►Chương 111.Bạn bè và buổi biểu diễn.
Trans: __Tuấn Cpu__/
Chúc mọi người một ngày tốt lành.
⁂_______________________________⁂
Ở vương đô đang bận rộn chuẩn bị cho hội chợ hai ngày tới, người ta có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ khắp mọi nơi, ngay cả trên con đường vắng đến nhà trọ.
Hai người phụ nữ trên con đường đó, một người elf tóc xanh lá đang khóc và một cô gái phương đông xinh đẹp với mái tóc đen.
Cô hiểu cô không thể nói ra một cách thẳng thừng được. Cô biết sẽ rất rắc rối nếu nói ra điều đó. Với Izumi, Rudel gần như là vị cứu tinh của đời cô. Thế nên cô không muốn gây rắc rối cho vị cứu tinh Rudel của mình.
Và rồi, Millia nói đã ghen tị với cô.
“Nói gì đi chứ... cười vào sự nổ lực vô ích của tôi đi. Chế giễu tôi đi! Nói tôi là một con nhỏ ngu ngốc đi! Khiến tôi phải đầu hàng đi chứ!!”
Dù Millia trút hết cơn giận của mình ra trong đau đớn, Izumi chỉ lắc đầu. Izumi cảm giác như Millia đang bộc bạch chính xác những cảm xúc của chính cô, khiến nước mắt như tràn lên khóe mắt. Chịu đựng cảm giác muốn òa khóc, Izumi hít thật sâu một cách chậm rãi trước khi nhìn vào Millia.
Việc Millia trông như một cô bé đang run rẩy trong lo lắng chắc hẳn do cô là một elf. Ngẩng đầu lên, cô đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Mình cũng vậy thôi. Không, có khi còn tệ hơn nữa ấy. Mình lúc nào cũng thích cậu ấy. Bởi vậy nên mình mới ở cạnh bên cậu ấy. Nhưng dù là vậy mình vẫn không đủ tư cách. Tư cách để vai kề vai cùng cậu ấy.”
Nói ra những điều đã hiểu rõ từ lâu, cô cảm thấy tự hổ thẹn. Nhưng dù vậy, nở một nụ cười, Izumi nói với Millia.
“Chúng ta đều như nhau, cậu và mình. Yêu một người vượt ngoài tầm với, chúng ta đều ngốc như nhau.”
“...Nhưng cô lúc nào cũng ở phía trước, cách xa so với tôi. Tôi còn không có lấy một kỉ niệm nào với cậu ấy ở học viện...”
“Dù vậy đi nữa, nó cũng không hề thay đổi kiết quả.”
Giọng của Izumi không giống như đang nói với Millia, nó như thể cô đang nói với chính mình.
◇
Ngày kế tiếp...
Tại quảng trường với đài phun nước bị phá hủy, dưới sự giám sát của Cattleya, Tam Tước cùng hắc kị sĩ Aleist đang dọn dẹp đống đổ nát.
Người của Luecke và Eunius đã xin nghỉ vì hiện đang nhập viện.
“Sao chỉ có chúng ta vậy? Rõ ràng còn có nhiều người khác làm loạn nữa mà.”
“Đúng như mình nghĩ. Công việc tay chân không phù hợp với mình. Chúng ta có thể để lại cho các lao công được không.”
Với hai tên đang càm ràm kia, Cattleya quất mạnh cây roi xuống nền đất. Cú quất roi xuống nền đất tạo nên một âm thanh chát chúa.
“Nè nè hai tên đằng kia, trở lại làm việc đi. Không thì không kịp giờ cho màn biểu diễn ngày mai đâu.” (Không chỉ lần này, năm nào cũng có mấy tên ngốc phá hoại của công.)
Bởi các tân binh được đặt dưới quyền của Cattleya, cô phải chịu trách nhiệm và trông chừng bộ tứ. Người ta đã quyết định rằng Cattleya là lựa chọn khả thi duy nhất, nhưng thật ra mà nói, Oldart đẩy công việc này cho cô là bởi cô trông có vẻ đang buồn chán.
(Hah, sao mình lại phải ở đây chứ.)
Cô ra lệnh cho bộ tứ, bắt họ phải làm việc, nhưng bất kì kị sĩ bình thường nào khác đều quá sợ hãi để ra lệnh cho họ. Với nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nếu là Cattleya thì chuyện sẽ ổn thỏa.
Nhìn vào xa hơn ở đằng kia một tí, có hai người đang làm việc rất nghiêm túc. Đó là Rudel và Aleist.
“Huh? Rudel, làm gì mà cười kiểu đó vậy? Thấy ghê quá.”
“Ừm, cậu nên trông chờ buổi biểu diễn ngày mai đi. Giờ thì chưa nói được nhưng mình dám cá cậu sẽ bất ngờ cho coi.”
(Cậu đang âm mưu gì vậy? Mà, người hưởng sái là lão tự luyến và quý ngài nghiêm nghị nên quan tâm làm gì.)
Khi Cattleya thở dài, cô nhận ra gần đây có nhiều rắc rối ập đến với cô hơn. Có lẽ vì cô đang hơi miên mang suy nghĩ nên bộ tứ tụ tập lại nhìn Cattleya.
“Gì đây? Cấp trên của cậu cảm nắng ai rồi à? Nghĩ về vụ đó thì cổ từng là hôn thê của cậu phải không Rudel?”
Khi Eunius kiểm tra với những người khác, Rudel, đương sự đang được hỏi nghiêng đầu.
“Mình không giỏi trong mấy vụ lời đồn lắm, nhưng... không có đâu.”
(...Xin lỗi vì tới giờ vẫn còn độc thân nhá. Ít nhất là tới tận lúc này tôi cũng đang cố gắng hết mình đấy.)
Bị mấy tên trai trẻ bàn tán về chuyện tình duyên của mình, dù bất mãn nhưng Caltteya tự thuyết phục mình nên chịu đựng.
“Hmm, mà, với tính tình kiểu đó, cậu biết rồi đấy. Ai mà muốn nhận cổ thì cũng phải suy tính nhức đầu nhức óc. Bởi vậy phụ nữ mà hoang dã quá thì đúng là khổ mà.”
Aleist tiếp lời của Luecke bằng những từ lạnh lùng. Khi Aleist liếc háy vài lần về chỗ cô, Cattleya lên cơn bất mãn. [note18699]
“K-không, thì!! Chắc hồi đó cổ cũng xinh đẹp, còn là dragoon nữa, nên nói vậy thì...”
“Vậy thì xin lỗi vì tôi chỉ đẹp hồi đó thôi nhé! Giờ thì quay lại làm việc ngay cho bà.”
Khi cô quất cây roi xuống đất lần nữa, ba người kia trở lại làm việc ngay tức thì. Eunius làm mấy việc chân tay, Luecke sử dụng ma thuật sửa chữa những chỗ bị đức gãy. Aleist thì đảm nhận mấy chuyện lặt vặt khác.
Nhưng Rudel...
“Trung úy ơi.”
“Gì nữa đây?”
Cậu đến trước Cattleya, và sau khi đấu tranh nội tâm một chút về những điều sắp nói, cậu nở một nụ cười tươi với cô. Trong khi Catlteya lo lắng liệu nụ cười đó có làm mặt cô đỏ lên không, Rudel...
“Em không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng, cố lên!”
Cattleya vô cảm tiếp cận Rudel trước khi vung cái roi vào chàng trai trẻ với tốc độ ánh sáng. Trong lúc Rudel còn đang bối rối, cô hét lên rõ to.
“Lỗi của cậu hết đóóóó!!”
“Tại sao!?”
Nhìn gương chẳng hiểu trời trăng mây đất gì của Rudel, Catlteya la hét thêm một lúc nữa.
◇
Fritz vận bộ quân phục kị sĩ đã trở nên quen thuộc trong hơn nửa năm qua đến thăm Aileen.
Như chỉ huy đội cận vệ hoàng gia, hộ tống Aileen là một phần nhiệm vụ của cậu. Đó là vai trò cậu phải đảm nhận và rõ ràng là một công việc cậu phải gánh vác, nhưng không phải là không có bất kì thuộc cấp tài năng nào để giao lại.
Vốn dĩ, những cận vệ với địa vị và khả năng phù hợp sẽ được chọn ra.
Nhưng đội cận vệ hoàng gia được sáng lập chỉ mới gần đây.
Thêm vào đó, Fritz đã tốt nghiệp học viện vào năm ba của chương trình giảng dạy cơ bản. Trở thành chỉ huy trong khi vẫn chưa học được những thứ cần thiết. Trong trường hợp đó, cậu gặp nhiều vấn đề khi liên quan đến các công việc giấy tờ. Sự vận hành của tổ chức xoay quanh một nhân vật trung tâm, Aileen.
Mặc khác, nếu tâm trạng Aileen chuyển biến xấu thì công việc sẽ chẳng đâu tới đâu. Để mắt đến Aileen trong khi cô đang nhấm nháp ít trà trên sân thượng, gần đây Fritz đã bắt đầu đặt câu hỏi. Liệu có ổn không khi cậu cứ ở đây thế này? Không có gì khác cậu có thể làm sao?
Nhưng bởi đã trở thành chỉ huy nên cậu không có sự tự do.
Vương quốc Courtois thậm chí đã trao cho Fritz cả một con rồng. Để cậu tự tiện làm gì thì làm là yêu cầu không thể chấp nhận.
“Có vấn đề gì sao? Có phải những món đồ ngọt này không vừa miệng anh... gọi thợ làm bánh tới đây.”
“K-không, không phải vậy đâu.”
Dù gặp khó trong việc sử dụng những từ không quen thuộc, cậu đã được bảo lúc riêng tư, trước mặt Aileen, cậu được phép nói chuyện theo cách thông thường. Từ đó, cách nói chuyện của cậu đôi khi bị trật nhịp. Lí do cậu hoảng loạn là Aileen.
Nếu không ưa thích, cô sẽ ngay lập tức thay đổi thợ làm bánh.
Nếu thợ làm bánh bị thay đổi dễ dàng như vậy, liệu có khi nào cậu là kẻ kế tiếp... suy nghĩ đó vụt qua tâm trí Fritz. Cậu đã thành công vươn lên một cách kì tích, thế nên không có chuyện cậu để mất tuột địa vị hiện tại được. Fritz muốn nâng cao chất lượng sống cho tầng lớp thường dân nhưng hiện tại, vị trí của cậu không cho phép.
(Giờ không phải là lúc. Nếu đợi thêm ít lâu nữa có khi mình sẽ được tự do hành động.)
Mỉm cười, thưởng trà với Aileen, Fritz lo sợ nụ cười của cô công chúa xinh đẹp một ngày nào đó sẽ hướng về nơi khác.
(Muốn. Mình muốn Aileen.)
Mái tóc vàng óng dài mượt và xinh đẹp, đôi mắt ánh sắc lam như hút hồn bất kì ai.
Fritz đã nảy sinh tình cảm với Aileen, người đã hỗ trợ cậu đến tận lúc này. Đó là thứ gì đó khi nhìn từ theo mặt khác, một khung cảnh thoáng qua và đầy may rủi trông thấy.
◇
“Cha ơi, mấy người kia là lữ đoàn nào vậy ạ!?”
Một cô gái nhỏ giữ cây kem trên tay phải trong lúc hỏi người cha đang cõng cô về các lữ đoàn kị sĩ.
“Đó là cận vệ hoàng gia. Năm nay không có nhiều thượng kị sĩ lắm nên có lẽ họ sẽ trở thành trung tâm vào những năm tới.”
Người cha đã sống nhiều năm ở thủ đô và xem những buổi diễu hành từ lúc còn nhỏ. Khi nhiều năm qua đi, ông đã bắt đầu quan sát họ dưới con mắt khó tính của một giám khảo.
Đội cận vệ hoàng gia được xây dựng một cách vội vã nên chuyển động của họ chẳng có gì ngoài thiếu chuyên nghiệp.
“Họ di chuyển không tốt lắm. Ba nghe có vài thượng kị sĩ đã chuyển sang đó nhưng đẳng cấp có hơi chênh lệch. Nếu là vậy thì dù số lượng khiêm tốn nhưng các thượng kị sĩ ưa nhìn hơn hẳn.”
“Ah, cha ơi nhìn kìa, nhìn kìa! Nhìn cái người mặc giáp đen đằng kia kìa.”
Khi cô bé bắt đầu vặn vẹo trên vai, ‘Đừng làm rớt kem nha con’, ông nói vậy trong lúc cười gượng gạo.
“Một trong các trọng tâm của năm nay. Hắc kị sĩ đó con.”
“Hắc kị sĩ ạ?”
“Giáp trụ đen và áo choàng đỏ... cặp sừng vàng và những họa tiết trang trí trông đẹp thật đấy. Cậu ta thậm chí còn cưỡi một con nightmare nữa, quả là ở một đẳng cấp khác biệt với các kị sĩ khác.”
[Nightmare |ác mộng| để eng nghe hay hơn ha.]
Nightmare là một con ngựa tuyệt đẹp với lông bờm dài và đen bóng. Nhưng bởi nó có trí tuệ nên việc thuần hóa mới có thể được thực hiện. Chiếc sừng sắc nhọn mọc ra trước trán và những đường màu đỏ trên khắp người của nó tạo nên các họa tiết thu hút ánh nhìn của bất kì ai.
“Ah! Có một con rồng bay trên trời kìa ba! Có phải dragoon không ba?”
“Hahaha, chỉ có một con thì không phải là dragoon đâu con. Nó bay vòng quanh đội cận vệ hoàng gia nên ba dám chắc đó là chỉ huy của họ đó con. Nhưng trông có hơi cô đơn nhỉ. Mà, tâm điểm của mỗi năm là các dragoon tân binh và kì cựu bay theo đội hình .”
Đội cận vệ đi qua hai cha con, theo sau là các tân binh của mỗi lữ đoàn. Các cư dân sống ở thủ đô bắt đầu nhìn lên bầu trời, họ biết rằng màn biểu diễn thực sự sắp đến.
“Mỏi cổ quá ba ơi.”
“Đợi thêm một chút đi con. Ba cá chắc con sẽ không bao giờ quên nó đâu.”
Thế rồi, cô bé la lên. Xung người dân xung quanh, tất cả đều nhìn lên những con rồng đang bay xuyên bầu trời theo đội hình. Tiếng reo hò và huýt sáo khắp nơi. Có thể nghe thấy tiếng xé gió từ trên kia, cả hai nhìn lên bầu trời.
“Cái gì vậy!? Cái gì vậy ba!?”
“Một động tác bay đẳng cấp cao đó con. Có một con phong long dẫn đầu à, một ngày không xa chắc chắn người đó sẽ trở thành một dragoon tuyệt vời đây. Chỉ mới nhập ngũ chưa đầy một năm mà di chuyển tuyệt vời thật đấy.”
Những con rồng bay xuyên qua không trung theo một cách có thể thể hiện tối đa tài năng của họ cho người dân tại thủ đô.
Cô bé phấn khích vẫy tay với những con rồng trên bầu trời. Nhưng chúng đã bay mất.
“Họ đi rồi.”
“Vẫn chưa đâu. Màn biểu diễn thực sự giờ mới bắt đầu.”
Ánh mắt người cha sắc lại, không một cái chớp mắt, ông nhìn lên bầu trời. Biểu hiện của ông là của một người sẽ không để vụt mất bất kì khoảnh khắc nào, gương mặt của một đứa trẻ.
Ở đó, một đơn vị rồng hoàn toàn khác trước đó phô diễn những chuyển động như thể đang nhảy múa trên không trung. Trước những đường di chuyển ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, cô bé chỉ có thể hét lên, “Tuyệt quá, tuyệt quá!”.
Người cha gào lên, “Không thể nào, một cú xoay sao!? Oy oy, nhìn cái pha kết hợp đó kìa!” ông nói trong phấn khích. Những đôi mắt khó tính của cư dân thủ đô không có gì ngoài sự ca ngợi cho đội hình bay năm nay...
“Cha ơi, tuyệt quá đi mất!”
“Ừm, nhưng năm nay không có nhiều rồng hoang dã lắm. Chỉ huy của họ chỉ có rồng xám nên có lẽ chất lượng đang dần xuống dốc rồi. Chuyển động đẹp mắt thật, nhưng cha muốn thấy gì đó phấn khích hơn. Họ đã từng lao xuống thấp tới mức gần như con có thể chạm được họ đó, mà cha đoán có lẽ họ đang cố đặt an toàn lên hàng đầu...”
“Cha ơi?”
(Nghĩ về việc đó thì không phải bạch kị sĩ cũng trong năm nay chứ nhỉ? Rõ ràng vậy mà.. cậu ta có một con rồng gaia nhưng nãy giờ mình vẫn chưa thấy. Người ta nói cậu ta là đại công tước tương lai nên có lẽ sẽ lộ diện vào lúc kết thúc nhỉ.)
Người đàn ông kiểm tra cô con gái trên vai của ông đang làm gì. Nhìn con gái mình như thế, ông nhớ lại bản thân khi xưa.
Ông hồi tưởng lại lúc ông cưỡi trên vai ba, người giờ đã là ông nội, nhìn lên những con rồng như thế này. Hồi trước, ông đã làm rơi kem lên vai ba mình. Nhớ lại cha ông đã nổi giận đến cỡ nào, ông cười đắng ngắt bởi con gái ông vừa làm rớt cây kem cái độp lên lưng mình.
“Nè, con phải giữ chắc hơn chứ.”
Ông không nổi trận lôi đình như ba mình trước đây. Khi đối mặt với cô con gái đáng yêu, ông không thể làm gì ngoài nhẹ nhàng nhắc nhở cô bé. Nhưng con gái ông vẫn cứ im bặt mà nhìn chằm chằm lên trời.
Xung quanh ông cũng im phăng phắc mà nhìn lên. Cảm thấy đáng ngờ bởi cô con gái và những người dân xung quanh không nói năng một từ nào, ông cũng nhìn lên trời theo.
“Trời đất ơi...”
Không ai phản hồi lại người đàn ông. Cho chính xác hơn thì không ai trả lời được.
⁑__________________________________⁑