Đốt Cháy

chương 38

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoa leo tường mọc đầy khắp các con phố trên đường Phượng Hoàng, về cơ bản nhà nào cạnh đường cũng có một loại hoa leo tường này, chủ yếu là pháo hoa. Lúc trước Lê Thành nộp đơn xin làm chủ nhà của Thế vận hội Olympic, nhằm cải thiện diện mạo của phố cổ đã cố ý cải tạo về phương diện hoa cỏ thành công nhất là những bông hoa leo tường này, điều này cũng đã khiến đường Phượng hoàng trở thành địa điểm thường xuyên lui tới của nhiều người đam mê nhiếp ảnh.

Nơi này từ bình minh đến hoàng hôn đều có một diện mạo khác nhau. Tương tự với nó, giá tiểu khu nhà ở mới xây dựng bên cạnh cũng không hề rẻ, dù là khu trường học, đại học, môi trường sống hay cảnh quan. Do đó khu nhà nơi Đàm Vũ Trình sống đã tự nhiên trở thành một khu dân cư cực kỳ nổi tiếng.

Quý Thính quay người bước đi trên con đường tràn ngập hương hoa. Tâm trạng của cô thoải mái cũng trống trải, như thể con dao treo trên đầu cuối cùng đã được chính cô tháo xuống. Cô lựa chọn phát triển mối quan hệ tạm thời với anh, mối quan hệ này trên tình bạn, lại ở dưới tình yêu, ở giữa có ranh giới cô nhất định có đường lui.

Có một số người có duyên phận. Lê Thành lớn như vậy, có nhiều quận như vậy, ngoại trừ phố cổ còn có rất nhiều chung cư gần Đại học Lê Thành, đối diện thậm chí còn có những căn hộ giáo viên chất lượng cao giá cả phải chăng, đặc biệt cung cấp cho giáo viên. Nhưng Thư Tiêu lại cố tình thuê nhà ở phố cổ, cách nhà anh thường ở chỉ một con phố.

Phải biết rằng thuê nhà ở phố cổ cực kỳ khó khăn, từ khi cải tạo đến nay một phòng cũng khó tìm thấy, nhưng Thư Tiêu lại thuê được. Thật giống như trước đây, dường như mọi thứ đã được sắp đặt sẵn vì cô ấy vậy. Người đã được định sẵn để gặp lại anh chắc hẳn là cô ấy.

Vào mùa hè năm đó, người ăn kẹo lại là bọn họ.

Một người từ nước ngoài trở về, một người đi công tác trở về. Mỗi ngày có biết bao nhiêu chuyến bay. Một tháng ba mươi ngày, một năm ba trăm sáu mươi ngày. Nhưng bọn họ lại có thể chạm mặt nhau vào cùng một ngày, một giờ, một phút. Dường như có một bàn tay vận mệnh đang lại lần nữa cố gắng đẩy hai người họ đến với nhau.

Cũng làm cô buông tay.

Nếu không, sao có thể trùng hợp đến thế khi cô nhìn thấy vòng tay đàn hương đỏ ở trong ga-ra ngầm. Mọi thứ dường như đều thúc giục cô buông tay, bao gồm sáng nay gặp Thư Tiêu ở phố cổ rồi lại gặp anh.

Cô nên tin, cũng nên tin vào đường tình duyên ngắt quãng trên lòng bàn tay anh.

Có thể có được anh trong khoảng thời gian như vậy hơn ba tháng là đủ rồi, một quý từ mùa từ thu đến đông, cô đã rất thỏa mãn. Quý Thính ngẩng đầu, nhìn hoa tường vi rồi đi về phía chiếc xe đậu trong siêu thị.

_

Một chiếc taxi đột nhiên dừng lại ở bến xe buýt, Trần Phi ôm máy tính xách tay và tài liệu trong tay lao ra khỏi xe chạy về phía Đàm Vũ Trình. Đàm Vũ Trình ngậm điếu thuốc, ngước mắt lên.

Trần Phi không kịp phòng bị, khoảng cách bước chân dần thu nhỏ lại, thấp giọng hỏi: “Anh Đàm?”

Đàm Vũ Trình liếc cậu ta một cái không nói gì, quay người đi về phía chiếc xe màu đen đang sáng đèn. Trần Phi vội vàng đuổi theo nhưng lại có chút cảnh giác, cậu ta có thể nhìn ra tâm tình không tốt của Đàm Vũ Trình, nhưng lại không nhìn ra được tại sao anh lại có tâm trạng tồi tệ đến như vậy, chẳng lẽ là vì cậu ta đã đến quá muộn.

Cửa tài xế đóng sầm lại.

Trần Phi tim đập thình thịch vội vàng mở cửa ghế phụ ngồi vào, trên ghế vẫn còn vương vãi tài liệu, cậu ta nhích mông dọn dẹp đống tài liệu lại, chiếc xe màu đen đã nổ máy lái ra ngoài. Đến bãi đậu xe của siêu thị, chiếc ô tô màu đen dừng lại một chút sau đó rẽ phải rồi đi vào một con đường rợp bóng cây xanh khác, cũng chính là con đường hoa leo tường ở cổng trường Đại học Lê Thành.

Trần Phi vội vàng thắt dây an toàn, ngẩng đầu liền cảm thấy mình bị chụp ảnh.

Không cần phải vội như vậy chứ, anh Đàm.

_

Quý Thính ban đầu muốn quay lại khi mặt trời lặn, nhưng cuối cùng lại gửi tin nhắn cho Trương Dương rồi quay lại siêu thị tìm Khâu Đan. Hôm nay Quý Lâm Đông đi tìm nhà cung cấp nên không có ở đây, Khâu Đan cũng không có mặt ở quầy thanh toán mà là ở dãy dầu gội bên kia, bên cạnh còn có một nhân viên kiểm đếm mặc quần áo làm việc ở siêu thị. Khâu Đan nhặt một chai dầu gội lên và dùng khăn lau sạch, nói với nhân viên kiểm đếm: “Mỗi lần mang tới lúc nào cũng phải nhớ kiểm tra nhé, đặc biệt nếu nó bị rò rỉ hoặc dính ra ngoài thì không được để lên kệ hàng, ngày sản xuất cũng phải trông rõ ràng. Di chuyển những cái hạn sử dụng cũ ra bên ngoài và đặt những cái có hạn sử dụng xa hơn vào bên trong. Khu vực mình phụ trách thì phải nhớ mình có trong tay bao nhiêu sản phẩm và giới thiệu cho những khách hàng khuyến mãi mới gần đây càng sớm càng tốt…”

“Tôi biết, tôi biết rồi.” Người kiểm đếm gật đầu.

Quý Thính lặng lẽ đến gần, nhìn thấy Khâu Đan đang nói chuyện, khóe mắt vừa chuyển liền nhìn thấy cô, quay đầu nhìn cô hỏi: “Đồ đã được đưa đi hết chưa?”

Quý Thính gật đầu.

Người kiểm đếm quay đầu theo, nhìn thấy người đẹp như Quý Thính thì vô cùng kinh ngạc.

Khâu Đan đưa dầu gội và khăn lau trong tay cho người kiểm đếm rồi đi về phía Quý Thính. Quý Thính nắm lấy cánh tay bà ấy, Khâu Đan kéo cô đến văn phòng, “Đồ gửi đi rồi sao? Không cần đi đến cửa hàng à?”

Giọng Quý Thính rất dịu dàng: “Con muốn nghỉ ngơi một ngày.”

Khâu Đan nghe vậy cau mày nhìn cô, Quý Thính khẽ mỉm cười, mở tờ giấy vẽ trong tay ra đưa cho bà xem: “Tiểu Viên vẽ.”

Khâu Đan cúi đầu nói: “Tranh đẹp lắm, nhìn rất giống con.”

“Có điểm giống người bạn cùng lớp mà con đã vẽ đó.”

Quý Thính dừng lại một chút, sau đó mỉm cười.

Khâu Đan mở cửa văn phòng hai mẹ con bước vào, trong văn phòng có ghế sô pha, bàn làm việc, máy in các loại. Khâu Đan sắp xếp sổ sách kế toán trên bàn, Quý Thính đứng bên cạnh nhìn bà. Khâu Đan nhìn con gái rồi nhấc điện thoại gọi quản lý bên ngoài bảo anh ta mang một ít trái cây và salad đến. Quý Thính dựa vào vai Khâu Đan nói: “Mẹ, con không muốn ăn.”“Ăn chút gì đi, con có mệt không? Nếu con mệt thì bên trong có giường, đi nghỉ ngơi đi.” Khâu Đan liếc nhìn con gái, hiếm khi nào cô lại nhếch nhác như vậy.

Quý Thính lắc đầu, “Con không buồn ngủ.”

Cô nghiêng người một lúc, sợ Khâu Đan nhịn không được hỏi cô cũng không biết trả lời thế nào nên đứng thẳng dậy. Quay lại ghế sô pha ngồi xuống cầm lấy gối ôm ôm vào lòng, lật xem những bức tranh trong tay.

Quản lý mang salad và hoa quả còn chưa trộn tới, Khâu Đan nhận lấy đặt lên bàn, vừa trộn salad và hoa quả lại lần nữa dặn dò: “Sáng mai nhớ về nhà ăn mì trường thọ. “

“Vâng ạ.” Quý Thính tựa cằm vào gối gật đầu, đưa tay lấy mấy lát táo.

Khâu Đan đưa cho cô một cái nĩa: “Dùng cái này đi!”

“Ồ.”

Quý Thính cầm nĩa ăn.

Sau đó, có người ở bên ngoài tìm Khâu Đan, bà bảo Quý Thính ăn trước đứng dậy đi ra ngoài. Ước chừng mười phút sau mới quay lại, Quý Thính gần như đã tiêu diệt sạch hoa quả trong bát.

Khâu Đan tức giận nói: “Không phải con nói không ăn sao?”

Quý Thính cầm nĩa mỉm cười với mẹ.

“Con không thể để mất công mẹ làm được.”

Khâu Đan gật đầu với cô rồi ngồi xuống bên cạnh. Quý Thính diệt nốt chút trái cây cuối cùng, Khâu Đan nhìn cô nói: “Vừa rồi bà chủ nhà đến đây, bà ấy đến mua đồ.”

Ngón tay Quý Thính khựng lại.

Khâu Đan do dự vài giây, sau đó vẫn nói ra: “Có suy xét cũng đừng lâu quá, kẻo người ta cho rằng nhà chúng ta đang bám lấy con của bà ấy. Giữa hai nhà còn có mối quan hệ nữa, có phải hay không? “

“Trước tiên thêm một người bạn cũng được.”

Khi Quý Thính di chuyển cái nĩa một chút, trầm giọng đáp: “Được rồi, để con thêm bạn với anh ấy.”

Khâu Đan thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn cô con gái xinh đẹp nhà mình, không người mẹ nào lại không muốn con gái mình lấy được một người chồng tốt.

Cô ở siêu thị cùng mẹ nguyên một ngày, Quý Lâm Đông không có ở đây nên Khâu Đan rất bận rộn, Quý Thính giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau bà hỗ trợ chuyện này sang chuyện kia. Nhưng dáng vẻ và quần áo của Quý Thính rất bắt mắt. Cô mặc một chiếc áo sơmi màu cam với một chiếc quần tây màu xám, áo buộc ngang eo không có áo khoác trông rất thời trang và xinh đẹp. Đi đâu cũng có người nhìn theo.

Quý Thính mang cho Khâu Đan một chiếc túi nhựa để giúp khách đóng gói đồ đạc. Người khách kia nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, Khâu Đan không nhịn được nên kéo cô lại tự mình làm, để Quý Thính đi làm việc khác. Quý Thính không còn cách nào khác đành phải rời khỏi khu vực thu ngân.

Buổi tối, Khâu Đan nghỉ ngơi hai tiếng, đưa Quý Thính đến một nhà hàng nổi tiếng mới mở gần đó. Quý Thính một bên lật xem thực đơn một bên nói: “Mẹ, đây là lần đầu tiên mẹ đãi con một bữa ăn lớn đó.”

Khâu Đan trợn trắng mắt: “Đồ ăn mẹ nấu không phải là bữa ăn lớn hay sao?”

Quý Thính mỉm cười, nhanh chóng trấn an: “Là yến tiệc Mãn Hán.”

Khâu Đan: “Ăn đi, ăn xong rồi về nghỉ ngơi.”

“Vâng ạ.”

Ăn tối xong cô cùng bà đi tản bộ, sau đó đưa Khâu Đan trở lại siêu thị. Quý Thính đi lấy xe trở về căn hộ, lúc này màn đêm buông xuống cả thành phố đều nhấp nháy ánh đèn neon. Xe của Quý Thính hòa vào dòng xe cộ đang chạy, một ngày cứ như vậy trôi qua, phảng phất như vừa tỉnh cơn mơ. Cô quay trở lại căn hộ, lấy bộ đồ ngủ đi tắm, sau khi tắm xong cô đi đến tủ kế bên pha cho mình một ít cà phê. Căn phòng yên tĩnh lại tối tăm, không có một chút ánh đèn nào.

Ở một mình là thoải mái nhất.

Đêm khuya.

Đàm Vũ Trình cầm máy tính xách tay và tài liệu mở cửa, trong nhà yên tĩnh không có tiếng động, anh bật vài ngọn đèn trong phòng trở tay đóng cửa lại rồi thay giày vào cửa. Ném máy tính và tài liệu lên bàn, thân hình cao lớn của anh tựa lưng vào ghế sô pha một cách mệt mỏi.

Một chút ánh sáng chiếu vào mặt, giữa hai lông mày mệt mỏi có chút lạnh lùng. Anh nhắm mắt lại, mấy giây sau mới giơ tay kéo cà vạt, mép cổ áo sơ mi thỉnh thoảng chạm yết hầu. Anh cởi cà vạt, ngón tay thon dài dễ dàng cởi hai nút áo sơ mi, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Anh nghiêng người một lúc rồi ngồi dậy, cúi người mở máy tính. Có thông tin WeChat hoạt động trên đó, mới tới. Xương ngón tay của anh trượt đi trong ánh sáng mờ ảo, đầu ngón tay bấm mở.

Người quản lý nhà hàng gửi cho anh một bức ảnh khung cảnh bữa tiệc sinh nhật vừa được trang trí.

Người quản lý nhà hàng nhắn: Anh Đàm, xong hết rồi.

Đàm Vũ Trình nhìn bức ảnh này, thần sắc bất động.

Một lúc lâu sau, anh mới cầm chiếc điện thoại di động bên cạnh lên, đứng dậy đi đến chiếc bàn cao phía sau đứng đó rót nước, bấm số di động của Quý Thính rồi gọi.

Nước chảy vào một chiếc ly trong suốt.

Đàm Vũ Trình cụp mắt xuống, nghe nhạc ở đầu bên kia khoảng mười giây thì đầu bên kia mới bắt máy, giọng Quý Thính có chút mơ hồ cô ngủ quên trên ghế sô pha.

Thấp, mềm và nhẹ. Một câu “Alo” vang lên.

Nước ngừng chảy, Đàm Vũ Trình đặt chiếc ly xuống, vẻ mặt không rõ ràng hỏi: “Ngủ rồi à?”

Quý Thính nghe thấy giọng nói của anh thì dừng lại. Cảm giác như bị lột tr@n, lại đột nhiên không kịp phòng ngừa trả lời: “À, tôi vô tình ngủ quên trên ghế sô pha.”

Đàm Vũ Trình không đáp lại.

Quý Thính cầm điện thoại yên lặng chờ đợi, cũng không biết anh có chuyện gì. Lúc này cô cảm thấy có chút hối hận, là bạn bè tốt mà lại dây dưa với nhau, nếu chỉ là bạn bè bình thường thì trực tiếp chặn người đó lại là được.

Đàm Vũ Trình nghịch chiếc ly trong suốt, vài giây sau mới nói: “Vẫn là bạn đúng không?”

Trong lòng Quý Thính khẽ run lên. Nửa giây sau, cô ừ một tiếng.

“Nếu đã như vậy, tôi vẫn sẽ giúp em tổ chức sinh nhật vào tối mai.”

Qúy Thính nghe vậy thì cơn buồn ngủ cũng tiêu tan. Cô ngồi dậy tựa vào tay vịn, chiếc điều hòa trên người trượt xuống đùi, cô mím môi nắm chặt điện thoại, muốn từ chối nhưng câu trước đó mới gật đầu nói rằng họ vẫn là bạn bè với nhau.

Cô im lặng sau đó hít một hơi, hào phóng nói: “Được.”

Một tiếng “Được” cất lên.

Ngón tay cầm ly của Đàm Vũ Trình cũng trở nên lỏng lẻo hơn một chút, anh cầm ly lên uống một ngụm nước. Lúc này thời gian vừa bước sang 0 giờ, hai bên đều có đồng hồ thông minh và một lời nhắc nhở vừa được phát ra.

Đàm Vũ Trình đặt ly xuống, dùng giọng thản nhiên như mấy năm trước: “Chúc mừng sinh nhật, Quý Thính.”

Quý Thính ở bên kia đang cầm điện thoại di động. Trong nháy mắt kia, trong lòng cô xúc động không thôi, mỉm cười nói: “Cảm ơn”.

Đàm Vũ Trình: “Đừng quên tối mai.”

“Được.”

Sau đó họ cúp điện thoại.

Đàm Vũ Trình sau khi buông điện thoại xuống, anh cởi khuy cổ áo ra một chút tiện tay cởi luôn cà vạt, vẻ mặt có chút nóng nảy và hung dữ anh cũng không biết mình đang bực bội vì cái gì. Nhưng thật sự rất khó chịu.

Sau khi Quý Thính ở đầu bên kia cúp điện thoại, chiếc chăn nhanh chóng trượt xuống thảm. Cô ngơ ngác tựa vào lưng ghế hình như thế này cũng tốt rồi, khá tốt, hai người lui về phía sau trở lại vị trí làm bạn tốt của nhau. Khoảng thời gian dây dưa kia coi như là niềm an ủi cho nỗi cô đơn của những người đàn ông, phụ nữ độc thân.

Nhưng vốn dĩ quả thực là như vậy, cô tin rằng khi anh gật đầu nói có thể dừng lại bất cứ lúc nào, anh cũng đã biết rất rõ ràng về ngọn nguồn của đoạn dây dưa này, hơn nữa cũng đoán trước kết cục của nó.

Điện thoại kêu bíp một tiếng.

Nửa đêm trôi qua, cũng là ngày sinh nhật của Quý Thính, tin nhắn gửi đến lan truyền như bông tuyết.

Vu Hy là người đầu tiên: Nghe này em yêu, sinh nhật vui vẻ nhé. Chúc cậu có thể sáng ngời như đóa hoa mùa hạ, phú quý quyền thế, tài hoa nở rộ, muốn làm gì thì làm, nghĩ gì thì được nấy, có tiền, nhàn hạ, tự do tự tại, đàn ông đẹp trai muốn anh nào có anh đó. [Chụt chụt]

Quý Thính nhìn lời chúc phúc cô ấy gửi tới, mỉm cười đáp: Cảm ơn Hy Hy.

Vu Hy: A a a, tớ thích nghe câu đó nhất!

Quý Thính mỉm cười, gửi cho cô ấy một biểu tượng cảm xúc.

Long Không cũng gửi tin nhắn đến: Quý Thính, chúc mừng sinh nhật! Tuổi mới bình an! Cầu mong một năm mới suôn sẻ, bình an và khỏe mạnh.

Quý Thính mỉm cười và trả lời: Cảm ơn.

Long Không: Tối mai sẽ tặng quà! Tôi sẽ giữ nó một ngày.

Quý Thính: Thật ngại quá.

Long Không: Đừng có mà ngại.

Phong Dĩnh Dĩnh: Quý Thính, chúc mừng sinh nhật, chúc cậu mỗi năm đều thành công, tuổi mới đều vui vẻ.[Yêu]

Quý Thính: Cảm ơn cậu.

Phong Dĩnh Dĩnh: Cảm giác thật tuyệt khi được tổ chức sinh nhật vào mùa đông.

Quý Thính: Có chút lạnh.

Phong Dĩnh Dĩnh: Cũng tốt mà~

Mộng Gia: Chúc mừng sinh nhật!

Mộng Gia: [Đã chuyển 5688 cho bạn]

Quý Thính: Cảm ơn cậu, nhưng mà không cần bao lì xì đâu.

Mộng Gia: Vậy tối mai tôi chỉ có thể tặng quà cho cậu thôi.

Quý Thính: Cũng không cần đâu.

Mộng Gia: Tối mai sinh nhật cậu tổ chức ở đâu?

Quý Thính: Đến lúc đó cậu sẽ biết.

Mộng Gia: [nháy mắt]

Mộng Gia ở bên kia đang gõ chữ, nhưng Quý Thính cũng không đợi Mộng Gia hồi âm, sau khi biết tin Thư Tiêu trở về Mộng Gia lại trầm mặc hơn trước rất nhiều.

Lục Hải cũng gửi tin nhắn đến: Chúc mừng sinh nhật Quý Thính, hình như tôi nhớ là ngày hôm nay, hy vọng mình không nhớ lầm.

Quý Thính: Cảm ơn anh, là hôm nay.

Lục Hải: Gần đây tôi thấy việc kinh doanh của cửa hàng rất tốt.

Quý Thính: Tôi còn chưa cảm ơn anh, lần sau rảnh sẽ mời anh ăn tối.

Lục Hải: Được.

Lục Hải: Vậy em ngủ ngon.

Quý Thính: Ngủ ngon.

Theo sau đó cũng có một số bạn cùng phòng ở trường đại học còn nhớ rõ ngày sinh nhật của cô, những người này chưa ngủ đều gửi tin nhắn cho cô. Ôn Nam Tịch, cái người mà dạo gần đây hay thức khuya xem phim truyền hình cũng tranh thủ thời gian gửi lời chúc sinh nhật tới Quý Thính.

Quý Thính nói chuyện với cô vài câu thì điện thoại của Ôn Nam Tịch lại bị Phó Diên tịch thu, khiến cô ấy không thể nói chuyện được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn đi ngủ. Quý Thính ở bên này cũng cười, sắc trời cũng đã muộn rồi.

Thỉnh thoảng có tin nhắn gửi đến nhưng cô không đọc nữa, rửa mặt xong liền đi ngủ.

Truyện Chữ Hay