Dragon Daddy Diaries: A Girl Grows to Greatness

chương 08: ngài rồng đọc sách cho con bằng ngôn ngữ cổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Olivia đang lớn lên rất nhanh.

Một cách chậm rãi nhưng chắc chắn, ta cũng đang dần cải thiện các kỹ năng nấu nướng, giặt giũ và dọn dẹp của mình, và đang tận hưởng cuộc sống trong lâu đài này. Ta dành ngày càng nhiều thời gian ở dạng người và số lần biến về dạng rồng của ta mỗi năm có thể tính được trên đầu ngón tay.

Olivia ăn bất cứ thứ gì ta làm cho con bé, và không bao giờ bỏ lỡ chúng cùng với một nụ cười và lời khen “Ba ơi, món này tuyệt quá!” Và con cũng không bao giờ lờ đi mà không hỗ trợ.

Cuộc sống hàng ngày của chúng ta là như vậy đấy, và cứ thế, nhiều năm trôi qua.

Những ngày gần đây, hai cô giáo của Olivia dần có thói quen cùng đến dùng bữa với hai cha con ta cả buổi sáng, trưa và tối. Họ cũng khen tất cả các món ăn của ta là ngon, và thậm chí có đôi lúc họ cũng gọi món với ta. Món ăn yêu thích của Nữ hoàng Bóng tối là cơm với một quả trứng ốp la mềm mại đặt trên đó. Trong khi đó, Tiểu thư Clowria có vẻ thích bữa sáng và sẽ phết thật nhiều mứt dâu và bơ lên trên món bánh scone của cô ấy. Và như mọi khi, món ăn ưa thích của Olivia là súp sữa. Có lẽ ta có nhiều tài năng nấu nướng hơn ta nghĩ. Ta đã sống một mình quá nhiều thiên niên kỷ rồi nên cũng không biết nữa.

“Ba ơi!”

Olivia đã đủ lớn để có thể ăn mật ong mà không có vấn đề gì phải lo lắng cả, vậy nhưng cô bé vẫn tới buồng ngủ của ta mỗi đêm với một quyển sách mới trong tay.

“Olivia, con biết là con có giường của riêng mình mà.”

Ta đang sử dụng phòng tập thể thao đã từng là sân tập luyện trong nhà cho Quân đội Tộc Hắc ám làm phòng riêng của mình. Nếu không, họa hoằn lắm mà ta có biến trở về dạng rồng lúc còn đang mắt nhắm mắt mở thì sẽ gây rắc rối mất. Ơn trời là điều đó chưa từng xảy trong nhiều năm rồi, nhưng vẫn có. Một vài năm trước, có lần ta từng đào một cái hố khá to trên mặt đất trong cơn lơ mơ vì buồn ngủ. Đến ngày nay, cái hố đó vẫn còn là một cái hồ và được gọi là Tritonis, Suối Rồng linh thiêng. Tiểu thư Clowria nói với ta rằng đó là một vùng thánh địa của nhân tộc. Nói về điều đó thì thật là xấu hổ. Nếu có thể, ta luôn cố để không tới gần chỗ đó.

Olivia đến bên giường của ta: “Nhưng con muốn ngủ chung giường với Ba cơ.”

“Được rồi, nhưng chỉ tối nay thôi.”

“Chỉ tối nay” đó đã kéo dài nhiều năm nay rồi. Ta biết rằng những cô bé loài người sẽ bắt đầu ngủ riêng khi đến một lúc nào đó. Những cuốn sách nuôi dạy trẻ của ta cũng nói rằng việc một đứa trẻ ngủ với cha mẹ của bé quá lâu cũng không lành mạnh.

Tuy thế, mỗi khi ta trông thấy gương mặt đang ngủ của con, cuối cùng ta lại tự nhủ với bản thân mình, chỉ lâu thêm chút nữa thôi, cho đến khi con đủ lớn khôn. Có lẽ ta là một trong những bậc cha mẹ mà người ta hay nói tới. Loại phụ huynh chiều con quá nên sinh hư.

“Ba ơi, hôm nay con muốn ba đọc cho con quyển này.”

“Một cuốn sách mới à, ba lấy nó nhé?”

Cuốn sách mà con đưa ta rất hoành tráng. Phần bọc sách và bìa sách trông rất đẹp, và cuốn sách thì khá nặng. Nó còn đủ lớn để làm giường cho một em bé loài người. Ta mở cuốn sách lớn ra ở trên đùi. Ta có nghe rằng con người dùng giá đỡ sách để đọc những cuốn sách to và nặng, nhưng ta thì không cần thứ gì như vậy. Ta đủ khỏe để thoải mái cầm nó bằng một tay.

…Nghĩ lại thì, Olivia cũng nhấc cuốn sách lên khá dễ dàng. Bé con cũng mạnh lên kha khá rồi đấy chứ.

Gần đây, bé con có đang tập luyện mấy thứ như kiếm thuật và võ thuật với Tiểu thư Clowria, người từng là đội trưởng của Quân đoàn Tộc Hắc ám dòng Hiệp sĩ, điều đó cũng giải thích cho sức mạnh mới phát hiện này của con. Tập thể dục đúng là rất tốt cho con nhỉ.

“Chờ đã, chẳng phải con đã đọc cuốn sách này với chị Nữ hoàng Bóng tối sao? Con vẫn luôn mang cho Ba sách tranh mà.”

“Chị Maredia bảo là chị ấy không đọc được ạ.”

“Ồ?”

Nữ hoàng Bóng tối gắn bó với thư viện sâu sắc đến mức ta chắc rằng học vấn của cô ấy phải rất rộng…vậy nhưng cô ấy lại không thể đọc được cuốn này sao? Có chuyện gì thế nhỉ?

Ta nhìn lướt qua cuốn sách. “À, Ba hiểu rồi.”

Văn bản là chữ Ariel cổ, một loại ngôn ngữ đã ‘chết’ nhiều thiên niên kỷ trước. Sự hoài niệm khiến ta vô cùng xúc động. Cái hồi ta còn sống trên Đỉnh Linh Thiêng, suốt nhiều năm liền ta vẫn thường bắt gặp những ký tự và chữ cái mà con người sử dụng thông qua những “vật hiến tế” họ mang đến cho ta. Ta rất thích đọc những gì họ mang cho ta. Việc đọc rất vui! Điều đó cũng giải thích lý do vì sao ta có thể đọc được hầu hết các dạng văn bản viết mà loài người từng sử dụng. Chỉ đến bây giờ ta mới biết “vật hiến tế” có ý nghĩa gì. Vì ta đang dành những tháng ngày của mình bên Olivia nên ta cũng dần học được nhiều hơn một chút về những thứ của con người. “Ta đoán (khi đó) hai người họ vẫn còn chưa được sinh ra.”

“Chúng là chữ cổ ạ?”

“Đúng thế. Từ hồi ta còn trẻ cơ.”

“Ba vẫn còn trẻ mà Ba!” Bé con cuống quýt la lên.

Đến ta cũng phải bật cười: “Ba sao? Ba đoán là con nói đúng. Cảm ơn con, Olivia.”

“Tee hee! Ba đọc cho con nhé, được không Ba?”

“Chắc chắn rồi. Thực ra, nếu đã thế thì ba nghĩ có lẽ ba sẽ dạy con chữ Ariel cổ nhé.”

“Thật ạ?”

“Chỉ một chút thôi, cho đến giờ đi ngủ.”

“Yay! Con sẽ học với Ba!”

Bây giờ Olivia đã lớn hơn rất nhiều so với cái ngày chúng ta gặp nhau, nhưng cách bé con chui vào giữa ta và cuốn sách vẫn như cũ. Hồi trước, mái tóc màu nâu nhạt của con còn ngắn, xõa ra và bù xù, nhưng giờ đây mái tóc của con đã dài và rất nữ tính. Ta luôn chải mái tóc dài xinh đẹp cho con vào mỗi tối. Mỗi khi Olivia di chuyển, những lọn tóc sẽ đung đưa theo con.

Giờ bé con giống hệt như một cô bé loài người dễ thương và dịu dàng. Cảm thấy một niềm an ủi mới bởi điều đó, tầm mắt của ta lại rơi xuống tập sách trước mặt: “À, chà, trước hết thì, mỗi một ký tự trong tiếng Ariel cổ đều có một ý nghĩa riêng gắn với nó. Ví dụ như biểu tượng này. Cái này có nghĩa là…”

“Oa, Ba ơi! Ba giống y như Bách khoa toàn thư vậy á!”

Olivia mới đầu còn rất hào hứng tiếp thu chữ viết, nhưng không lâu sau, cô bé bắt đầu gật gù. Khi mí mắt con bắt đầu rũ xuống, ta quyết định đã đến lúc nhẹ nhàng khép cuốn sách lại.

Chúc ngủ ngon, bé Olivia, và mơ những giấc mơ đẹp.

Ta chăm chú nhìn gương mặt đang say ngủ của Olivia một lát trước khi chìm vào giấc ngủ. Đó là một khoảnh khắc nho nhỏ an lành.

Nữ hoàng Bóng tối sẽ đọc sách phép cho Olivia nghe khi bé con đang bận bịu giúp thư viện thông thoáng khí. Olivia cũng bắt đầu mang những cuốn sách mà Nữ hoàng Bóng tối không đọc được cho ta. Ngay lúc này, ta chợt thấy mừng khi mình có thể đọc cho bé con nghe gần như là bất kỳ quyền sách nào ở đây. Trái tim ta nhảy múa khi có thể cho bé con nhà ta thấy một mặt giỏi giang của mình. Ta cũng sống được rất lâu rồi mà.

Những ngày yên bình đó cứ tiếp diễn thêm nhiều năm nữa.

Olivia học kiếm thuật và võ thuật từ Tiểu thư Clowria, và từ Nữ hoàng Bóng tối, cô bé học cách giải mã sách phép và những ma pháp mà con người có thể sử dụng. Với ta, bé con học rất nhiều bảng chữ cái và bản thảo cổ khi chúng ta cùng nhau trò chuyện trước giờ đi ngủ. Dần dần, Olivia trở nên thông minh, mạnh mẽ và thật dễ thương, xinh xắn. Công nhận là, ngay từ đầu bé con đã siêu siêu dễ thương rồi!

Truyện Chữ Hay