“Tên ngốc đó quá tăng động, không giống bọn mình. Cậu ta chắc giờ đang đi dạo trong rừng rồi.” Magiluka nói.
Tôi gật đầu. “Chúng ta cần đưa cậu ta quay lại trước có chuyện xảy ra.
“Có chuyện gì vậy?” Hoàng tử bước ra ngoài khi chúng tôi đang lao ra cửa chính.
Ôi, không… Chúng ta không thể để mọi chuyện rắc rối hơn như thế này được…
“Ồ, ra là Điện hạ.” Magiluka nói. “Không, không có gì đâu… Chỉ là, Sacher tự ý đi ra ngoài thôi mà.”
“Có lý do gì khiến cậu ta không nên ra ngoài à?” Reifus hỏi chúng tôi.
“Ồ, không, miễn là hoàng tử còn ở trong làng, thì không sao đâu… Th-thôi được rồi, Magiluka, để tôi đi gọi Sacher cho.”
Tôi để Magiluka ở lại để đánh lạc hướng hoàng tử và chạy thẳng vào rừng. Thế nhưng vì lý do nào đó, Magiluka lại chạy theo tôi.
“Ch-chờ đã nào!” Cậu ấy mắng tôi. “Tôi không thể để cậu đi vào rừng một mình được!”
“Magiluka…” Tôi cảm động suýt khóc. “Được thôi! Đi cùng nhau nào!”
Và như vậy, cả bốn người chúng tôi tức tốc tiến vào khu rừng!
Từ từ đã, cả bốn người chúng tôi?
Tôi quay lại nhìn, sau đó quay mặt về phía trước và đếm những khuôn mặt tôi thấy được.
Có Magiluka này, Tutte này, hoàng tử này… Hoàng tử nữa hả?!
Nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, tôi vội vàng quay lại. “Hoàng tử Reifus, cậu đang định làm gì thế?!” Tôi hỏi.
“Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ là sẽ rất nguy hiểm nếu để một nhóm các cô gái thân cô thế cô đi vào rừng như thế này, nên tôi nghĩ rằng đi theo sẽ tốt hơn.” Cậu ta bình thản nói.
Không, không, không, không, cậu là người không nên vào rừng nhất đấy biết không hả! Nếu có gì xảy ra với cậu ta thì chúng tôi tiêu tùng mất!
“Đ-điện hạ…” Magiluka căng thẳng hỏi. “Hộ vệ của ngài đâu?”
“Ta nghĩ là sẽ về nhanh thôi nên bảo họ đợi ở trong phòng rồi.”
Không ổn rồi… Cậu ta không biết được rắc rối bọn tôi đang gặp phải. Cũng không thể trách cậu ta được, cậu ta chỉ không biết được trong khu rừng này đang có ma vật ẩn náu thôi…
Tôi bắt đầu hối hận vì đã không nói với cậu ta ngay lúc đó, nhưng bây giờ có nói thì cũng giải quyết được gì, nên đành để phàn tự kiểm điểm lại sau vậy.
“Hả? Không phải kia là Sacher sao?” Hoàng tử nói, phát hiện ra ai đó từ xa đang tiến sâu hơn vào khu rừng. “Cậu ấy định đi ngắm hoa dạ anh thảo à?”
Trước mặt chúng tôi là một con đường mòn cũ kỹ nằm giữa hai hàng cây. Có một hàng rào giản đơn bao xung quanh, ngụ ý rằng đây chính là nơi hoa dạ anh thảo mọc.
“A, Đ-điện hạ, chờ chút đã…!” Magiluka vội vã theo sau hoàng tử.
Bây giờ thì chỉ cần tìm Sacher và rời khỏi đây thôi. Chắc chúng tôi sẽ không dễ dàng chạm trán với ma vật đến vậy đâu. Dù sao thì con đường này cũng được lát đá mà, chắc là mọi người đi qua nó sẽ không sao đâu!
Tôi cùng Tutte đi theo hai người họ. Trời đã chạng vạng, khu rừng âm u tạo nên một bầu không khí khá ma quái… Không nhiều thứ có thể sánh được với một khu rừng u tối, tĩnh lặng về độ kinh dị.
Đây là lần đầu tôi ở trong một khu rừng như thế này, và ý nghĩ ma vật có thể sẽ nhảy sổ ra bất kỳ lúc nào đang đè thêm sự hãi lên trên các giác quan vốn đã nặng nề vì căng thẳng của tôi. Tinh thần của tôi bắt đầu suy sụp rồi.
Ahh, hãy về nhà đi thôi… Tại sao chúng ta không mang theo đèn? Sao không ai phát mình ra cái đèn pin vậy…
Khi tôi còn đang tự phàn nàn với bản thân thì chúng tôi đã tiến sâu hơn vào khu rừng. Mặc cho chúng tôi tiến vào càng ngày càng sâu, Sacher vẫn không thấy tăm hơi đâu. Hoàng tử cho rằng có thể cậu ta đã đi đến nơi có hoa dạ anh thảo mọc và tiếp tục tiến về phía trước.
Chúng tôi đang men theo con đường trải đá và được bảo trì thường xuyên, nên gần như bị lạc là không thể. Bốn người bọn tôi hầu như đều an toàn cả. Sau khoảng đôi ba chục phút kể từ khi tiến vào khu rừng, sự bình lặng của chuyến đi đã giúp tôi bình tĩnh trở lại. Không có gì xảy ra cả… Heh, mình thật là ngốc khi đã quá lo lắng. Ai mà nói về vụ ma vật xuất hiện chắc là nhầm lẫn ở đâu đó rồi.
Tôi vỗ nhẹ ngực mình trong sự nhẹ nhõm. Nhưng rồi, ngay khi Magiluka đang tăng tốc để bắt kịp Reifus, thứ gì đó lao vút quá những hàng cây và nhảy ra khỏi bụi cỏ!
“Aaaaaaah!” Tôi hét lên.
Trong cơn hoảng loạn, tôi nhảy ra xa, vòng tay ôm chặt lấy Tutte – người đang đứng gần đó – thật chặt, chặt nhất có thể.
“T-tiểu… thư… ơi… T-Tôi… không… thở đ…” Tutte thều thào trong vòng tay tôi.
Tôi lấy lại tỉnh táo, và khi tôi mở mắt ra nhìn xem thứ gì vừa nhảy ra từ bụi cây thì hóa ra đó chỉ là một con thỏ rừng, nó ngước lên vừa nhìn tôi vừa ngoáy mũi với cái vẻ mặt như muốn hỏi có chuyện quái gì xảy ra với cô vậy hả?
Con thỏ nhảy thêm vài bước trước khi biến mất vào trong bụi cỏ bên kia đường. Chỉ còn lại tôi đang chực khóc, tay ôm chặt lấy Tutte, đang tái xanh trong vòng tay tôi.
Sau đó tôi sợ hãi nhìn về phía trước, và phát hiện ra hai người kia đang nhìn tôi với ánh mắt ấm áp.
“À, không, đây chỉ là… Ư…” Tôi lắp bắp cố tìm một lời giải thích, mặt thì đỉ bừng và vô thức dồn thêm lực vào tay.
“Tôi hiểu là cậu đang xấu hổ, nhưng tạm bỏ qua điều đó đi đã.” Magiluka thất vọng nói. “Tutte tội nghiệp sắp ngất đi rồi kia.”
Lời nói cậu cậu ấy nhắc tôi nhớ ra thứ mình đang ôm lấy. Tôi nới lỏng cánh tay đang ôm Tutte, và đầu chị ấy gục xuống vô lực.
“Ôi, Tutte, em rất xin lỗi! Tinh dậy đi mààààà!” Tôi lắc người chị ấy trong tuyệt vọng, nhưng đầu chị ấy chỉ lắc lư qua lại như một con rối đứt dây.
“T-tôi… ổ-ổn… N-nên… đừng… lắc… tôi… nữa…” Tutte thều thào trong khi đầu vẫn lắc lư, tôi dừng tay lại, thở dài nhẹ nhõm.
“Ôi trời, con thỏ đó khiến em giật bắn cả mình…” Tôi thì thầm, căng thẳng trong tôi cũng vơi dần. Nhưng rồi…
“Gaaaaaah!”
… thứ gì đó to lớn gầm lên và nhảy ra khỏi tán lá.
“A-aaaaah!”
Trong trạng thái tinh thần mỏng manh của mình, tôi hét lên theo cái kiểu không con chút nữ tính nào cả, nhưng lòng tự tôn của một quý cô là thứ duy nhất còn lại trong đầu tôi. À không, thứ duy nhất chiếm lấy toàn bộ tâm trí tôi lúc này chính là thôi thúc bỏ chạy theo hướng ngược lại với thứ to lớn vừa nhảy sổ ra khỏi bụi cây.
Tôi có thể nghe thấy tiếng ai đó gọi từ phía sau tôi: “Sacher, cậu đang làm gì vậy hả?!” nhưng tâm trí tôi không còn khả năng xử lý việc đó. Tôi cứ thế chạy và đâm sầm vào một thứ gì đó. Trong khoảnh khắc, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra – và rồi một cảm giác lạnh và thô ráp truyền đến truyền đến, và tôi đứng hình.
Tôi nghe thấy mọi người đang chạy phía sau tôi và ngẩng đầu lên, không biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng khi vừa ngẳng đầu lên thì tôi thấy thứ giống như khúc gỗ trước mặt mình… bắt đầu trườn đi.
“Tránh ra! Tiểu thư Mary!”
Sahcer xuất hiện phía sau tôi lúc nào không hay, và lao thẳng về chỗ tôi – để rồi vì hất văng đi, vẽ một đường tuyệt đẹp trên không trung như một con búp bê vải.
“Hả?”
Thứ giống khúc gỗ trước mặt tôi đã bung ra và dùng cơ thể nó để quét bay Sacher đi. Sacher va mạnh vào một thân cây rồi xuống đất, còn thứ có vẻ là gốc của khúc gỗ thì trồi lên, ngóc đầu nhìn tôi với một tiếng rít.
Đó chính là đầu của một con rắn – nhưng con rắn này lớn hơn rất nhiều so với những con rắn tôi từng biết. Đây chính là lần đầu tôi chạm trán một con ma vật ở thế giới này.