Chương phụ: Nhật ký quan sát tiểu thư Mary của Tutte
Tên tôi là Tutte, một hầu gái khiêm tốn làm việc ở dinh thự nhà Regalia. Công việc chính của tôi là làm người phục vụ riêng cho con gái của công tước, tiểu thư Mary, toàn thời gian. Tiểu thư Mary kà một cô gái trong trắng cực kỳ dễ thương, và em ấy có một mị lực như là thiên thần vậy. Tiểu thư luôn đối xử với tôi và những người hầu khác như người nhà, càng khiến em ấy trở thành một tiểu thư tuyệt vời để phục vụ.
Và quan trọng nhất là, tiểu thư Mary luôn rất cần sự hỗ trợ của tôi, thứ khiến tôi càng trở nên gần gũi với em ấy. Mỗi khi tiểu thư cố làm một việc gì đó, em ấy luôn khiến mọi thứ đảo lộn và rối tung hết lên, rồi lên kêu “Tuttteee!” nước mắt lưng tròng. Mỗi khi thấy em ấy như vậy, trách nhiệm của tôi đương nhiên là làm theo những gì tiểu thư muốn rồi.
Thực tế là: Tôi giúp em ấy ăn uống. Tôi giúp em ấy mặc trang phục. Tôi mở cửa, kéo ghế, và lật trang sách cho em ấy. Tôi nhặt đồ cho em ấy, mang đồ đến cho em ấy, đánh răng cho em ấy, rửa mặt cho em ấy, mọi thứ em ấy cần!
Và mỗi khi tôi làm những việc đó thì tiểu thư lại mỉm cười với tôi, như một nụ hoa trắng bung nở thành một đóa hoa vậy! Ôi, nó thực sự khiên tôi hưng phấn. Một phần thưởng tuyệt đối! Và em ấy thì không giống như những bông hoa khác, mà là bông hoa đẹp nhất trong khu vườn thần uyển vậy! Ôi, không phải, những từ ngữ của tôi vẫn là không đủ để diễn tả em ấy.
Tiểu thư của tôi, em ấy còn… ôii, tôi ghét cái vốn từ hạn hẹp của mình quá!
Ôi, trời ạ. Tôi hơi lạc đề rồi nhỉ? Nhưng mà, em ấy vẫn là một tiểu thư quyền quý. Nhân cách cao thượng của tiểu thư đã tỏa sáng từ khi em ấy chào đời rồi!
Thấy tiểu thư Mary phụ thuộc vào tôi, hầu gái trưởng từng an ủi tôi rằng “Ta thấy tội nghiệp cho cháu,” nhưng đã thề với lòng mình sẽ cống hiến cả thể xác và linh hồn để chăm sóc em ấy, tôi chẳng cảm thấy bất bình chút nào. Thực ra, tôi còn muốn em ấy phụ thuộc vào tôi thêm nữa cơ, suốt hai mươi bốn giờ một ngày cũng được!
Và cũng vì thế, tôi quyết định dành thời gian quan sát tiểu thư Mary để biết được em ấy cần gì và chuẩn bị sẵn sàng trước khi em ấy mở lời nói về điều đó. Và nhờ việc quan sát tiểu thư hằng ngày, tôi thỉnh thoảng thấy em ấy làm những thứ khó hiểu.
Nó xảy ra vào một ngày nọ…
“Tutte! Bắt đầu từ sáng mai, em sẽ tập thể dục theo radio! Tập thể dục theo radio mỗi sáng đã luôn là ước muốn của em!”
“Tập thể dục… theo radio? Và vào buổi sáng á? Ý tiểu thư là buổi sáng lúc mấy giờ?”
“Hmm… Khoảng sáu giờ sáng. Nhờ chị đánh thức em dậy nhé!♪”
Tiểu thư Mary nói vậy trước khi đi ngủ. Sáng hôm sau, tôi đến để đánh thức em ấy dậy, nhưng…
“Uii… Năm phút nữa thôi…”
Sau khi lặp đi lặp lại như thế vài lần, tiểu thư Mary đã dậy muộn hơn nửa tiếng. Thành thực mà nói thì việc đó quả là ngoài dự kiến. Nhưng mà, khuôn mặt ngái ngủ của em ấy dễ thương quá!
“Không sao cả. Tập thể dục theo radio bắt đầu vào sáu rưỡi sáng cơ mà. Mình vẫn còn kịp chán!”
Tiểu thư Mary vội vàng đi ra khu vườn sau khi thay quần áo, vừa nói mấy thứ mà tôi không thể hiểu được. Cái cách em ấy không để thứ gì khiến bản thân nản lòng thật là dễ thương quá đi!
Khi đã đến khu vườn, tiểu thư Mary nhìn quanh một lúc, và rồi bỗng nhiên quỳ rạp chống tay và gối xuống đất như thể đã bỏ cuộc.
“Ti-tiểu thư ơi?” Tôi vội vàng đến chỗ em ấy.
“Phải rồi… Mình quên mất… Thế giới này… không có radio…” Tôi nghe thấy em ấy lẩm bẩm với vẻ mặt thẫn thờ.
Tôi cũng chẳng hiểu em ấy đang nói về điều, nhưng nhìn em ấy bối rối vì phí công sức bỏ ra quả thức rất đáng yêu.
“Chị biết không? Ổn cả thôi! Em chẳng cần một cái radio để tập đâu!” Nói đoạn, tiểu thư Mary đứng dậy, đứng thẳng lưng rồi hít thật sâu.
“Một, hai, ba.♪Hai, ba.♪Một, hai, ba.♪Hai, ba.♪” Tiểu thư Mary bổng nhiên hát thật to một bài hát mà chính tôi cũng bất ngờ. “Tập thể dục theo radio, chân đầu tiền! Ờ-ờm…”
Tiểu thư Mary nâng hạ gót chân theo nhịp nhạc, nhưng rồi bỗng nhiên lại xìu xuống. Ngay sau đó, em ấy là quỳ rạp chống tay và gối xuống sàn lần nữa.
“Em… chưa bao giờ tập thể dục theo radio, cho nên… em cũng không biết thứ tự đúng là như nào nữa… Này, Tutte, chị có biết tập thể dục theo radio như thế nào không?”
“Xin lỗi nhưng tôi thực sự không biết tập thể dục theo radio là gì thưa tiểu thư.” Tôi đáp lại với lời xin lỗi.
“Thật là…”
Và rồi, nỗ lực tập thể dục theo radio của tiểu thư Mary đã trở nên vô ích ngay trong ngày đầu tiền. Về sau tôi mới biết được rằng tập thể dục theo radio là thứ em ấy muốn làm từ kiếp trước. Sau đó, em ấy còn nhắc đến thứ gì đó gọi là “thẻ đánh dấu tập thể dục theo radio”, nhưng tiếc là, tôi cũng không biết thứ đó là gì luôn.
***
Một lần khác.
“Tutte, em muốn làm cơm nắm!”
Một buổi chiều nọ, khi em ấy đang lơ đễnh ngắm nhìn phong cảnh qua cửa sổ, đột nhiên tiểu thư Mary nảy ra ý tưởng đó.
“Cơm nắm ạ, tiểu thư? Cơm nắm là thứ gì?”
“Chị làm cơm nắm bằng cách vo tròn cơm thành hình cầu, cho nhân bằng đủ thứ nguyên liệu chị muốn vào bên trong rồi ăn thôi!” em ấy giải thích.
“Ồ, ra là đồ ăn à. Vậy thì, hãy báo với đầu bếp để–“
“Không được, em muốn tự làm chúng! Em muốn làm cơm nắmmmm!” Em ấy lắc đầu ra vẻ hờn dỗi. Aaa, cả khi nhăn nhó em ấy cũng dễ thương quá.
Tôi đến nói với đầu bếp trưởng về ý định của chúng tôi, nơi sẽ đồng ý cung cấp cho tiểu thư Mary nhưng nguyên liệu em ấy cần.
“Trước hết là ta cần có cơm mới nấu. Sau đó cần thêm muối, và tảo biển, và cá hồi cắt nhỏ, và cá tuyết rán… à, và cả trứng cuộn nữa!” Tiểu thư Mary đếm những nguyên liệu trên đầu ngón tay, trông cũng thật đáng yêu.
Tuy vậy, tất cả những thứ em ấy vừa nêu tên ngoại trừ muối và cơm là những thứ tôi chưa từng nghe bao giờ. Đầu bếp trường thì cùng chết lặng như tôi, và cuối cùng họ nói rằng họ sẽ cố chuẩn bị mọi thứ có thể.
“Yeah, bắt đầu lằm cơm nắm với muối trước vậy!” Tiểu thư Mary mỉm cười nói.
Đầu bếp trưởng quay lại với những nguyên liệu đã được chuẩn bị, vẻ mặt đầy hối lỗi khi không chuẩn bị được những thứ tiểu thư Mary yêu cầu. Tôi có thể hiểu được cảm giác của họ. Rốt cuộc thì, ngay cả tôi cũng muốn đáp ứng mọi yêu cầu của tiểu thư theo bản năng mà.
Khi đầu bếp trưởng chuẩn bị cơm thì chúng tôi ngồi đợi ở nhà ăn khoảng mười phút gì đó. Sau đó đầu bếp trưởng đi vào tay cầm một đĩa cơm. Tôi cầm lọ muối lên, định rắc lên cơm để ăn.
“Không phải như thế đâu Tutte. Chị phải rắc nó lên bàn tay như em này.” Tiểu thư Mary lau sạch tay rồi xòe ra trước mặt tôi.
Trông có vẻ hơi kỳ quặc, nhưng tôi vẫn rắc muối lên bàn tay em ấy. Đầu bếp trưởng thì đang giám sát cả hai chúng tôi, vẻ mặt hài lòng. Nhưng sau đó, tiểu thư làm một việc mà tôi không thể ngờ được.
Em ấy… dùng tay trần bốc cơm vừa nấu còn đang tỏa khói nghi ngút.
“T-tiểu thưưư!” Tôi vội vàng ngăn em ấy lại.
“Hả? Sao thế Tutte?” Tiểu thư Mary nhìn tôi bối rối, tay vẫn cầm nắm cơm đang tỏa khói.
“N-nó không nóng à?” Tôi hỏi.
“Không hề.” Tiểu thư Mary lắc đầu. “Nhưng em không nặn nó thành hình tam giác được… Có lẽ em nên nặn mạnh tay hơn chăng?”
Thấy em ấy bình thản như không khiến tôi an tâm phần nào, em ấy tiếp tục chạm vào đồ ăn bằng tay trần nhìn như thể nó là việc gì đó hiển nhiên vậy. Tiểu thư Mary nắm cơm trong bàn tay nhỉ nhắn đó, cố hết sức để nặn thành hình tam giác. Aaa. Em ấy dễ thương thế này cũng khiến mình cảm thấy lâng lâng.
Theo tiểu the Mary thì, nắm cơm như này là cách để làm cơm nắm. Ngoài ra, còn phải thêm các nguyên liệu khác nhau vào để làm nhân. Đầu bếp trưởng nghe vậy cũng rất hứng thú với ý tưởng này.
“Xong, được rồi đó! Chắc sẽ ổn thôi.” Tiểu thư Mary đặt cơm nắm lên một chiếc đĩa.
Đặt trên chiếc đĩa sứ là những vật thể hình tròn. Cơm được nặn thành những hình cầu hoàn hảo và chắc nịch khác xa với sự mềm mại thường thấy của cơm. Tiểu thư Mary có vẻ không bận tâm lắm đến hình dạng của chúng khi em ấy trưng ra vẻ mặt tự hào.
“Ăn thử thôi nàp!”
Trước khi chúng tôi kịp bình phẩm, em ấy đã bỏ tọt một viên cơm nắm vào miệng. Đầu bếp trưởng và tôi nín lặng nhìn biểu cảm đang dần u ám trên khuôn mặt tiểu thư Mary.
“… Khó quá điiiii. Nó không giống như em mong đợi…” Em ấy rên rỉ.
Quả thực, tiểu thư Mary đã nắm cơm quá chặt, đè nén và… biến nó thành một cục gì đó khác chứ không còn là cơm nữa.
Mặc dù chán nản vì không thể tự làm được cơm nắm, em ấy vẫn bảo đầu bếp trưởng làm thử, và chỉ một lát sau, ý tưởng của tiểu thư Mary đã thành hình. Và về sau, món cơm nắm đã trở nên phổ biến trong những người hầu của biệt phủ và trở thành món ăn chủ yếu trong bữa ăn của chúng tôi.
Quả đúng là ý tưởng của tiểu thư Mary có khác!
Cho nên, đúng là những nỗ lực của tiểu thư Mary đa phần là thất bại, thế nhưng đó chỉ là một phần giúp em ấy đáng yêu hơn thôi. Bạn hỏi tôi thích gì của em ấy á? Tôi thích cánh tay nhỏ nhắn và trắng trẻo của em ấy. Và cả cách em ấy nũng nịu với tôi như một chú mèo con vậy. Nó vô cùng dễ thương và kiến cảm giác muốn được bảo vệ em ấy dâng đầy trong lòng tôi…
Không, em ấy không chỉ đáng yêu như một chú mèo con. Không chú mèo con nào có thể sánh bằng em ấy về độ dễ thương được! Em ấy còn… ôi, vốn từ hạn hẹp của tôi! Ước gì tôi có thể thông minh hơn một chút. Sao tôi có thể để ba năm rèn luyện cho ra kết quả là cái vốn từ hạn hẹp này được?! Chắc chắn tôi phải cố gắng hơn nữa! Tôi phải tìm ra được từ chuẩn xácccc!
À hem. Có vẻ tôi hơi quá trớn một chút rồi. Xin lỗi các bạn. Và bạn biết bây giờ là giờ gì không? Gần đến giờ đánh thứ tiểu thư Mary dậy rồi đó.
Vậy thôi, chúc các bạn một ngày tốt lành. Tôi rất mong chờ đến lần tiếp theo được kể với các bạn về những tật xấu của tiểu thư Mary đó.