Dragon-san wa Tomodachi ga Hoshii

chương 2: rồng-san nhận được một tế phẩm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương 2: Rồng-san nhận được một tế phẩm

*Trans: Flame Soul

*Edit : Whisper of Dream

Tôi đang bay trong không trung, theo một đường ‘leyline’ để tới một nơi mà tôi cho là có vấn đề và cần phải khắc phục . Và trong lần đi tới nơi này

, thì thật ngạc nhiên bởi vì nơi tôi bay tới lại là một khu rừng rộng lớn gần một ngôi làng .

Vì vào lúc này đây thì tôi lại đang có một quan hệ mang tính không được tốt lành hay thân thiện gì lắm đối với mọi người trên thế giới này , thế nên là tôi cảm thấy không chắc lắm về việc bản thân phải chọn một nơi gần một ngôi làng như vậy chút nào. Tuy nhiên , ở nơi đây lại có một lượng lớn ma thuật đã bị rò rỉ ra khu vực xung quanh đây

và quả thật nó không bình thường chút nào , dẫn đến một điều tất yếu đó là nếu như tôi không làm gì ngay bây giờ , thì toàn bộ khu rừng nơi đây sẽ bị nuốt chửng bởi ma thuật và điều đó thì nghe có vẻ không ổn lắm .

Phép thuật giống như một thứ thuốc kích thích vậy. Khi một lượng lớn dòng chảy ma thuật chảy vào một khu vực nào đó, nó sẽ khiến nơi đó trở nên màu mỡ hơn, giàu có hơn với ma thuật . Và dĩ nhiên, là động thực vật trong nơi đó cũng sẽ dễ dàng để mà trở thành các Tinh Linh. Và sẽ không có vấn đề gì hết nếu như mọi chuyện vẫn ổn như vậy. Có điều , một khi nơi đó đạt đến tình trạng bị dư thừa ma thuật ̣(Hay nói cách khác là bị quá tải đi , nó không tiêu thụ được nữa ),

thì lượng ma thuật thừa đó sẽ đi vào bên trong cơ thể của động thực vật nơi đó khiến chúng trở nên cực kỳ hung dữ.

Mà về điểm này, chúng ta có vài giống khá là đặc biệt, được biết đến với cái tên Gargoyles.

Gargoyles được nuôi dưỡng bởi ma thuật, và chúng cũng hút lấy ma thuật từ những đối tượng khác để tự nuôi dưỡng chính mình.

Chúng sẽ không thể chết hay nói cách khác là chúng gần như bất tử miễn là chúng không bị mất đi nguồn ma thuật mà mình có thể lấy được hoặc

chỉ trừ khi là chúng bị đập vỡ phần lõi của mình

, còn nữa , chúng cũng có thể liên tục cố hút lấy thêm nguồn ma thuật từ sâu trong lòng đất để sinh sống.

Mặt khác thì đồng loại của chúng lại là những loài quỷ lại

mang trong mình dạng sống ổn định hơn vì có thể tự duy trì bản thân do có nguồn ma thuật sẵn ở trong người. Vậy nên về cơ bản thì chúng hoàn toàn khác so với đám Gargoyles , vì chúng phải lấy ma thuật từ những nguồn khác để sinh sống.

Dù sao thì, một khi Gargoyles đã có thể đủ mạnh nhờ cả việc hấp thụ ma thuật và linh hồn , chúng sẽ có thể có nhận thức và trí khôn, thứ cho phép chúng có thể biến hình . Và một khi điều đó xảy ra thì nó thường kết thúc trong sự hỗn loạn khi mà có đến hai con Gargoyles ở cấp độ đó thì khó mà ăn thua đủ với bọn nó đấy

. Và rồi

, theo thời gian thì bọn chúng cũng sẽ dần học được cách sử dụng ma thuật qua nhiều trận chiến

.

Còn đối với thực vật , thì chúng sẽ cố gắng hết sức trong việc hấp thụ ma thuật từ lòng đất thứ sẽ khiến cho chúng còn có thể hấp thu được cả ma thuật từ những khu vực bên ngoài khu

rừng nữa . Và như một kết quả tất yếu, thì sẽ có nhiều dòng chảy ma thuật được đưa vào trong khu vực này hơn mức bình thường . Điều đó sẽ lại làm nơi đây bị dư thừa ma thuật, và sẽ lại bị các sinh vật gần đó hấp thụ , thành ra sẽ tạo thêm nhiều Gargoyles , và đó là cách mà một vòng xoáy vô tận thứ mà tôi gọi là bị ma thuật nuốt chửng tạo ra. Và với những hệ lụy đó thì việc sửa chữa một mảnh đất đã bị ma thuật nuốt chửng thì chẳng khác gì cực hình .

Lần trước, khi tôi đang sửa chữa tại một nơi bị dư thừa ma thuật quá mức, tôi quyết sửa lại đường “leyline’’

vì nó đã bị tổn hại do bị khu rừng quanh đây hấp thụ quá nhiều trước tiên . Sau đó thì tôi xé toạc và đấu với từng con Gargoyles tại khu rừng đó, chỉ cần dẫm nghiền nát hoặc hất văng chúng ra chỗ nào xa xa một chút là được. Và tôi phải đảm bảo rằng sẽ có một khoảng cách tốt giữa từng con trong số chúng. Haaa……Làm tất cả mọi điều đó trong khi vẫn phải sửa chữa lại chu kỳ ma thuật , và rồi tôi nhận ra rằng mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều nếu như tôi chỉ cần thiêu rụi toàn bộ khu vực trong biển lửa ngay từ đầu, thế là xong……cái điều đó là thứ tôi không muốn phải trải qua thêm lần nào nữa .

Chết tiệt!! Tôi sẽ sửa lại những điểm bất ổn tại chỗ này nhanh nhất có thể và sau đó sẽ

rời khỏi cái làng ngu ngốc này cũng nhanh nhất có thể luôn!!

Nghĩ vậy , và tôi đành phải dành một nửa ý thức của mình cho mảnh đất và tập trung để nhanh nhanh chóng chóng hoàn tất công việc của mình

. Bằng cách làm như thế này thì bạn hoàn toàn có thể tăng khả năng làm việc của mình trong việc sửa chữa những đường ‘leyline’ . Tuy nhiên , điều đó cũng đồng nghĩa với việc là cũng chỉ có một nửa ý thức của bạn là đang hoạt động , cho nên tôi chỉ có thể mơ hồ nhận biết được mọi thứ xung quanh mình. Ờ thì, cũng chẳng có nhiều thứ ngoài kia có thể để lại một vết xước trên cơ thể tôi , một con rồng mà. Với lại, trong trạng thái này tôi cũng sẽ tự động tấn công lại bất cứ thứ gì tấn công mình, cho nên cũng chẳng có vấn đề gì đâu.

Và quả đúng như dự đoán, trong khi mà tôi đang tạo một đường dẫn cho dòng chảy ma thuật được ổn định hơn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê (đại loại vậy half-awake mà ) , một nhóm loài người đã ‘ghé’ tới vài lần và sau đó tấn công tôi. Dĩ nhiên, là tôi đã loại bỏ toàn bộ bọn chúng mà không có vấn đề gì hết.

Đám dân làng đó có vẻ như là có kha khá lượng kiến thức về ma thuật đấy. Nhưng khi mà so với tôi, thì điều đó cũng chỉ như là một đám trẻ con đang chọc chọc vào người tôi bằng những ngón tay bé xíu của mình mà thôi. Tuy là vậy nhưng điều đó cũng không thay đổi được một điều là việc chọc chọc mãi đó cũng gây cảm giác ức chế khó chịu. Đã thế , tôi hiện đang phải điều chỉnh và sửa chữa phần này của đường ‘leyline’ thứ mà còn cứng hơn cả thép

, vì thế nên tôi muốn toàn lực tập trung vào làm việc để sửa nó. Nhưng mấy quả “Hỏa Cầu”

bé tí tẹo kia làm tôi bị phân tâm nhiều quá.

Làm ơn để tôi yên đi mà!

Tôi sẽ rời đi khỏi đây sớm thôi, tôi nên phớt lờ chúng đi. Tôi muốn phớt lờ chúng lắm đó.

Cuối cùng thì, như thể chúng cũng đã nghe thấy ước muốn của tôi và dừng việc tấn công lại. Giờ tôi đã có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào việc sửa chữa lại chu kỳ ma thuật này rồi. Nhưng để mà có thể khôi phục lại một khu rừng đã bị ô nhiêm ma thuật thì điều đó không hề dễ chút nào. Tuy vậy tôi vẫn xoay sở để sửa chữa được nó

và kết thúc việc sửa lại ‘leyline’ ở vùng núi này nhanh nhất có thể. Cuối cùng, tôi lấy lại đầy đủ ý thức của mình, sau vài năm ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, dang rộng đôi cánh của mình ra và nghĩ đến chuyện làm một chuyến bay nhanh ra khu vực xung quanh để nghỉ ngơi, thì nhìn thấy khu vực xung quanh mình. Ờ thì đúng như dự đoán , nơi xung quanh tôi, trước đây được bao phủ bởi toàn cây cối, giờ nó chỉ còn là một khoảng trống nhỏ. Cây cối đã bị quật đổ hết, và chỗ tôi ngồi chính là trung tâm. May quá, ít nhất thì tôi cũng đã không thiêu rụi hết nơi này ra tro. Tuy nhiên, khi nhớ lại, đám người đó chỉ là hiểu nhầm việc tôi đang làm , cũng chỉ là người dân vô tội, nhưng lại vì tôi mà bị thương, thậm chí là chết, thành ra một lần nữa tôi lại thấy bản thân mình tội lỗi quá đi mất .

Sau đó, tôi bắt đầu nhận thấy một đội quân đang tiếp cận mình.

.

Đùa nhau à, tôi thề là con người chỉ là một giống loài lúc nào cũng đi thành nhóm và tạo ra những tiếng leng keng khi sắt thép va chạm vào nhau mà thôi.

Nhưng lần này có gì đó không đúng. Việc một đội binh lính có vũ trang hạng nặng đi qua khu rừng này là chuyện bình thường. Nhưng lần này ngoài những người lính thì họ còn kéo theo cả một cái xe ngựa cũ kỹ có miếng vải bọc ở bên trên. Khi đến chỗ mà tôi ngồi lần trước, họ bỏ cái xe ngựa lại đó và nhanh chóng bỏ chạy về con đường mà họ đã đi tới.

Họ đang tính làm cái quái gì vậy nhỉ?

Nhìn đám lính đang bỏ chạy một cách bối rối, tôi thậm chí còn bối rối hơn khi nhìn thấy thứ được giấu dưới lớp vải phủ.

….. Một cái tổ sâu à?

À, và còn cả một người được bọc kín trong lớp vải trắng, được buộc chặt bằng những chiếc thắt lưng da nữa chứ.

*******

Tấm vải trắng và thắt dây da không phải là những thứ duy nhất khiến người đó không thể chuyển động được. Còn có vô số lớp phép được niệm lên để ngăn người này cử động,

Trên hết thảy thì lớp vãi trắng thứ mà bao phủ trên phần đầu còn được vẽ một hình ngũ giác để chặn việc người đó sử dụng ma thuật nữa chứ.

Đã 300 năm kể từ khi tôi tái sinh trở thành rồng ở thế giới này, nhưng tôi vẫn có đạo đức kể từ khi là con người đấy nhé.

Dù sao thì, ở cảnh tượng trước mặt này , thì nó xen lẫn giữa cảm giác khó chịu và ghê tởm, và tôi vì vài lí do kì cục nào đó đi bắt đầu cảm thấy ngưỡng mộ công việc của đám người đó trong việc đảm bảo rằng con người trước mặt tôi không thể nào cử động được .

Điều đó phần nào cho thấy họ bỏ ra rất nhiều nỗ lực chỉ để chắc chắn rằng người này sẽ không chạy mất . Nhưng mà, đám lính đó lại bỏ rơi người này ở giữa rừng.

Thôi được, ai tìm được thì người ấy giữ. Tôi không khách sáo nha.

Tôi dùng một chút ma thuật của bản thân mình lên tấm vải trắng trên đầu người đó trong sự cố gắng để có thể cởi bỏ nó cho tôi nhìn rõ khuôn mặt của người bên trong. Nhưng một chút của tôi, chắc có hơi nhiều rồi.

Snap!!

Chỉ với một tẹo đó, toàn bộ các lớp phép đang cầm giữ con người này bị hóa giải và toàn bộ tấm vải cùng dây da bị xé nát ra làm cả triệu mảnh.

Chậc, tôi đúng là vô vọng trong việc dùng ma thuật không liên quan đến việc sửa chữa các ‘leyline’ mà.

Cũng may, đó là con người qua lớp vải đó đã được chuẩn bị trước một vài mảnh quần áo cho nên khỏi phải thấy cảnh tượng khó xử rồi.

Đột ngột, người đó tỉnh dậy, và nhìn thấy tấm vải đã bị xé rách một cách sững sờ. Và hiện ra sau đống vải đó là . . .

Một cậu bé sao!! Trông cậu ta bị suy dinh dưỡng nặng quá, nhưng vẫn có gương mặt……..trông đẹp trai đấy chứ nhỉ . Và khoảng khắc khi mà cậu ta nhin thấy tôi đang đứng trước mắt mình , thì tất cả những gì tôi thấy là một đôi mắt mang màu xanh da trời mở lớn và cậu đông cứng tại chỗ , cặp mắt màu xanh dương đang nhìn trân trân vào tôi làm gợi nhớ tới một bầu trời gợn sương vào buổi sớm mai.

Tóc cậu ta có màu thật khác thường. Nó có màu be ở chân tóc , thêm một chút trắng, nhưng sóng tóc lại có màu hồng cá hồi và đến gần đuôi tóc thì lại có màu hồng đậm. Một mái tóc thật đẹp, tiếc là nó đã bị cắt cụt gần hết.

Thêm nữa , là tôi chưa từng được thấy có con người nào lại sở hữu một lượng lớn ma thuật như vậy luôn đó.

Màu sắc của mái tóc và làn da rất dễ bị ảnh hưởng bởi lượng ma thuật mà từng cá nhân đó sở hữu.

Như là với tôi, với lớp vảy đen như trời đêm và đôi cánh đỏ rực lửa tượng trưng cho dung nham, lửa, đêm tối và bóng tối. Ở con người, thì điều này rất hiếm cho ai để mà có thể sở hữu nhiều màu sắc sống động như chúng tôi vậy . Tuy nhiên ở cậu bé này, màu tóc có thể thay đổi nửa chừng như thế, chứng tỏ cậu ta sở hữu một lượng ma thuật cực lớn và mái tóc bị cắt đi, là để hạn chế bớt khả năng ma thuật của cậu ta.

Tuy nhiên, giờ lượng ma thuật mà cậu ta đang sở hữu cũng có thể gọi là sánh ngang với một Tinh Linh lúc mới sinh rồi. Không hiểu là lúc mái tóc đó còn nguyên, thì cậu ta còn sở hữu được bao nhiêu lượng ma thuật nữa nhỉ.

Vậy thì….giờ sao!! Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là thông cảm cho họ. Ờm, dù gì cậu ta cũng không tấn công tôi, nên mong là cậu ta cũng hiểu là tôi cũng không có hại gì hết nhé.

Bên cạnh đó thì….

⌈Cậu làm ơn đừng có nhìn chằm chằm vào tôi nữa như vậy được không. Tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ lắm đó⌋

Những từ ngữ cứ thế buột khỏi miệng của tôi. Cậu ta vẫn không rời mắt khỏi tôi kể từ lúc tỉnh dậy đến giờ…Không chớp mắt lấy một lần luôn. Mọi người toàn tấn công hoặc bỏ chạy khi thấy tôi, nhưng mà nhìn tôi chằm chằm thế này ,thì là lần đầu tiên đấy.

Hoặc là, cậu ta chẳng hiểu tôi đang nói cái gì hết.

⌈Xin lỗi. Tôi. Rồng. Đến….nói chuyện⌋

Nó không được lưu loát cho lắm, nhưng chắc chắn là cậu ta vừa nói xin lỗi với tôi bằng một ngôn ngữ mà tôi có thể hiểu được. Cuối cùng thì sau vài trăm năm được tái sinh thành rồng, tôi mãi mới có thể giao tiếp với một con người.

__END Chapter 2__

Next Chương 3 : Rồng-san học ngôn ngữ mới

Truyện Chữ Hay