứng thú đặc biệt nào với cô.
Dù hiện tại đang làm việc chung nhưng tiểu đoàn của họ là khác nhau, thế nên nói cho chính xác hơn, cô không phải là cấp trên của anh. Nhưng cùng thuộc trong số ít người sở hữu thủy long, họ thường làm nhiệm vụ chung với nhau.
“Sau khi họ nghỉ ngơi được một chút, tôi sẽ để họ lại cho anh. Trước hết, đánh một trận một chọi một với Rudel và__”
“Không muốn. Tôi muốn cho cậu ấy thấy sự đẹp đẽ, tuyệt vời nhất của tôi. Thế nên tôi sẽ bắt đầu không chiến trước.”
Chứng kiến cái nhìn của Keith chứa đựng sự quyết tâm không thường thấy được, Bennet chán nản, cô cố đồng ý mà không thể hiện cảm xúc đó ra mặt.
“...Được rồi. Làm gì tùy. Rudel, tiếp theo cậu sẽ có một trận không chiến với Keith.”
“...Rõ ạ.”
Chống hai tay đứng dậy, Rudel chỉnh sửa tư thế trước khi đáp lại mệnh lệnh một cách to rõ. Sâu trong đáy lòng, Bennet đang vô cùng cảm động, đuôi của cô liên tục ve vẩy qua lại.
⁑__________________________________⁑