Dragon Maken War

chương 5: azell zestringer (5)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giles nói.

“Tôi đã nghe qua câu chuyện từ bác sĩ quân đoàn Rick. Cậu ấy nói rằng kí ức của anh rất mơ hồ….”

“Đúng vậy. Nghe có vẻ giống lời nói dối, nhưng tôi không hề có bất cứ kí ức nào về việc tại sao tôi lại ở đây. Tôi thậm chí còn không rõ bản thân mình là ai…”

Không như Rick, Azell nói chuyện một cách tôn trọng với Giles. Anh đã nghe từ Rick rằng, Giles là một quý tộc được phong tước hiệu Hiệp sĩ. Đây là tình cảnh mà anh không thể phơi bày danh tính của mình được, bởi vậy nên anh phải có lễ độ với quý tộc.

“Thực ra thì, tôi cũng khó mà tin tưởng được chuyện ấy. Tuy vậy nhưng, vấn đề là mỗi khi tôi nhìn anh, câu chuyện trở nên có vẻ đúng như thế.”

Khi Azell được tìm thấy, vẻ ngoài của anh trông vô cùng tệ hại. Dù là tới thời điểm hiện tại, anh vẫn phần nào đang ở trạng thái nghiêm trọng. Cách duy nhất để khiến một con người có thể mang cái vẻ ngoài kinh khủng ấy mà vẫn có sống, đó là anh đã phải chịu cuộc thí nghiệm ma thuật độc ác vô cùng.

“Ít ra, có vẻ như anh không phải gián điệp tới từ đất nước khác. Tôi đã từng quyết định để anh đi. Tuy vậy nhưng…”

“Nhưng?”

“Đó không phải vấn đề mà tôi có thể tự quyết được. Tôi sẽ phải thông báo cho Trung úy của mình để có được sự cho phép.”

Với cậu, vấn đề đó có đôi chút quá nhạy cảm để có thể tự đưa ra quyết định thay cho Trung úy của cậu.

Azell nói.

“Mmm. Vậy thì giờ hãy đi gặp Trung úy và tiếp tục câu chuyện nhé?”

“Tiếc là hiện tại thì việc đó là không thể.”

“Tại sao chứ?”

“Chúng tôi đi ra khỏi pháo đài để khai quật tàn tích. Ngoài ra, Trung úy đã quay trở về pháo đài để đón tiếp một người quan trọng rồi. Sau vài ngày nữa, ngài ấy mới quay lại đây.”

“Vậy là tôi phải chờ đến lúc đấy sao?”

“Cho đến khi anh nhận được sự cho phép của Trung úy, anh sẽ phải ở lại nơi đóng quân của chúng tôi mà không được rời đi. Tôi sẽ không giam anh lại, nhưng tốt nhất là anh không đi loanh quanh bên ngoài. Trong tình huống của anh, đây không phải biện pháp tồi đâu.”

Azell không khỏe mạnh tới mức có thể đi loanh quanh một cách tự do được. Vì thế, Giles bảo với anh rằng chờ đợi tại đây là ổn nhất, khi mà được ở dưới sự bảo vệ của họ.

Azell nhận thức được sự lưu tâm của cậu, vậy nên anh gật đầu.

“Tôi sẽ làm thế.”

“Vậy thì hãy quay trở về thôi. Trong khi anh đang chờ đợi, hãy ở lại trại y tế nhé.”

“Tôi đã biết. À. Nhân tiện thì, tôi có thể hỏi cậu một câu được không?”

Azell thắc mắc cứ như thể anh vừa chỉ mới chợt nghĩ ra, do đó Giles đáp lại.

“Gì vậy?”

“Đại đội trưởng Giles à. Cậu có 4 Sinh Luân sao? Ở độ tuổi của cậu, cậu đã là một Tứ Sinh Luân Chủ và là một Hiệp sĩ của quân đoàn, vậy mà tại sao cậu chỉ làm một Đại đội trưởng ở khu vực biên giới vậy?”

Trước sự hiểu biết không ngờ tới của anh, biểu cảm của Giles đanh lại rõ ràng. Đồng thời, cậu giải phóng nguồn năng lượng công kích.

“Làm sao anh biết được điều đó?”

Đối với những người đã rèn luyện Tinh Thần Lệnh, họ chỉ nhận được danh hiệu “Chủ” khi đạt tới 4 Sinh Luân. Năng lượng công kích giải phóng ra bởi người đã đạt được cấp độ Chủ đủ để đánh bẹp dí một người thường.

Tuy vậy, Azell không hề bộc lộ bất kì biểu hiện sợ hãi nào, kể cả sau khi anh nhận thấy năng lượng. Anh chỉ nhún vai và trả lời.

“Tôi chỉ thắc mắc điều tôi thấy thôi. Tôi cũng không biết tại sao tôi có thể thấy được nó nữa.”

Tất nhiên, đây là lời nói dối. Azell là người tập luyện Tinh Thần Lệnh đã đạt tới cấp độ cao hơn hẳn so với Giles trong quá khứ. Cho dù đó có là năng lực phát hiện ma thuật hay năng lực nhận biết sức mạnh chiến đấu của kẻ thù đi chăng nữa, anh vẫn có thể nhìn thấu sức mạnh của Giles chỉ trong nháy mắt.

Anh quyết định đặt một câu hỏi gây đối nghịch với Giles, bởi anh muốn tìm hiểu những thông tin về thời kỳ này. Nếu như là một Tứ Sinh Luân Chủ vào 220 năm trước, người đó sẽ được công nhận là có sức mạnh vĩ đại. Dù thế nhưng, liệu điều đó còn giống với hiện tại không?

Sau khi nhìn chằm chằm vào Azell một lúc, Giles thu hồi năng lượng công kích của mình.

“....Bác sĩ quân đoàn Rick nói anh là người tập luyện Tinh Thần Lệnh là đúng à.”

“Đúng thế.”

“Anh không sở hữu Sinh Luân, hay chút ma lực nào nhưng… Tôi có cảm giác mơ hồ rằng tôi không thể coi thường anh được.”

Tuy không giỏi như Azell nhưng Giles - người đã là Tứ Sinh Luân Chủ, cũng rất giỏi trong việc cảm nhận được sức mạnh của người khác với cảm quan nhạy bén của mình. Vào khoảnh khắc cậu nhìn thấy Azell, cậu đã cảm giác rằng anh không thể xem thường được.

Giles nói tiếp.

“Dù sao thì, tôi sẽ không trả lời câu hỏi ấy. Tôi không có lí do gì để phải trả lời cả.”

“Tôi xin lỗi nếu đó là một chuyện nhạy cảm nhé.”

“Không sao. Anh có thể đi bây giờ.”

Azell gật đầu rồi quay đi, rời khỏi trại của Giles.

-------------------------

Tại nơi khai quật di tích ở rừng Balan, đầu bếp phụ trách bữa ăn đang nhìn thấy cảnh tượng khó mà tin nổi.

Đó là sự thay đổi của một người. Khi gã nhìn thấy người đi cùng với bác sĩ quân đoàn Rick Boran lần đầu tiên, gã đã vô cùng bất ngờ. Người đó gầy gò tới mức trông hệt như một xác chết di động.

Nhìn thấy người đó ăn một lượng lớn thức ăn, đầu bếp cực kì kinh ngạc. Anh ta đã ăn khoảng 5 suất ăn và uống 2 lít nước. Quân đoàn có đầy những gã đàn ông tham ăn tục uống, nhưng đây là một mức độ hoàn toàn khác biệt khi cố thử ăn uống giống người con trai gầy gò như xác chết này.

Nhưng tuy nhiên, điều gây hoang mang thực sự là sự thay đổi của anh ta.

Anh ta tới nhà ăn để ăn cả bữa trưa và bữa tối.

Khi anh ta tới để dùng bữa tối, gã nghi ngờ rằng liệu anh có phải người mà đã tới sớm để dùng bữa trưa hay là không. Dù nhìn thế nào thì gã vẫn cứ thấy ngạc nhiên, nhưng đặc điểm bên ngoài của anh vẫn như cũ. Ví dụ như là, anh vẫn sở hữu mái tóc đỏ dài và đôi mắt xanh biếc.

Nhưng ta phải lí giải thế nào về việc cái người gầy gò giống y như xác chết kia lại tăng cân đột ngột cơ chứ? Làm thế nào mà con người có thể thay đổi nhiều như vậy chỉ trong vài giờ đồng hồ?

‘Có lẽ là ma thuật chăng?’

Người khách của gã - Azell Zestringer thay đổi nhanh tới mức mà gã chỉ có thể đắn đo suy nghĩ của mình với anh.

“À, chắc là do tôi rất đói bụng thì phải? Mọi thứ đều có vị như mật ong vậy. Nhưng gia vị thì hơi đậm một chút.”

“Cậu đã ăn rất ngon miệng. Liệu cậu có chắc chắn mình ổn không đấy?”

Rick ngồi đối điện anh và cậu cũng rất sốc bởi sự thay đổi đó.

Cậu suýt chút nữa thì không nhận ra anh. Cân nặng của anh đã tăng lên một cách đột nhiên, do đó trông anh giống con người hơn hẳn.

Thực tế là, Rick đã dành cả một phút để cố gắng khuyên Azell đừng ăn quá 1 suất ăn. Thậm chí khi mà thấy anh vẫn ổn sau khi đã ăn thêm một suất, Rick vẫn quyết rằng anh không được ăn thêm nữa. Dù vậy, Azell vẫn cứng đầu và anh ăn luôn 3 suất, khiến cho Rick hoảng sợ. Chẳng mấy chốc, anh nhanh chóng phục hồi lại vẻ ngoài con người của mình.

Và giờ, anh vẫn ăn bữa tối liên tục, trong khi chịu ánh nhìn chằm chằm của những người khác.

“Tôi ổn mà. Tôi ăn nhiều bởi vì nhu cầu cơ thể bản thân. Nói thật với cậu nhé, tôi còn phải ăn nhiều hơn cơ, nhưng tôi không muốn hỏng dạ dày và bị bệnh tiếp. Vậy nên tôi đang ăn uống điều độ.”

‘Đấy mà là ăn uống điều độ à?’

Rick cạn ngôn. Azell đã quét sạch suất ăn thứ 6 của mình. Hơn thế nữa, anh còn đã uống ít cũng phải 3 lít nước.

“Nếu uống nhiều nước như thế thì liệu anh có bị đau bụng không?”

“Thường xuyên luôn ấy chứ.”

“Thế sao còn uống nhiều nước vậy?”

“Tôi đã ăn một lượng lớn đồ ăn, vậy nên tôi phải uống đủ nước để tiêu hóa chúng, và tôi cũng cần bổ sung nước cho cơ thể nữa. Rick à, cậu có biết phần lớn cơ thể là nước không? Cơ thể của tôi đã cực kì yếu đuối rồi, vậy nên tôi phải ăn uống nhiều chút để quay trở về trạng thái bình thường đó.”

“…Trong một thoáng chốc, lời anh nghe có vẻ hợp lí, nhưng sự thật thì anh đang nói chuyện khá là vô lí đấy. Kể cả người khỏe mạnh cũng không thể ăn nhiều như thế mà vẫn ổn được. Anh lại còn đang ở trong tình trạng yếu ớt. Nếu cứ ăn uống như vậy, anh có thể sẽ chết…”

“Tôi ổn, cực kì ổn đấy?”

“…….”

Ồ, phải không? Khóe miệng Rick giật giật. Cậu muốn nói như một Hồi Phục Bậc thầy đã được học tập ở Hiệp Hội Y Học, nhưng lại không thể vì bị choáng ngợp bởi sự lột xác đến vô lí của Azell.

“Dù sao đi nữa, có phải sự thay đổi của anh quá là kì quặc khi chỉ ăn một đống, và ngủ có vài giờ không?”

“Nếu cậu chỉ thấy tình trạng yếu ớt của tôi thì có nghĩa lí gì đâu? Với lại, mỗi người đều có khả năng tiêu hóa khác nhau mà?”

“Không có ý xúc phạm gì đâu, nhưng nơi nào trên thế giới mà có người sở hữu khả năng tiêu hóa này vậy? Anh có phải là con quỷ đói vô hạn được nuôi lớn từ Quỷ giới nào đó không?”

“Eh-ee. Đầu tiên thì, nếu như một người bị suy yếu đi bởi cơn đói khát mà được cho ăn tốt, thì người đó sẽ có thể trở về dáng vẻ giống người trong tầm khoảng 4 ngày đúng không? Tình trạng của tôi cũng tương tự như vậy, nhưng bởi vì tôi ăn nhiều hơn, nên tốc độ thay đổi cũng khác biệt chút xíu.” (Eh-ee: Âm thanh kiểu như “ờ sao cũng được”)

“Dù tôi có nghĩ như nào đi chẳng nữa, nó vẫn cứ vô nghĩa ấy…”

“Ầy thật đó. Tôi ổn mà.”

“…….”

“Đừng có nói là vô nghĩa về thứ gì đó đã xảy ra rồi nữa. Điều ấy đã xảy ra rồi, hãy chấp nhận và phân tích nó đi. Nếu cậu cứ phủ nhận những điều khác hoàn toàn với logic của cậu, vậy thì cậu sẽ làm như thế nào để đối mặt với những tình huống bất ngờ cơ chứ?”

Nói điều đó xong, Azell nhai tiếp rau mùa. Anh đã ăn hết sạch thức ăn trên khay của mình, vậy nên anh đứng dậy cùng với chiếc khay.

“Anh ăn xong chưa?”

“Chưa, tôi định đi ăn tiếp suất nữa. 6 suất nghe không may mắn lắm. Tôi sẽ phải ăn 7 suất, vì các Pháp sư như cậu thích con số đó.”

“…….”

“Đầu bếp thật là có tay nghề. Đồ ăn rất ngon miệng.”

Cho dù cậu có xấu hổ hay không, Azell vẫn cứ khen đầu bếp, trong khi anh đang múc thức ăn. Một trong những đầu bếp lại gần vào Rick và hỏi.

“Anh chàng đó là ai vậy?”

“Chúng tôi đã nói là cư xử với anh ta như khách của Ngài Giles. Không phải mọi người đều đã được thông báo rồi sao?”

“Tôi đã nghe về anh ta…”

“Anh ta nhất định phải là một con quái vật tham ăn bị bắt giữ bởi tên Pháp sư xấu xa. Tôi khẳng định đấy.”

“Sao cơ?”

“Biết thế là được rồi.”

Thấy Azell quay lại và đang nghêu ngao hát, Rick ẩn gã đầu bếp ra.

---------------------------

Đại đội trưởng của quân đoàn biên phòng biên giới phía tây vương quốc Rulain, Giles Vince, đang vô cùng hứng thú với chàng trai bí ẩn mang tên Azell Zestringer. Ngoài việc lúc đầu họ phát hiện ra anh, anh còn có thể nhìn thấu sức mạnh của Giles mà cậu đã ẩn giấu đi, chỉ bằng một cái nhìn lướt qua. Anh nhìn mà không hề sở hữu bất cứ Sinh Luân nào, do vậy việc cậu chú ý là điều đương nhiên.

‘Làm sao anh ta có thể làm điều đấy nhỉ?’

Cậu đã nghĩ về nó kể từ lúc Azell rời đi, nhưng đó vẫn cứ là một câu hỏi mà cậu không thể giải đáp được.

Cậu không thể gia nhập đội Hiệp sĩ lừng danh bởi vài lí do cá nhân, vậy nên cậu phải nhập ngũ. Khi cậu được chỉ định đến vùng xa xôi hẻo lánh này, nơi đây không có nhiều người có thể nhận ra được khả năng thực sự của cậu. Hầu như mọi người đều cho rằng, cậu chỉ là tên tép riu được thăng chức lên Đại đội trưởng nhờ vào quyền lực của gia đình mình. Họ cứ coi là vậy mà không thèm tìm hiểu về cậu.

Ngay cả những Hiệp sĩ ở nơi đây - những người đã dày dặn kinh nghiệm nhờ việc chiến đấu chống lại quái vật, cũng nghĩ không khác gì. Điều đó đã cho thấy Giles đã che giấu sức mạnh thực sự tốt đến mức nào.

‘Anh ta đang làm gì vậy?’

Đến cả một chữ Azell nói ra cậu cũng không tin tưởng. Điều duy nhất khiến cậu không nghi ngờ là vì tình trạng của Azell khi được phát hiện cực kì kinh khủng, vậy nên cậu nghĩ rằng câu chuyện của anh có vẻ đáng tin.

Truyện Chữ Hay