Chapter 3 - Chú quạ bận rộn và con sói hay lo
“Saus-? Saus-? Cậu ấy đã đi đâu mất rồi.”
Tôi tìm kiếm người bạn thỏ thất lạc của mình.Cậu ấy không thể đi xa được, nhưng kẻ thù tự nhiên của thỏ - loài sói - thường xuất hiện ở quanh đây, vì thế nếu tôi không nhanh lên thì người bạn của mình có thể bị ăn thịt.
Tôi có thể thử bay để tìm cậu ấy, nhưng Saus là một chú thỏ rất nhỏ. Với cả, những cái cây còn làm cho việc quan sát trở nên khó khăn. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài tìm kiếm cậu ấy trên mặt đất.
Tôi lục tung mọi khu vực trong cánh rừng nơi mà loại cỏ yêu thích của Saus phát triển, nhưng những gì bản thân tìm được chỉ là các loài động vật khác. Và khi bọn chúng thấy tôi, tất cả đều chạy đi trong sợ hãi.
Uhh, mẹ đang cô đơn lắm. [note9848] Saus ơi, làm ơn hãy xuất hiện đi-… Cậu đã đi đâu mất rồi?
Đó là lúc tôi nhận ra có thứ gì đang xào xào trong bụi cây gần đó.
“Saus?”
Tôi nghĩ đó có lẽ là Saus, nhưng những rung động trong bụi cây mạnh hơn bình thường. Liệu nó có phải là một con gấu hay thứ gì khác không?… Dù thế nào đi nữa, khi thấy tôi, nó chắc chắn sẽ chạy trốn.
Khi đang căng mắt ra nhìn, nó xuất hiện.
Một con sói.
"Kyaa―――――――!!"
Con sói này, quả là một tiếng thét ẻo lả.
Thật thú vị. Đây không phải con sói thuộc khu vực này. Màu của nó khá lạ. Tôi không biết nhiều về các loài sói khác, nhưng những con quanh đây thường có lông xám.
Nhưng cơ thể đang run rẩy trong sợ hãi trước mắt tôi lại là, thật đáng kinh ngạc, một màu trắng tinh khiết. Một màu trắng giống như của tôi. Cứ như thể con sói vô tình tự đổ thuốc tẩy vào người nó vậy.
"Kể cả khi ngài ăn t-tôi, nó cũng sẽ không ngon đâu!!?? Vị của tôi tệ lắm!! Tệ như hạt kebo thối vậy!!"
Không, bây giờ là lúc nó nên chạy. Thông thường, nếu các loài động vật thấy tôi, chúng đều sẽ chạy nhanh nhất có thể, nhưng thay vì thế con sói trắng lại nằm sát đất, càm nhàm về việc nó dở tệ. Thật lòng, tôi không biết mình nên làm gì.
"Tôi dở lắm!! Ngài sẽ chỉ làm mình đau bụng thôi-! Rau cũng nói với tôi điều đó! Rằng “có vẻ như cậu có vị rất tệ”!! Nên làm ơn, tôi dở lắm-!!"
"…Nhưng tôi sẽ không ăn cậu."
"Đúng vậy! Tất nhiên là ngài không ăn tôi! Sau cùng, vị của tôi rất tệ!!… Hả?"
"Tôi không có thói quen ăn thịt sói. Bởi thực đơn của tôi chỉ bao gồm con người."
Để có thể mắt đối mắt với con sói đang hoảng loạn, tôi cúi đầu xuống dưới mặt đất. Con sói bắt đầu chuyển từ trạng thái bò, rồi nhảy ngược về sau, như muốn rút lui đi. Nó sợ hãi trông thật đáng thương. Đây là lỗi của tôi ư? Là vậy sao? Con người là một chuyện, nhưng khiến những loài động vật mà mình không ăn trở nên sợ hãi, điều đó làm tôi hơi buồn. Dù vậy tôi vẫn thích nghĩ rằng nếu có thể trò chuyện với chúng, biết đâu chừng sẽ tạo được một mối quan hệ tốt giữa cả hai như với Saus vậy.
"Ngài, ngài sẽ không ăn tôi…?"
"Tôi sẽ không ăn cậu"
Con sói nhìn tôi với một vẻ bối rối.
"N-, nhưng Rau nói với tôi rằng rồng rất hung dữ, Rau nói với tôi rằng ngài sẽ ăn bất cứ thứ gì…"
"Tôi không biết Rau là ai, và tôi không nói chuyện với những con rồng khác, nhưng ít nhất tôi sẽ không ăn cậu."
Tôi tự hỏi thứ này liệu có giúp cô ấy bình tĩnh hơn không, vì bản thân đã cố ăn nói lịch sự nhất có thể. Nhưng tôi là một con rồng. Trong khi lời nói có thể được dịch lại bên trong đầu thành tiếng nhật, những gì thật sự tuôn ra từ miệng tôi chỉ là tiếng gầm gừ. Điều đó có nghĩa, đây mới thật sự là toàn bộ cuộc trò chuyện:
"Kuun, kuun… "
"Grrrrgrr Gagrr"
Yup, thế này thật đáng sợ. Tôi tự hỏi liệunhững buổi nói chuyện với Saus từ trước tới giờ đều như vậy à.
Tôi sẽ cố gầm gừ một cách trong trẻo từ bây giờ. Nó có lẽ sẽ trở nên tốt hơn một chút, ai mà biết được. Trong khi đang lắc đầu bối rối với tình hình hiện tại, tôi nghe thấy tiếng thét đáng thương của Saus trong không gian.
"Vitooo――!!!"
Saus nhảy ra khỏi bụi cỏ và chạy tới rồi núp sau chân trước của tôi, run rẩy khóc.
Chưa kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra, một sinh vật màu đen to lớn xuất hiện từ bụi cỏ. Một con quạ quá cỡ. Nó lớn hơn một bậc so với những con quạ thông thường.
"Đừng có chạy nữa―!!…Eh?"
Con quạ rơi vào một trạng thái kinh ngạc khi thấy tôi. Nó bắt đầu hạ xuống đất rồi khép đôi cánh lại, và lần này con sói là người khóc với con quạ.
"R-, Rau! Cậu đã đi đâu vậyy?!! Tớ đã rất sợ!!"
Tôi cứ tưởng con quạ sẽ bị sói húc đè xuống đất, nhưng nó dễ dàng né được. Con quạ này thật điêu luyện.
"Cái gì? Thì ra cậu ở đây à?"
"Th-, thật là ác độc!! Người đã bắt tớ chờ ở đây là Rau! D-, dù đã chờ rất lâu chờ ở đây, Rau không bao giờ quay lại, rồi một con r-, rồng đột nhiên xuất hiện!"
Argh, tôi đã nói là sẽ không ăn cậu ta rồi cơ mà.
"Tôi đã cố bắt một con thỏ cho cậu, nên đừng có mà cằn nhằn. Trong khi đó cậu không thể tự đi săn một mình."
"Uuh… Đó là sự thật, nhưng…"
Cậu ta vừa nói gì vậy? Các người định ăn Saus sao? Tôi sẽ không để điều đó xảy ra.
Saus vẫn còn sợ, run rẩy cuộn tròn thành một quả bóng. Để khiến người bạn của mình bình tĩnh lại, tôi nhẹ nhàng (gần đây tôi đã tìm ra cách để kiềm chế sức mạnh của mình) xoa đầu cậu ấy bằng phần trên má của mình. Ôi không, tiếng rên rỉ kyun kyun đó thật dễ thương.
Con quạ chứng kiến điều đó bắt chuyện với tôi.
"Ngay cả như vậy, cậu, con rồng ở đằng kia. Cậu trong rất khác với những con rồng khác... Cậu là ai?"
"Ta thì muốn hỏi ngươi là ai hơn. Ngươi đã nói rằng sẽ ăn thịt người bạn quý giá của ta đúng không?" [note9849]
"Bạn? Con thỏ đó sao?"
Con quạ và sói nhìn tôi trong kinh ngạc, có vẻ như họ rất ngạc nhiên.
Là sai trái khi có một người bạn ư? Saus rất dễ thương! Sự dễ thương là công lý.
Nhưng ngay cả khi chúng tôi chiến đấu ở đây, có lẽ cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Tôi là Vito, con rồng song trong ngọn núi này. Tôi chưa từng thấy các cậu, cảhai đến từ đâu vậy?"
"...Rất xa nơi đây, ở tận vùng đất bắc."
"Hai người đi chung à?"
"Có gì sai không?"
Không có chuyện gì sai với việc đó cả, nhưng họ - những người lẽ ra phải đi theo nhóm và đàn - đang du hành chung với kẻ không cùng giống loài là khá bất thường. Dù chúng tôi không du hành, nhưng nó chẳng phải khá giống với tôi và Saus hay sao?
Một người là sói trắng tinh khiết, người còn lại là một con quạ to lớn. Tuy đó sự kết hợp khá kì quặc, nhưng vì lý do nào đó họ có thể thân được với nhau.
Có lẽ lý do mà hai người này đi du hành là vì họ đã làm một việc đáng lý ra họ không nên làm chăng?
Từ một cái liếc vào, tôi nhận ra điều gì đó.
"Có vẻ các cậu là trường hợp đặc biệt."
Con quạ giữ im lặng. Có lẽ đó là điều cậu ta không muốn nói tới.
"À, tôi sẽ không hỏi về chuyện đó, nên cậu không cần phải trả lời. Tôi chỉ nghĩ rằng đó là một sự kết hợp bất thường, và vì đến từ phía bắc, các cậu phải vượt qua con sông lớn, đúng chứ? Tôi nghĩ việc các cậu đã trải qua một chặng đường dài tới đây thật tuyệt vời."
Tôi đã một lần nhìn hình dạng của lục địa từ trên đỉnh ngọn núi, và phần trung tâm với phía bắc được cắt ngang bởi một con sông lớn.
Có một cây cầu ở đó, nhưng nó được xây bởi con người và canh gác nghiêm ngặt. Đối với động vật, việc sử dụng cây cầu ấy thật ngu xuẩn, và cả bơi qua sông chắc chắn rất kinh khủng.
"V-, về chuyện đó thì, vì Rau biết bay nên cậu ây đã chở tôi qua sông."
Con sói vẫn còn nghi ngờ và do dự chen vào. Cô ấy có vẻ cảnh giác, hay đúng hơn là, sợ hãi, nhưng khi thấy tôi nói chuyện một cách bình thường với con quạ thì nó dường như có thêm chút dũng khí. Vâng, thật dễ chịu.
Điều đó là có thể, nhưng được chở qua ư. Con quạ đó lớn một chút so với con sói, thật sự. Với kích thước của mình, gọi cậu ấy là một con rồng nhỏ cũng không có gì là quá.
Nhưng dù vậy việc đó chắc hẳn rất kinh khủng. Dù sói có nhỏ hơn một chút, nó vẫn rất nặng.
"Whitey, đừng nói những điều không cần thiết."
"T-, tớ xin lỗi."
Có vẻ như con sói tên Whitey.Nó là một cái tên phù hợp nếu xét theo cái ngoại hình đó, nhưng sự đơn giản ấy lại khá thú vị.
Con sói bằng một cách nào đó làm tôi nhớ lại con chó.
Con quạ là Rau, và con sói là Whitey. Cho dù đối với một người có trí nhớ kém như tôi, có lẽ mình sẽ dễ dàng nhớ được tên của họ.
"Vitooo…"
Tôi nghe thấy một giọng nói mỏng manh phát lên từ phía dưới. Với đói mắt lo lắng, cậu ấy ngước lên nhìn tôi và khịt mũi.
Đúng rồi, Rau đã đuổi bắt cậu ấy khi đến đây.
"Mọi chuyện đã ổn rồi Saus."
Tôi quay lại hai người kia
"Tôi xin lỗi, nhưng nếu hai cậu đang tìm con mồi, thì làm ơn hãy chọn thứ khác. Vì đi du hành cùng nhau, các cậu không đơn giản chỉ nhìn người bạn quý giá bị ăn thịt trước mặt mình mà không làm gì cả đúng không?"
"…Điều mà cậu đang nói là sự thật. Nhưng cậu, một con rồng thứ ăn tất cả mọi thứ xung quanh, vì lý do gì lại bảo vệ con thỏ đó."
Loài rồng có những tiếng tăm tàn bạo như thế à? Từ quan điểm của họ, tôi không thể không nghĩ như vậy.
"C-, Con rồng này, nó nói không ăn thịt động vật."
Đó là sự thật vì tôi chỉ ăn con người, và khi con sói nói về điều đó, Rau mở to mắt. Tôi sẽ che giấu sự thật, rằng đôi mắt đen thuần khiết không hề có chút sắc trắng nào của Rau cũng tròn và dễ thương như Saus, tận sâu trong lòng.
"Cậu nó mình chỉ ăn thịt con người?... Cậu là một con Rồng Đất chăng?"
"Đó là gì vậy?"
"Một loài rồng mà con người đặt tên."
Rau trông như đang suy nghĩ điều gì đó trong khi càu nhàu.
Tôi nghĩ rằng mình đã nghe về “Rồng Đất” ở đâu đó.
Tôi khá chắc rằng nó nằm trong kí ức loài người của mình. Đó là một cái tên tôi từng lướt qua khi còn ở trái đất. Tuy không nhớ rõ cho lắm nhưng, mặt đất nổi trên không trung, những ngọn núi lửa phun trào. Các dãy núi trông như cột sống, lục địa mang hình dạng một con rồng với đôi cánh dang rộng và ai đó đã bắt đầu gọi nó là Rồng Đất, đấy là những gì tôi đã đọc trong một cuốn sách từ rất lâu rồi.
Vào thời điểm khi đọc nó, tôi nghĩ “Ồ, thật là mơ mộng”. Tôi không nghĩ chuyện này lại xảy ra.
"Cậu biết rằng có rất nhiều loại rồng trên lục địa này, đúng không?"
"Tôi không biết tên của chúng?"
"Kẻ đặt tên cho những con rồng là loài người, từ rồng chỉ là thuật ngữ chung để chỉ tất cả các cậu."
Nói cách khác nó tuỳ vào kiểu Chủng tộc: Rồng; Chi: Rồng Đất. Có phải còn nhiều loại rồng khác nhau đúng không?
"Khi nói tới rồng, chúng là những sinh vật được bao phủ bởi vảy, thở ra lửa và bay trên bầu trời đúng không?"
Khi tôi nói thế, Rau có vẻ kinh ngạc rồi thở dài.
"…Tôi chịu thua cậu rồi. [note9850] Không thể ngờ rằng có một con Rồng Đất mặc kệ tất cả mọi thứ trên thế giới."
"Tôi nói gì sai à?"
“Đối với cácloài rồng sống trên lục địa này, quên vụ phun lửa đi, có cả những con thậm chí còn không biết bay. Đây là những kiên thức thông thường. Loài thường thấy nhất chính là Wyrm.Phổ biến tiếp theo là loại được thuần hoá bởi con người, rồng lửa.Wyvern có thể bay nhưng trong quãng thời gian khá ngắn, và Basilisks thậm chí không thể bay, à Wyrms cũng không thể bay nốt. Ngoài ra còn có những loài sống bằng cách ăn xác chết, được gọi là Nidhöggr. Dù sao thì, có rất nhiều loại rồng khác nhau, nhưng hiếm nhất trong số chúng, và được con người ở vương quốc nào đó trao tặng thêm danh hiệu “huyền thoại” chính là Rồng Đất.”
Quả thật. Đây là những cái tên mà tôi nhớ lại. Điều này có lẽ là nhờ vào chức năng chuyển đổi ngôn ngữ trong não tôi. Thấy rồi, vì không có rồng trong thế giới đó, nó được mặc định đặt tên theo các câu truyện và truyền thuyết. Dù tôi không biết chúng dựa theo những tiêu chí gì. Bằng cách nào đó mọi thứ thật mới mẻ.
"So với những con rồng thường, Rồng Đất là một sự tồn tại kì lạ. Một loài với vảy, có thể thở ra lửa và bay trên bầu trời, giống với những gì cậu tin rồng là thế.
Nó hiếm tới nổi có thể được xem là loài sắp tuyệt chủng, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng đang bị đe doạ. Lý do là, mặc dù số lượng rất ít, chúng vẫn tồn tại như thế này trong hàng ngàn, không, hàng vạn năm. Hung dữ và có khuynh hướng ăn thịt người. Dường như chúng không hề ăn động vật."
Tôi không ăn gì ngoài con người. Và tôi chỉ cần ma lực để sống. Tôi không biết những loài rồng khác cần gì để sống, nhưng dường như không có con nào tồn tại chỉ dựa vào duy nhất con người cả.
"…Và đó là, tôi."
"Ai mà biết được.Đó là những điều mà con người nói nên tôi không biết chi tiết. Những gì tôi biết là vài ngàn năm trước, một con rồng với sức mạnh không thể tưởng tượng được nhiều lần can thiệp vào các cuộc chiến tranh của nhân loại, và thậm chí tin đồn ấy còn tới được tai của chúng tôi. Dù tôi không thực sự quan tâm đến những việc làm của con người."
Rau trông có vẻ mệt mỏi vì nói chuyện, cậu ta vỗ đôi cánh lớn của mình rồi và đậu trên cành cây. Nó có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho cậu ấy nếu nghỉ ngơi ở đó hơn là dưới mặt đất.
"Cậu chắc hẳn là biết rất nhiều."
"Tôi đã chu duđến rất nhiều nơi."
Cậu ta thường lảng vảng gần nơi con người ở. Những tin đồn và các kiến thức thông thường được tính lũy dù muốn hay không, cậu ta trả lời trong khi đang chải lông của mình.
"Và cậu chắc chắn đã giải thích rất nhiều cho tôi."
Nhờ đó tôi đã có thêm mộtvài kiến thức về loài rồng. Khi tôi cảm ơn một cách thẳng thắn, cậu ấy trả lời "Đó không phải là lý do tôi nói với cậu." Thì ra cậu ấy là studere, tôi hiểu rồi.
"Rau rất tốt bụng!!Nếumột con vật gặp rắc rối, cậu ấy sẽ không đểđiều đó xảy ra. Cậu ấy thậm chí còn mang cho tôi, người mà cực kì tệ ở khoản đi săn, thức ăn."
"Đó là lỗi của cậu khi chỉ ăn hoa quả dù là động vật ăn thịt."
Có gì với sự bất lực đó vậy.
"N-, nhưng tôi thấy có lỗi đối với họ!"
"Đó là lý do cậu luôn bị những con sói khác đem ra làm trò cười! Một con sói mà sau khi hạ gục miếng mồi của mình thì khóc lóc, xin lỗi và để mặc nó chết."
Chuyện gì thế, thật dễ thương. Có lẽ nào chuyến du hành của họ được lập ra vì Whitey đã bị đuổi khỏi bầy đàn? Và rồi chú quạ Rau bận rồn nói thì gì đó tựa như: "Chết tiệt, có vẻ tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đi theo cậu, nhỉ." Có phải vậy không? Ôi không, khuôn mặt của tôi vỡ ra thành một nụ cười te toét. Hai người này quá giống một cặp. Cuộn chiến của họ tương tự như một màn cãi vã của hai người đang yêu nhau làm sao.
"…Vito."
"Xin lỗi, nó thật là đáng sợ, phải vậy không. Nhưng có vẻ họ không phải là những động vật xấu. Vì thế nên, cậu sẽ tha thứ cho bọn họ chứ?"
Nhìn Saus bối rối gật đầu, khiến trái tim tôi bỗng nhiên đập rộn ràng.
Tuy nhiên, dù có đợi bao lâu nữa thì, cuộc cãi vã của cặp đôi vẫn không kết thúc. Có một chút thu hút, nhưng nếu nó cứ tiếp tục mà không dừng lại như vậy thì sẽ ngày càng trở nên nhàm chán. Tôi đã cố gọi họ vài lần, nhưng có vẻ như cả hai không nghe thấy gì. Không còn lựa chọn nào khác tôi di chuyển cơ thể to lớn của mình chen vào giữa hai người, kết thúc cuộc trò truyện của họ một cách ép buộc. Cả hai nhìn chằm chằm vào tôi, người đột nhiên xuất hiện giữa họ. Nhưng những lời tiếp theo của tôi khiến họ trông bối rối hơn.
"Các cậu có đói không?"