Dragon Maken War

chương 2: azell zestringer (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Uỳnh uỳnh!

Đi cùng với tiếng nổ, một đám mây bụi được tạo ra. Một cái hố khổng lồ được tạo ra trên mặt đất, và một tia sáng xanh được bắn ra. Tiếp đó, một bóng đen ập tới.

Ầm ầm ầm……

Và rồi, đất bị sụp xuống và một lượng lớn đất lấp đầy lại hố.

“Hự…”

Azell rên rỉ. Anh suýt chút nữa đã bị chìm trong đống sạt lở. Sau khi phá tan nắp quan tài, anh sử dụng nốt sức mạnh còn lại của mình để chạy thoát ra ngoài. Giả như không chạy ngay ra thì anh đã bị chôn sống luôn rồi.

“Chết tiệt…. Sâu…. Quá…..”

Vào lúc anh sắp sửa tuôn ra những lời than vãn về chuyện anh bị chôn quá sâu, thay vì giọng nói của mình, chỉ có hơi thở rời rạc của anh. Môi, họng và giọng của anh vô cùng khô khốc, do đó đối với anh rất khó để nói chuyện nên lời.

Trong khi thoát ra, anh nhận ra rằng mình đang ở hơn 10 mét dưới lòng đất. Tuy vậy, khoảng cách giữa quan tài và phần đỉnh là 3 mét.

Ban đầu, có lẽ anh chỉ có thể phá tan nắp quan tài bằng sức mạnh của mình và đi ra. Dù thế nhưng, phần lớn sức mạnh từ bên ngoài nạp vào Năng Lượng của anh là một vấn đề. Nó lớn tới nỗi phá hủy nắp quan tài, xuyên thẳng qua không gian, và đâm xuyên thủng vách tường dày dưới khu căn cứ ngầm làm từ đá. Như thể thế vẫn chưa vừa, anh còn thổi bay cả hơn 10 mét móng đất.

Azell cố bò lên phần đỉnh.

'Cái quái gì vậy?'

Thời khắc sạt lở quả thật tai hại. Nếu người dính chưởng mà không phải là Azell, người đó hẳn sẽ chết tức tưởi bởi không cản được nó (đống đất sụt) lại rồi.

“Hự.”

Sau khi Azell lên tới mặt đất, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên mắt anh, nó khiến anh không hề thoải mái.

Bởi vì anh đã ngủ trong khoảng thời gian vô cùng dài lâu, ánh nắng rực rỡ như giống như sự tra tấn vậy.

Hiện tại thì, Azell đang trần truồng không có một mảnh vải che thân nào.

Như một xác ướp, người anh cực kì gầy gò, và trông anh giống y như một con quái vật. Riêng cái sự thật rằng anh vẫn còn có thể di chuyển đã là một cảnh tượng khó mà có thể tin nổi rồi.

Thật vậy, đến cả nói chuyện còn khó khăn đối với anh nữa là. Anh không còn chút sức mạnh nào. Môi anh thì nứt nẻ, và miệng anh thì khô khốc.

‘Mình phải tìm chút nước mới được.’

Điều anh cần gấp nhất là phải ăn gì đó để bổ sung năng lượng. Tuy nhiên, thứ anh cần gấp hơn cả là nước. Azell không trông thấy thân thể mình giờ ra sao. Dù vậy nhưng, kể cả khi anh không thể kiểm tra, anh biết hiện tại người mình đang ở trong trạng thái trầm trọng. Không lạ gì nếu giờ anh bỏ mạng tại đây.

‘Vì cớ gì mình phải đứng giữa một khu rừng thế này… Thế quái nào cậu lại chôn mình giữa chốn đây cơ chứ?’

Sau khi nhìn quanh nơi anh đứng, Azell ở trong tâm trạng tồi tệ hết sức. Anh đang ở một khu rừng toàn cây với cối mọc um tùm. Với trạng thái hiện tại của anh, kể cả anh chỉ gặp phải một con thú hoang, anh cũng sẽ bị giết ngay lắp lự.

‘Giờ mạng sống mình chỉ phụ thuộc vào may mắn.’

Azell cắn đôi môi khô khốc của mình. Anh gần như chỉ dựng thẳng thân thể của anh lên và bắt đầu di chuyển. Anh cần phải tìm ngay nước uống và uống ngay tức khắc. Sau đó, anh sẽ cấp thêm dinh dưỡng bằng cách tìm thêm vài hoa quả. Dù cho anh chỉ có thể khôi phục cơ thể anh một xíu thôi, anh vẫn có thể làm đầy Năng Lượng của mình bằng cách nào đó với ma lực….

Anh vừa thận trọng tiến về phía trước vừa nghĩ về điều ấy.

Bỗng nhiên, một âm thanh khơi dậy các giác quan của anh.

‘Nơi này có người.’

Phía bên kia những rặng cây, anh có thể nghe thấy tiếng người. Anh không biết rõ có bao nhiêu, nhưng có một nhóm người đang lại gần về phía anh, trong khi họ đang chuyện trò cùng nhau.

‘Liệu mình có nên cầu cứu không đây?’

Tuy thế nhưng, anh không thể coi đây là tình huống may mắn được. Anh biết thế nào được những người đang đi lại gần về phía anh là ai? Điều gì sẽ xảy đến nếu đó là một băng thổ phỉ đối xử với tính mạng con người như tính mạng của lũ ruồi bọ cơ chứ?

Trong khi cảm thấy băn khoăn lo lắng, anh nhìn chằm chằm vào hướng những người kia đang tới. Chẳng mấy chốc, một chàng trai mặc áo giáp da xuất hiện trước mắt anh.

Vào cái lúc hắn ta nhìn thấy Azell, hắn lui lại và nói với phía đằng sau mình.

‘Ở đây có một người!’

Ngay sau đó, vài chàng trai khác vội vã lao ra xem xét. Tất cả bọn họ đều mặc cùng kiểu binh phục.

‘Họ là binh sĩ à?’

Anh đoán định vậy, bởi vì họ có trang bị giống hệt nhau. Bên dưới lớp áo giáp da họ cũng ăn mặc y như nhau. Tất cả bọn họ đều mặc binh phục màu tối.

“Chỉ huy.”

Sau một lúc, một chàng trai tiến đến. Quần áo của cậu có thể phân biệt so với những người khác. Cậu là một chàng trai trẻ tóc xoăn vàng, đội chiếc mũ sắt có gắn một cọng lông đỏ bên trên và giắt một thanh kiếm bên hông.

Vào cái khoảnh khắc Azell nhìn thấy cậu ta, anh cảm thấy vui thích.

“Trông cậu ta có vẻ mạnh đó?’

Vẻ bề ngoài của cậu trai trẻ không hề đi chung với chức vụ Chỉ huy. Cậu gây ấn tượng như là một cậu chủ ưa nhìn, và khuôn mặt của cậu rất chi là trẻ tuổi. Tuổi của cậu hẳn phải dưới 20.

Dù vậy, khí thế cậu ta tỏa ra thật không thể nào quên được. Khi cậu bước về phía trước, những người binh sĩ tự nhiên mà tách ra, và đó không phải chỉ vì cậu là Chỉ huy. Không nhận ra điều ấy, cậu ta làm rò rỉ ma lực như đang hống hách với người khác.

“Anh ta là một... con người.”

Cậu trai trẻ, người được xưng danh là Chỉ huy, cau mày khi nhìn Azell. Azell trông rất tã tượi nên khó có thể coi anh là một người còn sống được.

‘Điều gì có thể khiến một con người bị trong tình trạng tới mức như vậy cơ chứ?’

Dù cho có là một người bị tàn tật vì đói kém, liệu người đó sẽ trở nên thành dạng này sao? Nếu đây không phải là ánh sáng ban ngày mà thay vào đó là ban đêm, thì anh sẽ hoài nghi về một ma pháp xấu xa đã khiến xác chết di động.

‘Tôi là người của Vương quốc Rulane, Chỉ huy quân đoàn phía Tây biên giới Garrison, Hiệp sĩ Giles Vince. Anh có thể làm rõ cho chúng tôi danh tính của anh được không?’

Cậu ta vẫn có một khuôn mặt búng ra sữa, nhưng giọng nói của cậu lại rất khuôn phép. Trong khi nghĩ về lời nói của cậu trai kia đúng kiểu giọng điệu Hiệp sĩ, Azell cố gắng đáp lời lại.

“Tôi…. là……”

Tuy vậy, giọng nói của anh không toát ra.

“…….”

Azell chỉ có thể tuôn ra một hơi thở rời rạc trước khi anh thở dốc. Sau khi thấy tình huống này, Giles nói.

“Tôi không nghĩ anh đang ở trong trạng thái mà nói chuyện được. Trước tiên thì, hãy cùng quay trở về nơi đóng quân của chúng tôi. Được chứ?”

“Ừ….”

Azell cố gắng nói được thôi trước khi anh gật đầu. Sau khi Gile xác nhận rằng anh có thể giao tiếp với người khác, cậu ám thị với những binh sĩ.

Sau đấy, hai binh sĩ lực lưỡng bước tới và hỗ trợ Azell. Azell muốn nói với họ rằng anh có thể tự đi lại được, nhưng việc đi dù chỉ một bước thôi đối với anh lại khó vô cùng tận.

‘Ầy, mình trông thảm hại thật đấy.’

Những binh sĩ giúp đỡ anh đi đến chỗ trại. Bất thình lình, Giles hỏi.

“Anh có muốn uống chút nước không?”

Ngay tại khoảnh khắc ấy, đôi mắt Azell mở to.

Nước!

Ah, liệu rằng còn có một từ ngữ nào vang lên đầy ngọt ngào như vậy sao?

Sau khi thấy Azell gật đầu, Giles mở nắp bình toong ra khỏi thắt lưng anh, và anh đưa nó ra. Tiếp nhận được nó xong, Azell dừng lại sau khi anh vội vàng đưa nó đến bên miệng. Rồi anh từ từ và cẩn thận nghiêng bình toong và uống nước ừng ực.

“Ah ah ah ah……”

Đây người ta gọi là nước mang lại sự sống. Lúc mà từng giọt nước rơi vào khuôn miệng khô khốc của anh, một cơn rùng mình lan ra khắp thân mình anh. Dù vậy, điều ấy chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc. Anh cố gắng uống nước một cách chậm rãi, nhưng ngay lập tức bình toong đã trống rỗng. Anh nhìn bình toong với ánh mắt đầy nuối tiếc trước khi trả nó lại.

‘Mình đã cảm thấy ổn hơn đôi chút rồi.’

Cơ thể hầu như sắp chết lặng của anh không thể đột ngột tốt hơn chỉ bằng việc uống một bình toong đầy nước. Dù sao thì, một chút sức mạnh đã trở lại cơ thể anh, và tâm trí anh – cảm giác như sắp ngất tới nơi, đã tỉnh táo trở lại.

“Cả…m ơn…..”

“À, không có gì. Anh không cần phải nói chuyện đâu.”

Giles ngăn lại Azell, người đang cố gắng hết sức để nói. Tiếp theo đó, cậu hỏi thuộc hạ của mình.

“Còn ai có nước nữa không? Tôi nghĩ một chai là chưa đủ.”

Ngay tức thì, binh sĩ đứng bên cạnh cậu đem ngay bình toong của mình. Azell chỉ thỏa mãn sau khi anh uống cạn ba bình toong từ những binh sĩ.

Sau thời gian ngủ đông dài đằng đẵng, cơ thể anh cực kì thiếu chất dinh dưỡng và nước. Một điều kỳ diệu là vẫn còn đủ máu còn sót lại để lưu thông qua các mạch máu của anh. Tình trạng của anh đã được cải thiện rõ rệt khi anh uống nước.

Vả lại…..

‘Hừm. Thế này là đủ rồi.’

Tinh Thần Lệnh là một bí kĩ có thể biến con người trở thành siêu nhân. Azell đã tập luyện Tinh Thần Lệnh lên tới mức tối đa, và không giống như những người bình thường khác, anh có thể kiểm soát những gì đang xảy trong trong thân thể mình. Anh sử dụng nó để tối đa hóa năng suất của việc hấp thu nước, và bên trong anh bắt đầu mau chóng thúc đẩy mạnh.

Trong lúc mà anh đang làm điều này, Azell và những binh sĩ đã đến nơi đóng quân.

Đôi mắt của Azell trở nên to hơn khi anh nhìn thấy nơi đóng quân.

Đây là một khu khai quật tàn tích. Giữa khu rừng được khai quật lên, và một lối vào dẫn xuống lòng đất đã được khám phá. Khu vực lân cận đã lộ hết ra, và họ đang dỡ bỏ những mảnh tường tàn tích ở giữa.

‘Vậy ra đây là nguyên do mình thức dậy.’

Azell nhận ra rằng thứ âm thanh khiến anh phải tỉnh giấc là bởi sự nỗ lực khai quật của họ.

Tàn tích mà họ đang đang khai quật chính là căn cứ dưới lòng đất, nơi Azell đã ngủ trước đấy.

Carlos đã tạo ra căn cứ bí mật này để bảo vệ anh trong suốt quãng thời gian ngủ đông.

‘Rốt cuộc đã qua bao lâu vậy…’

Bởi vì căn cứ bí mật được coi là một tàn tích cổ đại và đang được khai quật, anh có thể ngờ ngợ rằng một thời gian dài đã trôi qua. Có lẽ, nó còn dài hơn những gì Azell có thể đoán được.

Cảm giác lo sợ mà anh cảm nhận được khi tỉnh giấc càng ngày càng trở nên dữ dội hơn.

Trong phút chốc, Azell được dẫn đến trại của Giles, nằm ở góc của nơi đóng quân. Do cậu là một Centurion, cậu sở hữu trại của riêng mình tách biệt với thuộc hạ của cậu.

“Hãy ngồi đây đi.”

Sau khi Giles đưa cho Azell một chiếc ghế, cậu đưa luôn cho anh cả một cái mền.

“Hãy che thân mình bằng cái này. Cho đến khi tôi mang cho anh vài bộ quần áo thay thế….”

“Ah.”

Rốt cuộc Azell đã nhận ra sự thật là anh đang trần truồng. Vẻ ngoài của anh kỳ quái tới nỗi họ còn không thèm để ý điều ấy, vậy nên Azell cũng quên khoấy nó đi mất.

‘Chết tiệt. Ngay khi mà mình tỉnh dậy, vì cớ gì mình lại phải chịu nhục nhã như thế này đây chứ?’

Azell đỏ mặt, nhưng mặt ngoài lại không hiện rõ bởi tại trông anh xấu xí như xác ướp.

Giles nói tiếp.

“Do việc nói chuyện cực kì khó khăn đối với anh nên chỉ cần lắng nghe thôi nhé. Trong khi chúng tôi khai quật tàn tích, một vụ nổ đã được nhìn thấy ngay gần đây. Khi chúng tôi đi trinh sát tình hình thì đã thấy anh.”

Vụ nổ xảy ra khi mà Azell cố gắng thoát khỏi cỗ quan tài. Azell rất đỗi vui mừng vì đã gây ra vụ náo động đó.

Gales tiếp tục nói.

“Việc khai quật nơi này là nhiệm vụ quan trọng của quân đoàn chúng tôi. Vì thế cho nên, chúng tôi cần phải biết anh là ai và anh đang làm gì tại một nơi như thế này. Anh hiểu chứ?”

Câu nói của cậu ta rất dễ hiểu, vậy nên Azell gật đầu. Tuy thế nhưng, cùng lúc ấy, anh đang nghĩ đến điều khác.

‘Mình nên giải thích thế nào đây?’

Anh không hề biết đã bao nhiêu lâu kể từ khi anh ngủ sâu, đây là đâu và những người này là ai. Anh đang rất bối rối không biết nên đối mặt với tình huống này như thế nào.

‘Đầu tiên thì, mình phải xem xét tình hình trước…’

May thay, Giles có vẻ không giống như sẽ chèn ép Azell trong khoảng thời gian tới. Đó là bởi ngoại hình kinh dị của Azell trông cực kì hảm hại.

“Trước tiên là, hãy đến gặp bác sĩ quân đoàn rồi nghỉ ngơi một ngày đã. Tôi mong anh sẽ trả lời câu hỏi của tôi vào lần tới.”

Azell gật gù.

Quân đoàn là một đoàn thể mang nét tính cư xử với người ngoài như Azell với sự cộc cằn hơn hẳn. Không lạ gì nếu như họ cư xử như vậy.

Tuy nhiên, anh cảm thấy khó hiểu, bởi họ cư xử với anh khá là lịch sự.

“Thật sự, cậu trai này nên ở trong một đội Hiệp sĩ ưu tú. Thay vì làm một Chỉ huy trong quân đoàn….”

Azell rất chắc chắn Giles là một quý tộc. Cậu ta không thể cư xử với phẩm cách và sở hữu tác phong lịch thiệp như vậy, trừ khi cậu được dạy dỗ lớn lên từ gia đình quý tộc. Ngay sau đấy thuộc hạ của Giles đã mang cho Azell vài bộ quần áo dự phòng. Đó là bộ quần áo lao động dành cho các công nhân, nhưng trong tình huống của anh, anh vẫn rất biết ơn. Tiếp theo đó, Azell được dẫn đến bác sĩ quân đoàn. Dù cho đây không phải hoàn cảnh chiến đấu, anh vẫn đứng ngồi không yên. Khi bác sĩ quân đoàn trẻ tuổi nhìn Azell, cậu giật mình.

“Cái quái gì đây? Cậu chắc anh ta là người sống không đó?”

Truyện Chữ Hay