Dragon's Bloodline

chương 15 : thành phố mê cung~

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối cùng thì, họ quyết định ở lại Làng Ogre hẳn 1 tuần.

Vết thương của Ria cũng đã được điều trị , và họ cần thời gian để cô có thể hồi phục về thể trạng tốt nhất.

Và có tin vui là Gig cũng sẽ cùng đi chung với cả nhóm .

Quà chia tay cả nhóm nhận được từ Vua Ogre là một lá thư gửi tới một người có sức ảnh hưởng ở Thành Phố Mê Cung, cùng với đó là một thanh katana ông có được từ mê cung ở đó cho Ria.

“Khi mà ta thách thức cái mê cung đấy hồi còn trai trẻ cùng với 5 người đồng đội của mình , chúng ta đã cố hết sức để có thể xuống được tới được tầng 9. Không may là , năm người kia tuy thế lại bỏ mạng giữa chừng .”

Ông không còn cách nào khác ngoài việc phải từ bỏ và về nhà với mớ châu báu và trang bị kiếm được.

Tuy nhiên, có vẻ như họ cũng đã xác nhận được danh tính con Trùm của tầng chin , nhưng dù vậy họ lại thấy nó có phần vô vọng.

“Đó là một con hydra.”

Thứ được kể là từng đánh bại vô số anh hùng. Vậy mà, đó chỉ mới là tầng 9 thôi. Dù có vẻ mê cung chỉ có mười tầng, và thứ còn mạnh hơn cả một con hydra… họ chỉ có thể nghĩ tới rồng thôi.

Vì cả bọn đã có thể biết thêm nhiều thứ, chúng tôi đã dành khá nhiều thời gian ở đó không như dự tính ban đầu. Cuộc hành trình tiến triển rất thuận lợi. Kể cả quái vật có xuất hiện, chủ yếu là nhờ ma thuật của Serge xử gọn , chúng đều chỉ như là một mớ kinh nghiệm ngon lành thôi.

Dù Ria rất tận hưởng khoảng thời gian trên lưng Matsukaze, Matzukaze cũng có thể xử đẹp vài thứ với bộ móng của nó nếu chúng chỉ cỡ bọn goblin.

“Level của Matsukaze lên rồi kìa…”

Serge có lẽ đã khá ngạc nhiên khi thấy level của một con ngựa cũng tăng lên.

Bên kia ngọn đồi dốc thoai thoải, chúng tôi đã thấy được Thành phố Mê cung

“Ooh~, lớn quá~”

Serge thốt lên một tiếng đầy ngưỡng mộ trước khung cảnh rộng lơn hiện ra trước mắt. Dân số của Thành phố Mê cung vào khoảng một trăm ngàn người. Và một nửa trong số đó là mạo hiểm giả.

Nó cũng được bao bọc bởi một bức tường thành lớn như Anise để chống lại những cuôc xâm lăng đến từ bên ngoài và luôn sẵn sàng cho việc quái vật tràn ra khỏi mê cung. Dù có vẻ như việc đó chưa xảy ra bao giờ.

Để có thể vào trong bạn phải trả phí với một đồng bạc cho mỗi người. Vừa đến nơi ta đã có thể cảm nhận được những trái tim đang bấn loạn cùng với một nhiệt huyết đang dâng cao với thử thách đang hiện ra trước mắt

.

“Wow~, các mạo hiểm giả~”

Trừ Serge ra, không khí khá là căng thẳng. Cả nhóm đang hướng tới địa chỉ người mà họ được giới thiệu.

Tiến về vùng phía bắc thị trấn, đám đông trở nên thưa thớt dần. Đồng thời, trang phục của họ cũng dần trở nên bình thường hơn.

Và mấy căn nhà trên đường thì hoàng tráng hơn hẳn ra mặt. Tới địa chỉ được cho, thứ xuất hiện là một dinh thự chiếm cả một khu đất.

“Ông của Gig có người quen khủng thật~”

Dù Thành phố Mê cung là một thành phố độc lập không thuộc một quốc gia nào cả, người mà Vua Ogre giới thiệu cho chúng tôi lại được gọi là thị trưởng.

“Mình mừng là Matsukaze sẽ được tự do thoải mái ở đây.”

Kể cả khi Ria đã nói một thứ dễ dãi như vậy, chính Carlos bây giờ mới là người phải thủ vai người đại diện của cả nhóm và anh ta có vẻ khá lo lắng .

Là kỵ sĩ của một nước lớn, ta sẽ dễ dàng gặp được người lãnh đạo ở đây hơn.

“Hân hạnh được gặp cậu. Tôi là Klaus, hiện là thị trưởng của thị trấn này.”

“Kỵ sĩ của Vương quốc Casalia, Thuộc đội một, Carlos Rushen.”

Anh chàng đưa tay về phía Ria ở phía sau.

“Đây là cộng sự của tôi…”

“Cháu là Ryuke Riana Crystal Casalia. Khi ở thị trấn này, xin hãy gọi cháu là Riana Crystal.”

Klaus nhìn vào mặt cô một lúc rồi nói .

“… Lại mấy trò đùa thế này nữa rồi.”

“Phủ nhận mình là hoàng tộc Casalia là tội ác cấp quốc gia đấy tiểu thư. Dù nó cũng nghe khó tin tới mức chả ai tin được, nhưng luật vẫn là luật.”

Carlos nói với giọng vô cảm.

Klaus quay sang Ria, chớp chớp mắt và bắt đầu nói

“Vậy thì… Trong khoảng thời gian các vị ở đây, tôi sẽ hân hạnh được tiếp đón mọi người với tất cả sự hiếu khách.”

“Tôi rất lấy làm cảm kích về điều đó. Vì chúng tôi đang tính tới chỗ mê cung, xin cảm phiền ông chăm sóc lũ ngựa của chúng tôi trong thời điểm hiện tại vậy.”

Mặt Klaus cứng lại vì ngạc nhiên

“Mê… mê cung ấy ạ?”

“Phải. Mục đích chúng tôi tới đây là để luyện tập.”

Hiện tại, Carlos và Gig đang đấu tập trong đồn lính.

Lulu cũng đã đi theo làm người trị thương. Tôi sợ là Carlos sẽ cố ý để mình bị thương mất thôi.

Ria và Serge cùng ra ngoài tham quan thành phố cùng nhau.

Serge nói mình muốn một cuốn sách ma thuật nào đó, còn mục đích của Ria là tìm một món vũ khí.

“Đây quả nhiên là thế giới viễn tưỡng mà. Em không ngờ là sẽ có một thị trấn ở nơi hẻo lánh thế này đấy , em thấy hơi ấn tượng rồi đó.”

“Anise giống một thành phố thực thụ hơn. Chị sẽ dẫn nhóc đi tham quan khi ta quay về ha.”

Vừa trò chuyện vừa mua sắm, Serge cũng đã tậu được cho mình rất nhiều cuốn sách ma thuật mà cậu đang đang tìm kiếm.

Dù Ria không mua được cây katana nào, cô cũng đã sắm được thêm vài cái phi đao.

“Thật đúng như mình nghĩ , không còn cách nào khác ngoài việc muốn làm được một thanh kiếm nhật tốt nhất thì chỉ có thể trông chờ vào người lùn thôi sao (Dwarf) ?”

“Nee-chan à, chị biết cách làm kiếm Nhật sao?”

“Dù chị chưa thử làm bao giờ, chị cũng biết được quy trình làm rồi. Mà, ta sẽ mất vài thứ trong quá trình chị giảng bài đấy.”

Sau đó, Ria bắt đầu nói về cách tạo ra kiếm Nhật. Dù cũng có hơi háo hức, Serge chỉ lâu lâu chêm vào được vài từ.

Họ mua vài xiên thịt từ một quầy hàng rong và ăn trên đường đi. Hai con người đi tới quảng trường trong khi thưởng thức đặc sản ở đây là món nori mà họ tình cờ bắt gặp.

“Geh.”

“Một thành phố nô lệ sao? Dù Casalia cũng có chế độ nô lệ, chúng được thực hiện rất nhã nhặn…”

Cả tội phạm nô lệ, hay nô lệ do mắc nợ, vẫn có được chút quyền công dân. Casalia là một quốc gia như thế đấy

Tuy nhiên, nô lệ ở Shashmeer còn không được đối xử như một con người. Họ bị xem như là những món đồ vật .

Các nô lệ mình đầy bụi bẩn, toàn thân rướn máu, ăn mặc rách rưới, được đưa lên sân khấu.

Với hai con người có các giá trị văn hoá Nhật Bản hiện đại, nó khá là khó để chấp nhận.

“Casalia cũng thế này hả chị?”

“Không, Casalia định giá cho nô lệ rất nghiêm túc. Ở đó không có mấy thứ như đấu giá, và nô lệ cũng được trả lương nữa. Nếu họ bị thương nặng, các vết thương cũng sẽ được chữa trị như mọi người khác thôi.”

Một nam nô lệ chuyên chiến đấu. Một nô lệ da màu quyến rũ. Giá đấu liên tiếp được đưa ra.

“Nee-chan, đi thôi. Mấy thứ này khó chịu lắm rồi.”

“Ừ.”

Đúng lúc đó, một nô lệ nữa được đưa ra muộn.

“Được rồi, nô lệ tiếp theo là một nữ thú nhân tộc họ mèo, 12 tuổi. Nó có kinh nghiệm trong mê cung, và sẽ khá đáng đồng tiền bát gạo với năng lực Tiên Nhãn!”

Bị đem lên bục, cô nàng miêu nhân nhỏ nhắn trông vô cùng tuyệt vọng.

Cơ thể cô ấy được bao phủ bởi bộ lông đen tuyền. Cùng đôi mắt vàng kim.

Cuộc đấu bắt đầu với giá khởi điểm 12 đồng vàng, ngay lập tức tăng lên 15.

Ah. Cô bé ấy-

“Mười sáu!”

Giữa đám đàn ông với giọng ồm ồm, tiếng của Ria vang lên.

Ánh mắt của đám đông đổ dồn vào Cô. Trong khi Ria đang hướng đôi mắt nhìn thẳng về phía cô bé nô lệ, Serge ngược lại đang rất hoảng hốt, miệng lắp bắp “Awa awa”.

Cô bé miêu nhân đó, nó không phải một thứ để ai đó sở hữu. Đó là một kẻ săn mồi họ mèo kiều diễm, tráng lệ và bất khuất.

Đó là một cô mèo có đôi mắt màu vàng kim lấp lánh đi cùng với bộ lông đen tuyền .

Cuối cùng thì, Ria đã thắng cuộc đấu giành nô lệ với giá 20 đồng vàng.

“Vậy thì, thiết lập khế ước nô lệ đi nào.”

Trong khi xoa xoa bàn tay, tên lái buôn mỉm cười.

Với toàn bộ sự chú ý của mình, Ria quan sát cô bé miêu nữ đã trở thành nô lệ của mình.

Lông cô bé rối bời, và có vết sẹo ở một bên tai. Đôi mắt cô vô hồn, cuối gằm xuống. Râu cô rũ xuống.

“Không cần, ta sẽ để cô ấy như thế và đi tiếp.”

“Huh? Không, vậy thì sẽ có nguy cơ nó bỏ trốn…”

“Được mà. Tên em là?”

Và lần đầu tiên, cô bé miêu nữ ngẩng mặt lên.

Dù Serge không biết cách đoán tuổi thú nhân, cậu vẫn chắc chắn rằng cô bé còn rất trẻ.

Biểu cảm của cô nhuốm màu của sự bối rối. Với một người bị xem như nô lệ, mối nghi hoặc này cũng khá bình thường.

Cô đã nói sẽ nhận một nô lệ mà không lập khế ước. Nếu thế thì không phải nó sẽ có thể bỏ trốn hay sao?

“Tên của em. Em có hiểu chị nói gì không?”

Cô chìa tay ra, khiến cho cô bé thú nhân run lên. Tuy nhiên, tay Ria ngạc nhiên thay chỉ dịu dàng xoa đầu cô bé mà thôi.

Cô không hề màng tới bụi bẩn hay mùi hôi từ cô bé .

Không lâu sau, cô bé ngẩng mặt lên và nhìn sang Ria.

“Maal.”

“Chị là Ria. Rất vui được gặp em.”

Và đó cũng là đầu tiên trong đời mà Serge nghe được giọng nói đó của cô

–Giọng nói dịu dàng nhất của Ria.

PS : Cho mình xin lỗi dạo này mình khá bận nên có thể hơi chậm , mình sẽ cố gắng hơn .

Cơ mà tuần sau mình sẽ khá bận nên có gì mong mọi người thông cảm ạ , vì phải Thi .

Truyện Chữ Hay