Chương 1: Thời thơ ấu
11. Đốt cháy giai đoạn
“Ồ, cậu gặp phải chuyện như vậy sao? Đúng là không thể chấp nhận được.”
Như mọi khi, Sacher thưởng trà cùng tôi sau buổi luyện tập. Giờ đây tôi đã quen với việc có ba người ở buổi trà chiều này rồi. Khi luyện tập xong, cậu ta hỏi tôi xem chuyến đi như thế nào rồi, và tôi cứ thế kể mọi chuyện đã xảy ra ở vương cung.
“Thực sự là không thể chấp nhận được!” Tutte bộc phát, giọng đầy phẫn nộ. “Cậu không biết là tôi đã tức giận với những người ở đó đến mức nào đâu!”
Cái cách chị ấy nói khi đang phẫn nộ cũng thật là dễ thương, tôi mỉm cười tư lự và tỏa ra một hào quang tà ác. Như thể cảm nhận được hào quang ấy, hai người kia bất giác lùi ra xa.
“Kể cả thể thì cùng lạ thật…” Sacher nói với vẻ trầm ngâm.
Ồ, ghê thật, cậu ta đang thực sự dùng đến cái đầu bã đậu của mình đấy à?
“Chính xác là lạ ở chỗ nào?” Tôi hỏi.
“Có một kết giới bao phủ vương cung. Cha từng nói rằng nếu ai đó sử dụng ma pháp tấn công, các chốt gác sẽ được cảnh báo và họ sẽ nhanh chóng hành động…”
“Lúc đó họ không nói gì về việc bắt giữ hung thủ cả.” Tutte thêm vào.
“À, đó là do ma pháp đó không phải ma pháp tấn công.” Tôi chen vào. “Mà là ma pháp thường ngày. Có vẻ như đây chính là lý do tại sao nó không bị phát hiện bởi kết giới.”
“Ồ!” Tutte thốt lên. “Nhưng mà, ma pháp thường ngày sao? Nước nhiều như thế, làm sao mà một ma pháp bậc một có thể tạo ra nhiều nước như vậy được…”
“Có thể họ đã cải tiến ma pháp thường ngày đó lên ngang với ma pháp bậc hai thì sao?” Tôi phỏng đoán
“Ừm… Có thể, vì ma pháp thường ngày là thứ không thể thiếu trong đời sống, nên thi triển nó bên trong vương cung sẽ không kích động bất kỳ hệ thống báo động nào cả.” Sacher nói. “Nhưng điều đó cũng có nghĩa là người đã thi triển ma pháp này lên cậu là một người rất trẻ con. Chả người lớn nào lại đi làm vậy cả.”
“Đồng ý.” Tôi nói. “Người đó chắc hẳn chỉ trạc tuổi chúng ta mà thôi, và được sống trong một môi trường hoặc một gia đình cực kỳ chú trọng vào việc đào tạo ma thuật… đến đây thì tôi chẳng thể hình dung ra người nào hội tụ những điều kiện này.”
Tôi thở dài thườn thượt rồi nhấp một ngụm trà. Bỗng nhiễn, Sacher đấm vào lòng bàn tay ra chiều nhận ra điều gì đó.
“Ha, tôi nghĩ là tôi đã tìm ra người phù hợp với những đặc điểm đó rồi.” Cậu ta nói.
“Hả?! Thật vậy luôn, cậu tìm được á?!” Tôi thốt lên.
“Ừ. Cậu ấy tên là, ờ, Magiluka Futurulica. Cậu ấy cũng trạc tuổi chúng ta thôi.”
Tôi chẳng hiểu cậu ta đang nói gì cả, cảm giác như có một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện ngay trên đầu tôi lúc này ấy, nhưng sau đó Tutte đã thì thầm vào tai tôi: “Nhà Futurulica là một gia tộc của những Hầu tước. Ông cố của của họ là một hiền giả thông thái, và người ta cũng cho rằng họ sở hữu dòng máu sản sinh ra những ma thuật sư ưu tú. Họ phục vụ hoàng tộc với tư cách là những ma thuật sư triều đình.”
“Gia tộc của tôi là gia tộc chiến binh Elexiel, còn Futurulica được coi là gia tộc ma thuật sư.” Sacher nói. “Vì cả hai nhà đều phục vụ cho hoàng tộc, nên chúng tôi đã có mối quan hệ hữu hảo với nhau từ rất lâu rồi. Tôi cũng vừa mới gặp cậu ấy cách đây không lâu.”
“Tôi thực sự ngạc nhiên khi cậu nhớ được tên của bạn nữ đó đấy.” Tôi nói. “Ồ, đừng nói là cậu với cô ấy… Heh heh heh.♪”
Nếu cái tên não cơ bắp này mà nhớ một cô gái đến như vậy, chỉ có thể là…
“Ừ, tôi nhớ tên cậu ấy vì cậu ấy trông có vẻ mạnh.” Cậu ta gật đầu.
Ồ. Ra vậy.
“Có vẻ như tiểu thư đây đã ở vương cung và thành thục ma thuật hơn chúng ta.” Tôi kết luận.
“Nhưng tại sao tiểu thư nhà Futurulica lại làm vậy với tiểu thư Mary?” Tutte hỏi.
“Chúng ta chưa chắc chắn là cô ấy đã làm mà Tutte.” Tôi nhắc nhở chị ấy.
“Phải rồi… Tôi xin lỗi.”
“Đúng, đúng. Cứ quên luôn chuyện này đi! Sau tất cả những gì đã xảy ra, em chưa thấy họ triệu tập em thêm lần nào nữa cả.”
“Quả thực, tiểu thư nói đúng… Mm?” Vẻ mặt Tutte dãn ra, nhưng rồi lại đi ra ngoài.
Có vẻ như hầu gái trường đang cho gọi cô ấy vì một việc gì đó rất gấp. Tutte cúi chào tôi rồi đi theo bà ấy. Hầu gái trưởng đang nói rất sôi nổi về một vấn đề gì đó và sắc mặt của Tutte bắt đầu trắng bệch.
Có gì xảy ra thế? Mình có linh cảm xấu về chuyện này…
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trái tim tôi lại đang đập liên hồi. Sau khi truyền đạt xong những gì cần thiết, hầu gái trưởng quay người rời đi, còn Tutte vội vàng đến cạnh tôi.
“Hm… Thưa tiểu thư…”
“Có lẽ là em biết chị định nói gì.” Tôi nói một cách khô khan. “Để em đoán nhé, chúng ta lại nhận được một bức thư nữa. Lần này thì không biết họ định triệu tập em đến vào hôm nào đây?” Tôi thực ra chuẩn bị tâm lý đối phó với chuyện này và nói ra viễn cảnh mà mình muốn tránh nhất có thể.
“Hm, không, không phải đâu. Hm… Cậu ấy mới là người đến đay.”
“Hả? Ai đến đây cơ?”
“Không, ờm, Hoàng tử Điện hạ sẽ đến dinh thự của chúng ta. Hm, và cậu ấy sẽ đến nơi… ngay đây….”
Đối mặt với diễn biến vượt xa khỏi mọi dự đoán thế này, Sacher và tôi đều sững sỡ như hai bức tượng cầm tách trà. Một vài phút trôi qua…
“Tôi nghĩ là tôi nên té trước đây. Cảm ơn vì đã mời trà––“
Sacher là người tỉnh lại từ cơn sốc trước và đã nhanh chóng hành động. Cậu ta cảm ơn chngs tôi vì đã mời trà – điều cậu ta chưa bao giờ làm trước đây – và ba chân bốn cẳng chạy trước. Tôi liền túm lấy vai cậu ta tôi ép cậu ta ngồi xuống. Một cách cưỡng chế.
“Từ từ đã nào. Định chuồn khỏi đây à? Cậu phải ở đậy tiếp đón hoàng tử cùng tôi.”
“A-au, au! Đừng mà, tôi không có gì để – ouch! Làm thế nào mà cậu có thể đè nghiến tôi xuống như vậy hả?!”
Nếu muốn cậu ta chịu trận chung với mình thì mình buộc phải dùng đến một chút sức mạnh vậy. Những ngón tay mảnh khảnh của tôi ấn sâu vào bờ vai vạm vỡ của Sacher.
“Được rồi, Tiểu thư Mary, được rồi mà, tôi sẽ ở lại, thả tôi ra điiiii!” Sacher kêu lên, có vẻ đã buông bỏ.
Tôi buông tay, thở dài nhẹ nhõm rồi quay sang Tutte.
“Em sẽ đi thay đồ ngay đây. Khi nào thì Điện hạ tới nơi?” Tôi hỏi.
“Hoàng tử… um… có vẻ đã sắp đến nới rồi…” Tutte đáp, nhưng giọt nước đang trực chờ trào ra tới nơi rồi.
Sacher và tôi nhìn nhau với ánh mắt khó tin.
Cái tên khốn này! Đáng ra cậu ta phải thông báo trước khi đến chứ?! Sao cậu ta lại bỏ qua các thủ tục lễ nghi cơ bản như thế này cơ chứ?!
Dù sao tôi vẫn thông báo là tôi sẽ quay trở phòng để thay sang bộ đồ phù hợp hơn một chút, và yêu cầu hầu gái chuẩn bị thêm cho Sacher một bộ lễ phục lịch sự nữa. Điều này cũng là để ngăn cậu ta đánh bài chuồn.
Bọn tôi thì đang lo sốt vó, và cả những người hầu cũng vậy. Chuyện này thực sự vô cùng tồi tệ. Dù sao thì cũng là hoàng tộc đến thăm mà, nên tư dinh nhà Regalia phải chuẩn bị để đón tiếp họ sao cho hiếu khách nhất có thể, nếu không thì chúng tôi sẽ trở thành trò cười cho cả vương quốc mất.
Và rồi, khi bầu không khí tất vật đang bao trùm tư dinh của chúng tôi, một cố xe ngựa dừng lại trước cổng dinh thự.
Hoàng tử thực sự đã đến đây…
Tôi bước đến cửa trước, những hầu gái thì đang kiểm tra nốt lần cuối để chắc chắn bộ trang phục của tôi không có một khuyết điểm nào. Khi đi qua Sacher, tôi khá ngạc nhiên khi thấy cậu ta đang kéo cổ áo một cách khó chịu.
Cảm xúc dâng trào khi có một người bạn ở bên trong những lúc như này, tôi gật đầu về phía cậu ta một cái trước khi bước ra ngoài, cùng với một vài người hầu đi theo để hộ tống.