Ngày tháng , cuối tuần.
Bởi vì ngày hôm sau không cần lên lớp, chỉ có buổi chiều Hứa Nùng và Viên Sơ hẹn thời gian tập luyện tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường, cho nên tối hôm trước cô xem phim đến rất muộn mới ngủ, Chu Khởi cũng vẫn luôn ở cạnh cô.
Bộ phim là sản phẩm của nước S, là một phim điện ảnh rất cảm động.
Nội dung đại khái nói về vài cụ già vào tuổi xế chiều, làm một chút chuyện điên cuồng khiến cho không ai có thể giải thích được, người nhà bạn bè ngăn cản cùng oán giận, các nhóm người trong xã hội khi nhìn bọn đều có thành kiến...Hết thảy, đều thành chướng ngại vật ngăn bọn họ hoàn thành mục tiêu.
Nhưng cũng may phim kết thúc rất toàn vẹn.
Hứa Nùng vốn là đến phần giữa của phim, vẫn cầm sổ ghi chú rất nghiêm túc ghi lại thủ pháp quay và khuôn mẫu cấu trúc của kịch bản, sau đó xem xem một hồi cô chính mình cũng bị cuốn vào, làm ổ trong ngực Chu Khởi, nước mắt rơi không ngừng.
Chu Khởi ban đầu còn rất hưởng thụ loại thời gian nhàn rỗi này của hai người, lúc Hứa Nùng xem phim còn thường thường trêu chọc cô hai cái, nhưng sau đó nhìn cô khóc thành cái dáng vẻ kia, đau lòng không thôi.
Nâng mặt cô dỗ dàng vợ ơi vợ à, không dễ dàng gì dỗ được người, phim cũng đã kết thúc.
Lúc qua mười hai giờ, Hứa Nùng đã khóc mệt xem mệt ngủ gục trong ngực Chu Khởi.
Hắn cũng không đành lòng gọi cô, liền ôm cô quay về giường lớn trong phòng ngủ, ôm cô vào trong ngực mình trầm giọng nói với cô "Sinh nhật vui vẻ."
Thật ra Chu Khởi lúc ấy sau khi nhìn Hứa Nùng ngủ, cũng rất đau lòng.
Hắn không phải là chưa thấy qua những cô gái khác bình thường mong đợi sinh nhật thế nào, Chu gia có mấy cô em họ nhánh bên, gần như nửa tháng trước sinh nhật đã bắt đầu ở trong vòng bạn bè các loại ám chỉ rõ ràng, thời gian càng là chặt chẽ nhớ kỹ, vào mười hai giờ đêm ngày sinh nhật, trước tiên nhận một tin nhắn chúc phúc lúc giờ.
Tiếp đến trong cả ngày, hoạt động sinh nhật liền luôn không ngừng, vòng bạn bè cũng phát sóng trực tiếp, chị em bên người này người nhà này cũng đều đi theo cùng.
Nhưng cô nàng nhà hắn thì sao.
Chu Khởi lúc ấy có chút bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say trong ngực, con mèo nhỏ này đoán chừng đến ngày mai rời giường cũng không nhớ ra sinh nhật của bản thân đi.
Có lẽ biết không có gì đặc biệt, cũng sẽ không có cái gì kinh hỉ, cho nên ngay cả mong đợi cũng không có.
Mà sự thật chứng minh Chu Khởi đoán rất chuẩn.
Buổi sáng là Chu Khởi rời giường trước, sau khi hắn đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, mới đẩy cửa phòng ngủ ra.
Hứa Nùng lúc này vẫn chưa tỉnh, rèm cửa sổ tối qua kéo cũng không kín, lúc này có nắng sớm xuyên qua khe hở chiếu vào, đem cả gian phòng ngủ mạnh mẽ tách thành hai nửa.
Thân thể nhỏ xinh của Hứa Nùng vùi ở bên dưới tấm mền tuyết trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ đè lên cánh tay, mái tóc có chút hỗn độn rối tung ở sau đầu, có mấy sợi quấn đến bên cổ.
Cô hiện tại cả người nhìn qua vừa ngoan ngoãn lại mềm mại, Chu Khởi nhìn mà nhịn không được muốn tiến lên hung hăng ôm người vào trong ngực ức hiếp một phen.
Hắn tiến lên vài bước, ngồi lệch ở bên giường, thân trên dựa nghiêng vào đầu giường.
Thấy cô vẫn ngủ rất sâu, hắn có chút không đành lòng đánh thức cô, nhưng lại nghĩ mì trường thọ chuẩn bị ở bên ngoài để lâu sắp dính thành tảng rồi, hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể nửa ôm cô, nhè nhẹ vỗ hai má cô.
"Vợ à, trước tiên đừng ngủ, dậy ăn cơm."
Lúc hắn gọi lần đầu tiên, Hứa Nùng một chút phản ứng cũng không có, hô hấp giống như trước rất điều đặn ổn định.
Chu Khởi không chờ được nữa, thả nhẹ sức lực, trực tiếp kéo người ôm vào trong ngực.
"Vợ à, tỉnh tỉnh."
Lần này, Hứa Nùng cuối cùng có cảm giác, cô vô thức nhíu lông mày, cái mũi nhỏ nhắn cũng nhăn lại một chút, dáng vẻ rất không hài lòng.
Nhưng dáng vẻ này của cô có bao nhiêu đáng yêu đoán chừng bản thân cô cũng không biết, Chu Khởi nhìn cô, nhịn một lúc lâu mới nhịn xuống được xúc động đè cô ở trên giường giày vò một trận.
Hắn cúi đầu khẽ cắn chóp mũi cô, sau đó thân mật ở bên tai cô lên tiếng: "Vợ à, lại không tỉnh dậy anh có thể phải phạt em nha."
Hứa Nùng vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cho nên tiếng nói của hắn cũng không nghe rõ lắm, cũng không có bất kỳ ý thức nguy cơ gì, thậm chí còn vô thức, ôm cổ Chu Khởi, ở trong ngực hắn cọ cọ.
Cũng có thể vì sau khi nhận giấy kết hôn ngủ cùng một phòng, trong tiềm thức của Hứa Nùng cảm giác ỷ lại đối với Chu Khởi càng ngày càng mạnh, giống như loại động tác nhỏ này bình thường lúc không tỉnh táo cũng luôn sẽ làm một ít.
Đương nhiên, sau khi hoàn toàn tỉnh lại, Chu Khởi nhắc tới, hai gò má Hứa Nùng đỏ bừng, sau đó tuyệt đối không thừa nhận.
Nhưng mà cũng không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được người phụ nữ mình thích làm nũng, cho nên Chu đại thiếu gia nhịn hết một buổi sáng, lúc này sau khi bị con mèo nhỏ cọ cọ trong ngực, cuối cùng nhịn không nổi.
Nắm lấy cằm của cô, trực tiếp cúi đầu liền hôn một cái thật sâu.
Hứa Nùng bị hôn đến có chút khó chịu, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thừa dịp lúc lấy hơi, có chút oán giận mở miệng nói một tiếng: "Anh làm gì thế."
Giọng của cô còn mang theo âm nhỏ nhẹ ngọt ngào như sữa lúc mới vừa tỉnh ngủ mới có, con ngươi mênh mông sương mù, cách một tầng mơ hồ, đối diện với Chu Khởi, làm cho ánh mắt của người đàn ông này càng ngày càng sâu.
"Vợ à, em còn muốn rời giường hay không? Còn trêu chọc anh như vậy."
Giọng nói của Chu Khởi sát lại gần, nghe có chút thấp. Sau khi hắn nói hết lời, lại hung hăng ấn lên đôi môi của Hứa Nùng một chút.
Hứa Nùng rất sợ hắn thật sự lại đè cô xuống làm chút gì đó, bị dọa tới mức một chút buồn ngủ cũng không còn, nhanh chóng hoàn toàn mở mắt ra.
Mắt Hứa Nùng bình thường cũng rất to, lúc này mới tỉnh lại, mắt hai mí so với bình thường còn muốn sâu hơn một chút, cho nên một đôi mắt vừa to vừa sáng, phối hợp với dáng vẻ cô cố gắng hết sức muốn tỉnh táo, quả thực đáng yêu đến mức phạm quy.
Chu Khởi cảm thấy không thể lại tiếp tục như vậy, lại bị cô trêu chọc vài lần, phỏng chừng một chút tự chủ đó của hắn cũng sắp bị trêu chọc đến không còn.
Cho nên một giây sau, hắn trực tiếp đứng dậy, đem cả người và chăn ôm lên.
"Dù sao không thể ngủ." Chu Khởi ôm cô lại hôn một cái, "Rửa mặt đánh răng trước hay là ăn cái gì trước? Em tự mình chọn."
"... Đương nhiên là đánh răng rửa mặt trước a." Hứa Nùng nhỏ giọng đáp, sau đó giãy dụa muốn đi xuống, "Anh thả em ra, em tự mình đi phòng tắm."
Chu Khởi sao có thể nghe lời cô, một đường giống như ôm bạn nhỏ, trực tiếp ôm cô vào phòng tắm.
Hắn tùy tiện kéo chăn xuống, để vào trong bồn tắm trống không ở bên cạnh, sau đó đem Hứa Nùng thân thể thẳng đến vị trí bên cạnh bồn rửa tay, để cô ngồi ở phía trên.
"Anh đặt em ở chỗ này em làm sao mà rửa?"
Hứa Nùng vừa nói chuyện vừa muốn đẩy người Chu Khởi ra nhảy xuống, nhưng người đàn ông kia không cho cô cơ hội, đè bả vai của cô không cho cô lộn xộn.
"Anh giúp em rửa."
Hứa Nùng ngẩn ra một chút, còn chưa kịp phản ứng thì, Chu Khởi bên kia đã bắt đầu thay cô bóp kem đánh răng.
Hắn cầm bàn chải đánh răng đã được thêm kem đánh răng đưa tới bên miệng cô, "Đến, vợ à, há miệng."
Hứa Nùng ngại ngùng cực kỳ, tránh về phía sau một chút, "Vẫn là em tự mình làm đi."
Cô nói rồi liền muốn đoạt lấy bàn chải đánh răng, nhưng Chu Khởi không cho, lại đè cổ tay của cô xuống.
"Ngoan ngoãn nghe lời, chỉ một ngày hôm nay, được không?"
Hứa Nùng nhíu mày, có chút không hiểu ý hắn, "Hôm nay làm sao vậy?"
Chu Khởi cũng không muốn lại che giấu, hắn tạm thời đặt bàn chải đánh răng ở một bên, hai tay chống lên bồn rửa tay ở hai bên Hứa Nùng, hơi hơi nghiêng người dựa vào gần cô hơn một chút.
"Thật sự quên rồi? Hôm nay là sinh nhật của em đó."
Trong lúc nói chuyện, hắn nhẹ nhàng ấn lên môi của cô một cái hôn, "Vợ à, sinh nhật vui vẻ."
Hứa Nùng thật sự bất ngờ, cô cẩn thận suy nghĩ một chút, sau khi chậm chạp nhận ra có chút bừng tỉnh, "A, hôm nay là tháng ?"
Thật ra cô bình thường rất ít nhớ ngày tháng, trên cơ bản đều sẽ nhớ ngày nào trong tuần, khi đi học cũng là như vậy, ngày nào trong tuần có bài giảng, ngày nào trong tuần có lớp biểu diễn...
Cho nên không để ý tới ngày tháng thật sự không thể trách cô, càng không cần phải nói Hứa Nùng cũng rất ít ghi nhớ sinh nhật của chính mình.
Ngoài ý muốn, cô lại cảm thấy trong đầu có chút cảm giác nhẹ nhàng, có chút mềm mại cũng có chút ấm áp.
Cô vô thức hơi nâng khóe miệng, hỏi hắn: "Sao anh biết hôm nay là sinh nhật của em?"
"Lúc trước đi đăng ký có nhìn qua ngày sinh nhật trên giấy chứng nhận của em." Chu Khởi đáp không thèm để ý chút nào.
Một lát sau, hắn nghiêm túc nhìn Hứa Nùng một cái, sau đó khuôn mặt tuấn tú hơi hơi nhích về phía trước một chút, cái trán chống lên trán của cô cọ hai cái.
"Hai mươi mấy năm trước không thể ở bên cạnh em, mấy chục năm sau chậm rãi bù lại cho em."
Hứa Nùng trong nháy mắt cũng cảm thấy mũi có chút cay, cô hình dung không ra cảm giác của chính mình giờ phút này.
Rõ ràng chuyện bản thân cũng đã quên mất không để ý, lại nghiêm túc như vậy được một người nhớ kỹ mà còn đặt ở trong lòng......
Giống như cảm giác lúc trước nghe người nói câu kia "Được người nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương", giờ khắc này Hứa Nùng cũng hiểu ra rồi.
Người đàn ông này không những đưa cô đến một thế giới mới, thậm chí, còn khiến cô bắt đầu khát khao tương lai.
———————————
Hứa Nùng không có vì lý do sinh nhật mà cho Viên Sơ leo cây, dù sao cuối tháng chính là kỷ niệm ngày thành lập trường, bọn họ mới tập luyện hai lần mà thôi, phía sau bài giảng không ngừng, có thể có thời gian đến cùng nhau tập luyện càng là đã thiếu càng thêm thiếu, cho nên hiện tại có thời gian thì phải nắm chặt.
Cô vốn tưởng rằng bởi vì chuyện này phải dỗ dành Chu Khởi một chút, dù sao nhìn dáng vẻ của hắn, dường như là vì sinh nhật của cô chuẩn bị rất nhiều.
Nhưng sau khi cô nói xong chuyện buổi tối phải muộn chút mới quay về, Chu Khởi cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ hôn hôn trán cô, nói vậy chờ kết thúc rồi đến trường đón cô.
Hứa Nùng hôm nay tâm tình đặc biệt tốt, lúc từ nhà trọ đi ra, khóe miệng vẫn luôn hơi hơi vểnh lên chưa từng hạ xuống.
Thậm chí, sau đó tới cổng trường rồi, vốn là nên giống như thường ngày trực tiếp vẫy tay tạm biệt Chu Khởi, cũng không hiểu sao biến thành, cô lặng lẽ nhón chân hôn một cái bên môi hắn.
Sau khi hôn trộm thành công, cô xoay người liền chạy, một chút cơ hội phản ứng cũng không lưu lại cho người đàn ông kia.
Chu Khởi hai tay cắm quần túi, lười biếng đứng ở bên đó, qua một lát mới nâng tay lên, dùng ngón cái chạm vào khóe miệng của mình.
Chậc, thật cmn ngọt.
...
Tiết mục tập luyện của Hứa Nùng và Viên Sơ là hợp tấu giáo ca, vì mới mẻ, các cô một Tây một Trung hai loại nhạc cụ mở màn.
Giống như Viên Sơ lúc ấy nói, Hứa Nùng quả thật có thể gảy tỳ bà, hơn nữa đàn cũng không tệ.
Cho nên hai người luyện tập còn xem như thuận lợi, có mấy lần lãnh đạo trường lại đây nhìn, còn cùng chủ nhiệm khoa khen bọn họ.
Hôm nay, cô đến sớm hơn so với thời gian ước định mười mấy phút đồng hồ, cho nên khi đến phòng tập, Viên Sơ vẫn chưa tới.
Bởi vì phòng học này bình thường không có người dùng, giống nhau đều là nhóm người lúc có tiết mục mới đến bên này tập luyện, mấy ngày nay trên cơ bản chính là cho cô cùng Viên Sơ hai người mượn, cho nên nhạc cụ của bọn họ bình thường luyện tập xong liền đặt ở đây, không cầm về nhà.
Cô thả ba lô xuống, lấy ra một cái khăn tay, chuẩn bị đi đến bên tường cầm tỳ bà của mình lên lau một chút.
Nào ngờ còn chưa đi được hai bước, điện thoại di động bỗng nhiên tại lúc này vang lên.
Hứa Nùng cầm lên nhìn, là bà Tạ.
Lần trước sau khi cãi nhau xong, bà Tạ cho tới giờ chưa gọi điện thoại cho cô, lúc này đột nhiên liên lạc với cô, Hứa Nùng còn có chút ngẩn ngơ.
Trầm mặc giây lát, cô trực tiếp ngắt điện thoại, sau đó không chút do dự, lại kéo số điện thoại của bà Tạ vào trong sổ đen.
Thế giới thanh tĩnh rồi, Hứa Nùng không có biểu cảm gì tiếp tục chuyện bản thân vừa rồi muốn làm.
Sau đó Viên Sơ đúng giờ đến, thấy Hứa Nùng đã ở đó rồi, còn tưởng rằng cô ấy đến muộn, nhanh chóng nói hai câu xin lỗi.
"Không đâu, là tớ đến sớm thôi, cậu tới đúng giờ."
Hứa Nùng không muốn nói chuyện phiếm nhiều với người không quen, sau khi nói với Viên Sơ những lời kia, liền lại nói: "Chúng ta bắt đầu tập luyện đi."
Viên Sơ có thể cảm nhận được trạng thái của Hứa Nùng hôm nay không đúng lắm, nhưng lại không tiện hỏi cái gì, cho nên chỉ có thể cũng gật đầu đồng ý.
Hai cô gái thử hợp âm mấy lần, lại nghiên cứu một chút trình tự diễn tấu đoạn cao trào, đại khái qua xấp xỉ nửa tiếng, tiếng tỳ bà cùng đàn vi-ô-lông-xen mới chậm rãi vang lên.
Nhưng cũng đúng lúc này, cửa phòng học đột nhiên bị người đẩy ra.
Tiến vào chính là chủ nhiệm khoa lúc trước đã tìm Hứa Nùng nói chuyện, mà theo phía sau bà ta, còn có bà Tạ.
Khoảnh khắc kia khi nhìn thấy bà Tạ, sắc mặt của Hứa Nùng trong nháy mắt liền trầm xuống.
Chủ nhiệm khoa hôm nay ngược lại là ý cười đầy mặt, bà ta hướng về phía Hứa Nùng vẫy tay, "Em đứa bé này, điện thoại di động thế nào mà gọi không được? Mẹ của em sốt ruột tìm em có việc, liền tìm đến văn phòng chúng ta."
Bùi gia đã từng có một Bùi Ngọc là học sinh nổi tiếng của đại học B này, lúc trước lại từng quyên tặng học bổng cho nhà trường, vì thế bà Tạ để lộ ra bản thân là phu nhân của Bùi gia, chủ nhiệm khoa sẽ rất khó không cho bà ta khuôn mặt tươi cười.
Chủ nhiệm khoa nhìn ra sắc mặt của Hứa Nùng không thích hợp, nhưng là cũng không quá coi trọng.
Trước khi tới bà Tạ đã nói với bà ta rồi, Hứa Nùng và bản thân có chút xích mích, trẻ con tính tình lớn cũng không chịu bị quản lý, cho nên có lẽ trong chốc lát khi gặp mặt, thái độ của Hứa Nùng cũng sẽ không rất tốt, kêu bà ta châm trước nhiều hơn.
Chủ nhiệm khoa lúc ấy vẫn còn ngạc nhiên về quan hệ mẹ con của vị Bùi phu nhân này và Hứa Nùng, làm sao có thể để ý nhiều như vậy.
Bà ta lại chậm chạp nghĩ lại, người em gái mà Bùi Ngọc lúc trước đã nói...
Lẽ nào vẫn luôn là Hứa Nùng?
Nhưng mà những tin đồn như vậy một người phụ nữ trung niên như chủ nhiệm khoa cũng không thèm hỏi nhiều, tuy rằng trong lòng có nghi ngờ, nhưng cuối cùng bà ta vẫn lựa chọn im lặng, một đường cười nói đưa bà Tạ đến bên này tìm Hứa Nùng.
Hứa Nùng tuyệt đối không muốn gặp bà Tạ, nhưng lúc này bà ta mang theo người của trường cùng nhau tới, bản thân cho dù không muốn cũng không thể ở trước mặt người ngoài nói nhiều.
Vì thế cô thả tỳ bà xuống, trước tiên nói với Viên Sơ câu: "Tớ bên này có lẽ phải xử lý lâu một chút, cậu nếu như có việc có thể đi trước, sau khi tớ kết thúc lại liên hệ với cậu?"
Viên Sơ rất có khả năng nhìn ánh mắt người khác cũng rất có khả năng nhìn không khí, cô gần như không do dự liền gật đầu đồng ý.
"Được, cậu đi làm chuyện của cậu đi."
Hứa Nùng trực tiếp thu thập ba lô, sau đó khi đi ngang qua cửa, hơi hơi khom người chào chủ nhiệm khoa, tiếp đến cũng không nhìn bà Tạ, trầm giọng mở miệng: "Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện."
Bà Tạ hôm nay cũng không giống như lúc bình thường ăn diện đoan trang quý khí, trên người tuy rằng vẫn mặc quần áo nhãn hàng xa xỉ như trước, nhưng trên mặt lại một chút trang điểm cũng không có.
Nhưng mà cũng may nền tảng của bà ta không tệ, bình thường bảo dưỡng cũng tốt, người lần đầu tiên thấy bà ta ngược lại sẽ không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng Hứa Nùng trước kia luôn thấy đều là dáng vẻ hoàn mỹ không có một chút tỳ vết của bà ta, hiện tại bà ta đột nhiên không trang điểm, thậm chí dáng vẻ còn có một chút tiều tụy, ngược lại thật sự làm cho người ta có chút không quen.
Hai người lại hẹn ở tại quán cà phê lần trước, nhân viên của quán dường như vẫn nhận ra cặp mẹ con này, thấy hai người lần này lại cùng nhau tới, trong ánh mắt không khỏi nhiều thêm đánh giá và tò mò.
Hứa Nùng tùy tiện gọi hai cốc Americano, cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian cùng bà Tạ, vì thế mở miệng trước.
"Bà có chuyện gì, nói đi."
Bà Tạ vừa nghe giọng điệu này của Hứa Nùng, cùng với cô ngay cả "Mẹ" cũng không gọi bà ta, nhất thời sắc mặt có chút không giữ nổi.
"Nùng Nùng, mẹ biết con vẫn còn giận đỗi chuyện lúc trước, nhưng mà con phải thông cảm cho mẹ, năm đó..."
"Tôi không có thời gian nghe bà nói nhiều lời vô ích." Hứa Nùng không có biểu tình gì, trực tiếp chặn đứng lời bà ta, "Bà nói trọng điểm đi."
Bà Tạ nghẹn lời, hít sâu một hơi, "Vậy được, mẹ lần này đến, chính là muốn cảnh tỉnh con. Con có phải đang qua lại với người đàn ông tên Chu Khởi hay không? Con đừng ngốc nữa được không? Con gái, con bị hắn lừa rồi!"
Đáy lòng Hứa Nùng một chút gợn sóng cũng không có, cô cho rằng bà Tạ đã điều tra ra chuyện Chu Khởi là một thanh niên nghèo, lúc này cảm thấy hắn không có tiền không có bối cảnh, cô lại vẫn cùng hắn qua lại, khẳng định là hắn lừa cô.
Hứa Nùng hoàn toàn không để ý, cô cúi người đưa tay muốn cầm tách cà phê trên bàn lên, "Không có, hắn cái gì cũng đã nói với tôi rồi, tôi qua lại với hắn là cam tâm tình nguyện."
"Cái gì cũng đã nói với con? Vậy hắn có từng nói hay không, bản thân là cậu chủ của tập đoàn Chu thị? Cũng là tiểu thiếu gia của Chu gia danh môn Bắc thành?!"
Tay cầm cà phê của Hứa Nùng khựng lại một chút, giương mắt nhìn qua, "Có ý gì?"
"Con không biết sao? A, hắn quả nhiên lừa con rồi!"
Bà Tạ càng nói càng kích động, "Người đàn ông này căn bản không tốt đẹp gì đâu, hắn không những lừa con, còn thiết kế Bùi Ngọc và Bùi gia. Nùng Nùng, con nhưng là tuyệt đối phải tỉnh táo một chút a, không thể lại bị hắn che mắt! Hắn không phải là người tốt!"
Trong lòng Hứa Nùng mặc dù có một chút gợn sóng, nhưng lại vẫn là không thể nào tin được lời của bà Tạ.
Trong tiềm thức cô cảm thấy, bà Tạ lần này tới đây, khẳng định là có việc muốn cô đi làm, nếu không cũng không có khả năng ở đây lãng phí thời gian với cô.
Trầm mặc giây lát, cô lại mở miệng hỏi câu: "Cho nên là? Bà lần này đến lại là muốn tôi làm gì? Bà nói một lời cho rõ ràng, như vậy mọi người đều không cần lãng phí thời gian."
Bà Tạ không ngờ Hứa Nùng sẽ trực tiếp như vậy, hơn nữa ý tứ trong lời nói của cô, rõ ràng cũng là đoán được bà ta lần này đến, là có việc yêu cầu.
Trong lúc nhất thời, bà ta đối mặt đứa con gái này, đột nhiên liền hiện ra một tia áy náy và xấu hổ.
"Chính là, anh trai con nói..."
"Hắn không phải là anh trai của tôi." Hứa Nùng trầm giọng ngắt lời bà ta.
Bà Tạ lại hít một hơi thật sâu, nhịn xuống tất cả xúc động, một lúc lâu mới lại nói: "Được, Bùi Ngọc, Bùi Ngọc nói muốn để mẹ mang con tới hội thường niên của Chu thị tối nay, đến lúc đó Chu Khởi hẳn là sẽ làm cậu chủ lên đài phát biểu, con đi rồi thì sẽ biết chúng ta có gạt người hay không. Chuyện sau đó... Chờ sau khi con đi qua, thấy hắn rồi, chúng ta lại nói đi."
"Không còn nữa?"
Bà Tạ ngẩn ra, "Con không tin sao?"
Hứa Nùng nghe đến đó, không muốn lại tiếp tục lãng phí thời gian.
Cô cầm lấy ba lô, trực tiếp đứng dậy, "Không cần biết tôi tin hay không, hắn có lừa gạt tôi hay không, đây đều là chuyện giữa hai người chúng tôi. Cho dù có chuyện gì, tôi cũng sẽ trực tiếp hỏi hắn, bà không cần nhiều lời, cũng không cần gây chia rẽ quan hệ của chúng tôi.
Tôi hôm nay sẽ không đi theo bà, còn chuyện có liên quan tới Bùi gia, cũng không có bất cứ quan hệ nào với tôi. Phiền bà về sau, không cần lại lấy những việc này đến lãng phí thời gian của tôi."
Nói xong, cô trực tiếp lấy di động, mở ra giao diện thanh toán, chuẩn bị đi tới quầy tính tiền.
Bà Tạ nhịn không được, bà ta hướng về phía bóng lưng Hứa Nùng nâng cao giọng hô một câu: "Hứa Nùng, con là không tin tưởng lời của mẹ?! Mẹ là mẹ của con! Con không tin tưởng mẹ sao?"
Hứa Nùng hơi hơi cụp mí mắt, giọng nói có chút lạnh, "Hóa ra bà vẫn biết, chính mình là mẹ của tôi."
Tiếng nói của cô không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ truyền đến trong tai bà Tạ.
Người phụ nữ kia bị giọng điệu và thái độ của cô làm cho kinh ngạc.
Thật ra trước khi tới, bà ta đã tưởng tượng qua vô số khả năng. Nhưng kết quả cuối cùng, đều là Hứa Nùng thỏa hiệp với mình.
Dù sao con gái bà ta sinh ra bà ta hiểu rõ, đứa bé này lúc trước cũng có rất nhiều chỗ không hài lòng với bà ta, nhưng là mỗi lần chỉ cần bà ta giả bộ đau khổ, cô liền có thể thông cảm và lý giải.
Tuy rằng là mẹ, làm như vậy quả thật có một chút không đúng, bà ta thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy áy náy, nhưng là lại suy nghĩ sâu xa một chút, quan hệ của cha mẹ và con cái vốn không phải là nên nhân nhượng và giúp đỡ lẫn nhau sao?
Sự kiện Bùi Ngọc kia, bà ta cũng là qua thật lâu mới biết, bà ta lúc ấy một bên cẩn thận hỏi qua Hứa Nùng, nhưng lúc ấy đứa bé kia còn chưa phát hiện cái gì, cho nên cũng chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ nói bản thân lúc học thêm luôn ngủ gà ngủ gật.
Bà ta biết chuyện Bùi Ngọc cho Hứa Nùng dùng thuốc ngủ, nhưng lại cảm thấy cho dù là như vậy, hắn cuối cùng cái gì cũng chưa có làm. Cẩn thận tính toán... Cũng không xem là chuyện gì lớn.
Hứa Nùng không có chân chính chịu thiệt, bà ta bởi vì quan hệ này của con gái, cũng an ổn lưu lại Bùi gia.
Mà chỉ cần bà ta có thể vẫn luôn lưu lại Bùi gia, vậy tương lai Hứa Nùng khẳng định cũng sẽ là tiền đồ như gấm.
Cho nên chỉ cần nghĩ đến những cái này, bà Tạ liền cảm thấy yên tâm thoải mái.
Bà ta cũng không những là vì bản thân, bà ta cũng là vì tương lai của Hứa Nùng, cho nên bà ta im lặng, vẫn luôn cái gì cũng không nói.
Thật ra cho dù là hiện tại, bà Tạ cũng cảm thấy Hứa Nùng có chút chuyện bé xé ra to.
Bà ta không biết Bùi Ngọc mỗi lần cho Hứa Nùng dùng thuốc ngủ đến cùng muốn làm cái gì, nhưng vẫn là câu nói kia, hắn cuối cùng chẳng phải cái gì cũng không có làm sao?
Bà Tạ không biết Hứa Nùng làm sao liền để ý như vậy, thậm chí còn không tiếc bởi vì chuyện này, hoàn toàn trở mặt với mình.
Cho nên trước khi đến, bà ta thật sự một chút cũng không ý thức được sự kiện này đến cùng có bao nhiêu nghiêm trọng.
Nhưng là vừa rồi, khi bà ta nghe thấy câu nói kia của Hứa Nùng, bỗng nhiên không hiểu sao liền hiện ra một ý nghĩ ——
Đứa con gái này, dường như thật sự muốn rời khỏi bà ta rồi.
————————
Nếu như nói lời của bà Tạ không gây ra một chút gợn sóng nào trong lòng Hứa Nùng, là không có khả năng.
Cô tuy rằng không quá tin tưởng đối phương nói, nhưng là lại không hiểu sao bởi vì lời nói của bà ta, mà liên tưởng đến một ít hành động của Chu Khởi lúc trước.
Trong đầu đột nhiên liền nhảy ra cái hộp gỗ đàn hương mà hắn đưa cho cô, hắn lúc ấy dường như nói đó là toàn bộ gia sản của hắn, nhưng mà cô lại vẫn luôn không mở ra xem.
Vốn là bước chân đang đi về phía trường học, vào giờ khắc này chợt dừng lại.
Trên đường lớn dòng xe cộ lui tới, Hứa Nùng đứng hồi lâu ở dưới tán một cây ngô đồng bên đường.
Cuối cùng, cô im lặng xoay người, cất bước đi về hướng nhà trọ.
Cô một đường càng đi càng nhanh, sau đó khi ra khỏi thang máy, thậm chí là chạy chậm đến cửa nhà trọ của mình.
Ổn định hô hấp cùng tâm tình, cô ấn xuống mật mã cửa, sau khi cửa mở, cô thậm chí ngay cả giầy cũng không tháo, chạy tới phòng ngủ.
Bởi vì lúc Chu Khởi giao cái hộp cho cô, cô cảm nhận được sự nghiêm túc của đối phương. Cho nên khi cất giữ, Hứa Nùng cũng chọn một nơi rất cẩn thận.
Cô lật hai cái, ở bên trong cùng của ngăn tủ tìm được cái hộp gỗ đàn hương kia.
Vốn là vật không quá để ở trong lòng, không hiểu sao, vào giờ khắc này lại trở nên nặng trình trịch.
Hứa Nùng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là mở nắp hộp ra.
Một giây sau, đồ vật bên trong trong nháy mắt liền tiến vào trong tầm mắt của cô ———
Hai mươi mấy cái chìa khóa nhãn hiệu xe sang, thẻ đen của một sổ ngân hàng khác nhau, cùng với... Bị đè ở bên dưới, một văn kiện không quá bắt mắt.
Cô lấy tập văn kiện kia ra, lật từng tờ từng tờ ra xem, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở chỗ kí tên.
Phía trên có bốn chữ đánh máy【người giữ cổ phần】, mà theo đằng sau, là nét chữ cùng với cái tên mà cô quen thuộc——
Người giữ cổ phần: Chu Khởi.