Trans: Mep
Edit: Midz
---------------------------------
Nếu tôi nhớ không lầm thì, thời khóa biểu cho học sinh mới gồm nhiều lớp học giới thiệu vào buổi sáng, và một bữa tiệc chiều cũng như một dịp gặp mặt vào buổi chiều phải không nhỉ?
Tôi còn được nghe từ những buổi học từ buổi sáng rằng tôi nên đến đó chào một tiếng.
Ban đầu thì, nó phải hoàn thành vào bữa tiệc chào mừng tối hôm qua.
Sau đó thì tôi sẽ tới đón Angelica và đi thẳng đến phòng ăn.
Nghĩ như thế, tôi đầu tiên trở về phòng để chuẩn bị đi tới khu ký túc xá cho phái nữ.
Trong lúc tôi đang đi dọc hành lang, Robert đang đứng trước của phòng tôi. Sau đó, khi nhìn thấy tôi, cậu ấy chạy tới.
“Yo, Kyle!”
“…Robert, có gì không?”
“Không, ừm, hôm qua cậu không tới bữa tiệc phải không? Tôi chỉ đang tự hỏi rằng cậu có bị gì hay không.”
Hắn ta hành động đáng nghi quá.
Có lẽ…
“Bởi vì hôm trước tôi ngất xỉu, bác sĩ đã cấm tôi đi… Quan trọng hơn là, về việc mà cậu làm ngày hôm qua. Tôi nghe rằng cậu đã gây rối trong bữa tiệc ngày hôm qua, có thật hay không?”
Tôi quyết định rằng mình sẽ bắt cậu ấy nói.
Có lẽ cậu ấy có việc muốn nói với tôi về việc đó.
“Ồ,vụ đó à, không phải là tôi, mà là từ hôn thê của cậu cơ!”
—Như thể cậu ta đang chờ thứ đó, Robert bắt đầu nói như thể mình quan trọng lắm vậy, đó là vì Kyle đã nhờ bạn của mình vạch ra một ranh giới giữa các vấn đề chung và các vấn đề riêng tư, muốn bọn xem mình như bạn của họ ở những nơi riêng tư.
Đặc biệt là ở trong cuộc sống học đường xa khỏi tầm mắt của người lớn này.
“Tuy vậy, ngay cả khi nơi này là “trường học” và không phải là tầng lớp xã hội cao quý, cậu không nghĩ là có những giới hạn mà quý tộc phải giữ phải không?”
“…Điều đó đúng.”
“Đến cuối cùng thì, hành vi của cậu đã làm hôn thê cậu phiền lòng và đã biến cô ấy thành trò cười phải không? Cho dù lòng tự trọng của cậu đã bị tổn thương do bị Angelica trách mắng, cậu chỉ đang gặt lấy những gì mà mình đã gieo mà thôi.”
Như thể tôi đang chối bỏ hắn ta, tôi lạnh lùng trách mắng hắn ta.
Tuy vậy do hắn là một tên đần, thay vào đó có lẽ là hắn đang ôm một cục tức với Angelica, cho nên tôi cần phải làm cho hắn vui lên chút.
“Nếu như hôn thê của cậu có thể tránh được việc trêu chọc, việc cậu tự hứng lấy nó chẳng phải tuyệt vời hơn nhiều sao? Chẳng phải đó là cách một quý ông nhận trách nhiệm sao?”
Tôi nói một cách nhẹ nhàng và mỉm cười.
“P, phải đó. Tôi là một quý ông thực thụ, người sẽ bảo vệ hôn thê của mình bằng cách thu hút hết mọi sự chú ý mà.”
Miệng của Robert gần như nở thành một nụ cười.
Quả thật, hắn ta đúng là một tên ngốc. Quả dễ để điều khiển.
Không ngờ gì nữa, có lẽ hắn ta đang nghĩ những thứ như “cách mình tự hy sinh, ngầu quá đi”
Nhìn cái tên ngốc này làm tôi rất là khó chịu luôn đó, nhưng tôi sẽ chịu đựng nó, nghĩ rằng đây là cho Angelica.
Trong lúc tôi đang rầu rỉ và đang kiềm chế bản thân mình để không nói ra một lời châm chọc độc ác nào, tên này cười một cách sảng khoái.
“Thì, cậu phải chịu khổ hơn tôi rất nhiều khi có một hôn thê như vậy nhỉ.”
Hắn ta nhẹ nhàng vỗ vai tôi, hét lên những câu như “Hai ta hãy cố hết sức nhé, gặp lại sau!” và chạy đi mất.
…Robert,mày muốn đấm nhau với tao thế cơ à?
.
.
.
Bởi vì tên ngốc đó, tôi đã phí mất số thời gian quý giả mà tôi có thể dành cùng với cô ấy rồi!
Tôi nhanh chóng trở về phòng của mình, và nhanh chóng thông báo cho cô ấy rằng tôi sẽ đến đón cô ấy. Sau đó tôi nhanh chóng lấy đại một bông hồng từ một cái lọ trong phòng, kiểm tra xem trên đó còn gai nhọn hay không, sau đó mang nó theo cùng tôi, hướng về phía cô ấy.
.
Khi mà tôi tới khu ký túc xá của phái nữ thì cô ấy đã chờ tôi trước cổng vào rồi. Trong lúc tôi đang mong chờ rằng mình phải chờ chút ít vì tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ tốn công để chuẩn bị, tôi nhanh chóng đi tới bên cô ấy, bước chân nhanh nhưng rất lịch thiệp.
“Chào buổi sáng, Angelica. Cho ta xin lỗi về chuyến thăm đột ngột này.”
Tặng cho cô ấy bông hoa hồng trong tay, tôi cười xin lỗi.
“Chào buổi sáng Kyle-sama. Xin ngài đừng xin lỗi, vì em cũng rất muốn gặp ngài nữa.”
Angelica nhận lấy bông hồng từ tay tôi như thể cô ấy rất là hạnh phúc vậy, và cười tươi hơn nữa.
Mm, hôm nay cô ấy cũng rất là dễ thương nữa!
Tôi giơ ra ngón cái trong đầu.
.
.
.
Vì vẫn còn thời gian cho tới buổi học giới thiệu vào buổi sáng, chúng tôi quyết định đi vào sân trường. Khi vào sân rồi thì chúng tôi ngồi cạnh nhau trên một cái ghế băng dưới bóng của một cái cây lớn. Angelica nhìn rất là xấu hổ nhưng đồng thời cũng nhìn rất là hạnh phúc nữa khi cô nhìn lấy bông hồng.
“Ta xin lỗi vì ta không thể ở cùng nàng được vào hôm qua…”
“Nó ổn ạ… Không có gì đâu. Anh trai yêu dấu của em cũng ở cùng em nữa, và nó cũng chẳng đáng để gọi là một cuộc gây rối đâu ạ.”
Cô ấy hiểu rõ ý của tôi khi tôi xin lỗi vì tôi không có ở cùng cô ấy vào lúc việc đó xảy ra.
Nhìn thấy nụ cười kiêu kỳ đó, tôi cảm thấy thứ gì đó trong tôi bừng lên và dần trào ra.
E hèm.
Cô ấy quá ư là dễ thương luôn.
Một chút thôi thì không sao hết, phải không? May là gần đây cũng chẳng có ai nữa.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay cô ấy. Xấu hổ, cô quay mặt khỏi tôi và cúi đầu xuống. Đúng là không còn cách nào khác, vậy thì. Nhìn những nơi mà tôi có thể thấy —thái dương của cô ấy, má, vành tai và tóc cô-, tôi tạo ra những âm thanh chụt chụt nhỏ khi tôi lần lượt hôn lấy những nơi đó.
Nhìn cảnh cô ấy đỏ lên và run rẩy cũng rất là dễ thương nữa đó.
Trong lúc tôi làm việc này, tôi nhận ra rằng mình đã quên cái gì đó. Nó rất là quan trọng luôn đó, nhưng tôi không thể nhớ rằng nó là cái gì.
…Thì, tôi có thể nghĩ về nó sau xong buổi hẹn với Angelica.
Tôi muốn tận hưởng bầu không khí đầy ngọt ngào này.
“Kyaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!”
Một thứ gì đó rơi vào lòng tôi khi tôi suy nghĩ thế.