- Xin hỏi. Đây có phải là nơi ở của Phù thủy vùng Hồ không?
Vị khách bất chợt ghé thăm làm cho phù thủy, Roze, cứng đờ người lại trong lúc chuẩn bị mở cửa trước. Cô ẩn đôi má hây hây đỏ của mình dưới mái tóc dài.
Đứng trước cửa của ngôi nhà kiêm nơi làm việc sập xệ của Roze là một người mặc áo choàng kín mít.
- Vâng, ừm, đây đúng là nhà của “Phù thủy Tốt bụng vùng Hồ”...
- Mặc dù việc này có vẻ hơi đường đột, nhưng tôi có một thỉnh cầu.
Người đàn ông nói lên ý định của mình bằng một chất giọng đã quen với việc ra lệnh cho người khác.
Kể cả xung quanh chỉ mờ mờ sáng, cô cũng có thể nhận ra được khuôn mặt lấp ló dưới lớp áo choàng.
Roze biết người này.
Anh ta là Harij Azm.
Việc khách ghé thăm nơi ở của phù thủy mà không để lộ thân phận là hoàn toàn bình thường.
Ghé thăm nơi đây bị coi là ô nhục, nếu không là tội lỗi, bởi vì phù thủy nổi tiếng bởi bản chất xấu xa và lật lọng của mình.
Roze quan sát Harij kĩ càng - người đàn ông này đáng lẽ ra không có việc gì để làm ở đây cả. Anh ta muốn gì?
Harij mở lời như báo hiệu điềm gở sắp đến.
- Tôi muốn mua tình dược.
Roze sốc đến nỗi cô chỉ biết máy móc đưa lá rau diếp lên miệng mình - nhoàm nhoàm, mogu mogu…
Tiếng rau diếp giòn giòn vang bên tai cô.
- Xin lỗi, nhưng… không may cho anh là hiện giờ tôi đã hết tình dược mất rồi.
- Nhưng cô sẽ làm lại, phải không?
- Ể, ưm, ừ, tất nhiên…
Từ cách cô trả lời nãy giờ, ai cũng có thể đoán được cô nhút nhát đến mức nào.
Nhưng, không đợi cô nói nốt, người đàn ông mặc áo choàng tiếp tục nói.
- Vậy chúng ta thương lượng đi. Tôi sẽ chuẩn bị những nguyên liệu cần thiết cho cô.
- N-nhưng mà sẽ rất đắt đấy.
- Tôi sẽ trả.
- Với cả cũng tốn thời gian nữa…
- Xin cô đợi một chút. Tôi xin lỗi, nhưng tôi mong là cô không có vấn đề gì với chuyện này.
Mogu mogu mogu, go~kun.
Roze nuốt trôi lá rau diếp.
Harij có vẻ đáng sợ, nhưng vẻ ngoài của anh lại gợi cho người ta cái cảm giác thương xót nơi anh.