“Không nên chỉ trò chuyện với mình, con bé thực sự cần được học ngôn ngữ bằng nhiều cách hơn.”
“Nếu bạn đọc sách cho con của mình, bạn có thể giúp bé tiếp cận với ngôn ngữ theo cách vui nhộn cho cả phụ huynh và trẻ.” Một trong số mấy cuốn sách viết vậy, và ta quyết định sẽ thử cách đó luôn. Trong số những quyển sách mua được từ tiệm cho thuê sách của con người, có một tập truyện thiếu nhi. Ta đã bảo ông ta là sẽ không lấy sách tranh, nhưng có vẻ như có mấy quyển bị lẫn vào trong chỗ sách ta mua. Ta mở sách ra ngay cùng với Olivia đang ngồi trong lòng.
“Ngài, ngài xưa…?” Con bé lặp lại theo ta.
“Đúng rồi đấy, Olivia. Con giỏi lắm.”
Mỗi khi ta đọc xong một dòng, con bé lại ngẩng mặt nhìn ta và cười toe toét.
“Cái nhày vui lắm, Ba ơi!” Cô nhóc lắc lư đôi chân nhỏ của mình.
Con cũng đáng yêu lắm, Olivia.
* * *
Mấy ngày sau…
“Nhoài (loài) rồng cổ đại là những...sinh vật vô cùng… cao quý. Chiều (điều) đó đặc biệt chính xác với những chon (con) rồng sống chên (trên) Đỉnh Thiêng Liêng. Ngày chước (trước) họ từng được tôn thờ như những vị thần trong một khoảng thời gian khá dài.” Con bé đọc khá trôi chảy, và đó thậm chí còn chẳng phải sách tranh mà là một cuốn sách về thần thoại và những điều bí ẩn.
Ta đã mua nó vì nghĩ rằng con bé có thể đọc nó đôi lần sau khi lớn hơn một chút, nhưng giờ thì thế này đây. Chờ đã, lẽ nào con gái ta là thiên tài?
Ta lạc mình trong giọng đọc của Olivia: “Olivia, con thật tuyệt vời. Giờ con đã có thể đọc sách rồi! Con đúng là thần đồng!”
Cô nhóc cười thật rạng rỡ: “Te he he! Con đọc thêm cho ba nha!”
Con bé trông tự hào quá đi mất! Đáng yêu quá, ta muốn tan chảy luôn rồi.
* * *
Lại mấy ngày sau…
“Những nhà thông thái sở hữu trí tuệ siêu phàm vang danh sử sách được gọi là Lục Hiền Giả của Riaris…”
Olivia chăm chú lắng nghe từng lời ta nói, trong bàn tay bé xíu của cô nhóc là một túm lông bờm của ta. “Ba ơi, Lục Hiền Giả của Riaris có thật không ạ?”
Không ai có thể ngờ được rằng một cơ thể nhỏ nhắn với cái miệng bé xinh đó lại có thể thốt nên giọng nói rõ ràng và mạch lạc đến vậy. Đáng yêu quá.
Ta lôi lại những ký ức xa xăm đã phủ bụi trần trong đầu: “Câu hỏi hay lắm, Olivia. Họ có tồn tại. Thật ra, đã từng có lần Ba của con gặp được một trong số họ. Là người tên Vandilsen.”
Đôi mắt màu xanh lam của con bé chợt sáng lên lấp lánh: “Ba thật là tuyệt vời!” Olivia ngẩng nhìn ta và reo lên như vậy.
Ta cảm động quá đi mất.
Có vẻ như Olivia ngày càng trở nên thông minh hơn sau mỗi lần ta đọc sách cho con. Con người thường trưởng thành nhanh như vậy sao?
Nhưng ta phải nói là, Vandilsen này—rốt cuộc thì ngươi đã làm những gì vậy hả?
Lúc đến ngọn núi này, ngươi vẫn còn là một pháp sư tập sự cơ mà.
* * *
Nhiều ngày sau…
“A…”
Đang lướt qua đống sách, ta giật mình khi trông thấy tiêu đề của một cuốn sách dạy trẻ: Lợi ích của phương pháp giáo dục kiểu Rồng.
Ta nhớ là đã thêm nó vào đống sách mua từ tiệm cho thuê sách trong làng vì ta nghĩ nó sẽ có ích. Dù sao thì ta cũng là rồng mà.
Câu sau đây sẽ tóm tắt toàn bộ nội dung chính của cuốn sách: “Loài rồng đã sống hàng thiên niên kỷ từ thời viễn cổ, và tiếng nói của một con rồng ẩn chứa thứ sức mạnh đáng kinh ngạc nhất. Khi tri thức được họ cất lên thành lời, những tri thức đó sẽ được trẻ tiếp thu và trở thành của riêng chúng. Loài người chúng ta không có sức mạnh của rồng, nhưng…” (Phần sau giải thích tầm quan trọng của việc trò chuyện với con.)
Ồ, thật vậy sao! Vậy ra giọng nói của rồng có sức mạnh truyền tải tri thức đến cho đứa trẻ của rồng ư? Lần đầu tiên ta nghe đến điều đó đấy.
“L-lẽ nào Olivia thông minh đến vậy...là do mình đã đọc sách cho con bé sao?”
Cũng vì chuyện này chuyện kia mà ta chưa bao giờ có bạn đời hay con cái, nên ta cũng không chắc những gì được viết trong đây là đúng hay không nữa.
“Ba ơi, có chuyện gì vậy ạ?” Olivia hỏi khi mỉm cười trong vòng tay ta.
Ta có thể thấy điều đó trong đôi mắt của con. Sự thông tuệ. Và cả...sự tin cậy không thể dao động với ta. Con gái ta đáng yêu quá đi mất.
“À, không sao đâu. Olivia này, con biết chứ? Sao ta không làm cho con món súp sữa con thích cho bữa trưa nhỉ?”
“Yay! Ba, Ba là tuyệt nhất!”
“Khi con lớn hơn một chút, ta sẽ cho thêm mật ong vào. Nó sẽ làm món súp ngon hơn.”
“Nhưng con muốn bây giờ cơ! Con muốn mật ong!”
“Chưa được con ạ. Mật ong có thể khiến trẻ nhỏ bị ngộ độc. Ta đã đọc về điều đó trong một cuốn sách tên là Bách khoa toàn thư về thức ăn cho trẻ, Bản toàn tập.”
“V...vâng ạ…”
Hai vai của cô nhóc rũ xuống, nhưng cũng không mè nheo thêm. Olivia không còn là trẻ mới sinh nữa, vậy nên ăn một chút mật ong chắc cũng ổn, nhưng ta muốn chắc chắn nhất có thể. Trẻ con loài người yếu ớt hơn ta nghĩ nhiều. Ta thấy thương con bé, nhưng ta không muốn mạo hiểm ngay lúc này. Nói vậy chứ, để bé con có thể ăn mật ong mà không bị làm sao thì cũng không mất đến hàng năm trời. Con người phát triển nhanh hơn nhiều so với loài rồng chúng ta, và họ trưởng thành chỉ trong vòng hai mươi năm. Hai mươi năm! Với ta, hai mươi năm cũng chỉ bằng thời gian ta đánh một giấc mà thôi.
Olivia nói với ta rằng con bé khoảng bốn tuổi. Tức là, chỉ còn mười lăm năm thơ ấu nữa thôi.
“Vậy thì, chắc là…”
Ta tự hỏi liệu chăm chút quá mức cho con như một đứa trẻ như vậy có phải là ý hay hay không. Ta nghĩ, có lẽ ta nên dạy con một chút pháp thuật và vài thứ mà ta biết. Gần đây, thế giới loài người dần đề cao giá trị của những người phụ nữ mạnh mẽ và tự lập, theo như ta đọc được trong một cuốn sách tự lực mà ta đã mua. Ta không biết “mạnh mẽ và tự lập” được nhắc đến ở đây cụ thể là gì, nhưng ta biết khi những con chim trong rừng đã khôn lớn, chúng sẽ tự đi kiếm thức ăn nuôi bản thân và đánh bại những kẻ thù dám bước chân vào lãnh địa của mình (dù đôi khi cũng phải nhờ tới sự trợ giúp của đồng bạn). Qua đó, ta cũng nhận ra phần nào ý nghĩa của “mạnh mẽ và tự lực”. Ta muốn khi Olivia trưởng thành, con có thể sống khỏe mạnh và thật lâu, dù chỉ có một mình hay cùng những người khác nữa. Hơn hết thảy, ta muốn con được vui vẻ và hạnh phúc.
Những suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu khi ta đang đun súp sữa cho Olivia. Ta nấu nướng bằng cách phun lửa vào cái nồi mình có. Còn sữa và nấm thì được các loài động vật sống trong núi mang cho ta.
Những ngôi sao lấp lánh sáng lên trong mắt Olivia khi cô nhóc ngẩng nhìn ta đẩy chiếc thang nhỏ bằng những móng vuốt to lớn.
“Tee hee! Con thích thích thích súp sữa của Ba lắm luôn á!”
Con bé nhảy cẫng lên vì vui sướng khi ta xoa nhẹ đầu con. Cảm giác ấm áp hạnh phúc ấy, một lần nữa, đã chạm tới nơi sâu thẳm nhất trong lòng ta.
Lại một lần ta nhận ra mình thực sự cần nhanh chóng tìm một ngôi nhà khác cho hai cha con. Ngôi đền ta vẫn luôn sống đó giờ không thể được coi là một môi trường lý tưởng cho một đứa trẻ bé xíu như Olivia được. Ta muốn con được lớn lên ở một nơi có một gian bếp sạch, những cái giá chất đầy sách, cùng với một căn phòng có chiếc giường mềm mại cho riêng con. Ta khẳng định lại quyết tâm của bản thân khi nhìn Olivia ăn món súp sữa. Rõ ràng là con bé thấy món đó rất ngon.
Sớm thôi, cái lạnh mùa đông sẽ rút dần, vì mùa xuân đã cận kề ngay trước mắt.