Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!
- ----
Chương
"Trước tiên đừng cử động, phía sau có dấu ấn quả dâu tây."
Khi Chu Khởi nói xong, Hứa Nùng đầu tiên là không kịp phản ứng. Đợi qua hai ba giây đồng hồ sau, đầu óc hoạt động trở lại, rốt cuộc khi hiểu "Quả dâu tây" mà hắn nói là cái gì...
Trong nháy mắt, hai má cô đỏ bừng.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là thoát ra khỏi trói buộc của Chu Khởi.
Quá xấu hổ mà! Hứa Nùng cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình hiện tại của bản thân, nếu có thể, cô thật sự rất muốn trực tiếp biến mất.
Chu Khởi vốn không có cảm giác gì lớn, cả người lười biếng chỉ muốn trêu chọc cô.
Nhưng nào ngờ cô gái nhỏ này bỗng nhiên không ngoan, ở trong ngực hắn không ngừng cọ loạn, làm hô hấp của hắn vốn ổn định, không giải thích được bắt đầu tăng nhanh.
"Đừng lộn xộn!"
Chu Khởi lần nữa mở miệng, ngữ khí có chút nặng nề hơn lúc đầu, Hứa Nùng nghe ở khoảng cách gần, luôn cảm thấy trong giọng nói của hắn cũng nhiều hơn một chút trầm khàn mà lúc trước không có.
Hứa Nùng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng có thể cảm giác được sự thay đổi của hắn, thậm chí cánh tay vòng trước người cô cũng chặt hơn trước, cô không thể nào thoát ra được, cho nên động tác chỉ có thể dần dần chậm lại.
Chu Khởi ôm cô trì hoãn tại chỗ một hồi lâu, sự khô nóng trong lồng ngực mới dần dần lắng xuống.
Hắn rủ mắt đánh giá cô gái nhỏ trong ngực một chút, không nhìn thấy mặt, nhưng đôi tai xinh đẹp trắng nõn, lúc này cũng là nhuộm màu đỏ ửng.
Chu Khởi nhếch môi cười, cằm còn đặt ở trên vai Hứa Nùng, mở miệng hỏi: "Vừa rồi giãy dụa cái gì? Không phải tôi nói phía sau có cái gì sao."
Hứa Nùng lúc này ngược lại bình tĩnh hơn một chút, tuy rằng vẫn cảm thấy xung quanh tràn đầy xấu hổ, nhưng là không đến mức khiến cô xấu hổ đến không khống chế được.
Cô cố nén, nhỏ giọng thăm dò hỏi một câu: "Rất... Rất rõ ràng sao?"
"Em nói xem?" Chu Khởi giật giật cằm, ở trên vai cô xê dịch vị trí, "Tôi cách xa như vậy cũng nhìn thấy, em nói xem có rõ ràng hay không?"
Hứa Nùng lúc này lại có chút gấp gáp, cũng không phải cái gì khác, chính là cảm thấy nếu quả thật như Chu Khởi nói, vậy cô lát nữa làm thế nào quay về khách sạn đây!
Hiện tại thời gian còn không xem là quá muộn, bên trong phim trường đều là người đi đi lại lại, cái Siêu thị này lại cách khách sạn xa như vậy, cô chẳng phải là bị vây xem một đường sao?!
Càng nghĩ càng tuyệt vọng, mà bụng dưới lúc này lại âm thầm truyền đến cảm giác đau đớn, còn kèm theo cảm giác trào ra ở phía dưới, khiến lông mày cô càng nhăn chặt lại, tay cũng không tự giác che lấy bụng dưới.
Động tác này của cô bị Chu Khởi nhìn thấy, hắn rủ mắt nhìn cô, giọng đứng đắn hơn vừa mới rồi rất nhiều, "Rất khó chịu sao?"
Hứa Nùng lúc này cũng không quan tâm Chu Khởi có phải người khác phái hay không, nói chuyện này cùng hắn có xấu hổ hay không, cô theo bản năng gật gật đầu, "Ừ."
Giọng cô có chút rầu rĩ, thanh âm vừa thấp vừa mềm mại, dường như kẹp giữa khó chịu cùng ủy khuất, Chu Khởi nghe xong liền chịu không được.
Hắn không trì hoãn nữa, tuy rằng rất muốn ở chỗ này ôm cô gái nhỏ nhiều hơn một lát, nhưng thấy cô như vậy, càng nhiều hơn là đau lòng.
Lặng im một lát, Chu Khởi mở rộng đồng phục trên người, hai cánh tay một trái một phải kéo đồng phục đến trước người Hứa Nùng, một giây sau, kéo đồng phục lại cùng nhau, bọc cả người cô lại trong ngực mình.
"Đi thôi, chúng ta quay về khách sạn."
Hứa Nùng chớp mắt hai cái, có chút không kịp phản ứng, "Cứ như vậy trở về?"
"Nếu không thì sao?"
"..."
Nhưng bị hắn ôm trở về như thế này sao! Giống như trước rất làm người khác chú ý a!
Không đúng, bị hắn ôm trở về như vậy, cảm giác cùng với cô mang theo... nơi bị bẩn trở về, càng làm người khác chú ý hơn.
Chu Khởi vừa cao vừa đẹp trai, diện mạo dáng người đều nổi trội, đi qua đi lại khẳng định sẽ hấp dẫn càng nhiều ánh mắt.
Huống hồ vẫn là dưới tình huống hắn ôm mình, đến lúc đó người lén lút đánh giá bọn họ khẳng định càng nhiều, lỡ như hiểu lầm quan hệ của bọn thì làm sao đây?
Hơn nữa... Đến lúc đó nếu lại đụng phải người quen trong tổ...
Hứa Nùng không dám lại nghĩ tiếp.
Chu Khởi đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, không thèm để ý chút nào mở miệng: "Đụng phải người quen thì thế nào? Em nhưng là ở trước mặt mọi người phát uy, còn để ý ánh mắt người khác như vậy sao?"
"..." Không phải là để ý ánh mắt người khác, chỉ là không muốn khiến người khác hiểu lầm thôi!
Chu Khởi vẫn ôm cô, thấy cô lại chậm chạp không nói chuyện, bổ sung một câu:
"Huống hồ, em quên rồi sao? Hiện tại người cả tổ đều biết tôi đang theo đuổi em, cho dù chúng ta không làm cái gì, bọn họ cũng sẽ không tự chủ được mà nghĩ nhiều."
"Cho nên, đừng băn khoăn nhiều như vậy, nhanh lên, anh trai đưa em trở về."
"..."
Hứa Nùng yên lặng, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh bị hắn ôm trước người, đi về hướng khách sạn.
Trên đường trở về quả nhiên như Hứa Nùng nghĩ, người lui tới trong thành phố điện ảnh, ánh mắt đại đa số đều sẽ hướng lên người bọn họ.
Trong mắt mọi người đều mang theo tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu, dường như đang suy đoán quan hệ của hai người, cũng đang suy đoán thân phận của Chu Khởi.
Dù sao trong thành phố điện ảnh và truyền hình này đại đa số lớn lên xinh đẹp đều là trong vòng minh tinh, mà Chu Khởi lại so với ngôi sao nam càng đẹp trai soái khí hơn, khí chất quanh người cũng cao hơn bọn họ rất nhiều, mọi người hiểu lầm cũng là chuyện đương nhiên.
Hứa Nùng thật ra không quá để ý ánh mắt người khác, nếu không cô cũng sẽ không thể vác cái dáng vẻ quê mùa này lăn lộn ba năm cuộc sống đại học.
Chẳng qua... Hiện tại tình huống hoàn toàn không giống, cô muốn khắc chế không thèm để ý cũng khắc chế không nổi a!
Hứa Nùng cúi đầu xuống càng thấp, thậm chí hận không thể lấy xuống dây cột tóc trên đầu thả tóc mái xuống, cô lại hối hận vì sao đi ra ngoài vội vã như vậy, ngay cả kính mắt cũng quên mang!
Càng nghĩ càng cảm thấy sốt ruột, bước chân cô cũng càng lúc càng nhanh.
Chu Khởi đã nhận ra sự vội vàng của cô, lười biếng ôm lấy cô, cũng không quá để ý, tốc độ sải chân cũng nhanh hơn một chút, đi theo bước chân của cô.
Sau đó không dễ dàng gì vào trong thang máy khách sạn, Hứa Nùng thấy không ai đi theo, trước là lặng lẽ thở phào, tiếp theo cũng không để ý chuyện gì, hung hăng dùng sức, trực tiếp thoát ra từ trong ngực Chu Khởi.
Đuôi lông mày Chu Khởi nhếch lên, cà lơ phất phơ nói với cô một câu: "Tớ nói này bạn học nhỏ, quá đáng mà, qua sông đoạn cầu cũng không nhanh như bạn nha."
Hứa Nùng không muốn đế ý hắn, lúc này xung quanh chỉ có hai người bọn họ, sự xấu hổ kia lần nữa quét qua trong lòng, cô yên lặng lùi lùi sang bên cạnh, lại lui về phía sau hai bước nhỏ, đứng ở phía sau Chu Khởi.
—— "Đinh."
Cửa thang máy lên tiếng từ từ mở ra, Hứa Nùng lần này phản ứng vô cùng nhanh, hai tay nhỏ bé đưa về phía sau, nắm chặt túi đồ che ở sau người.
Sau đó cô vài bước lao ra ngoài, cũng không đợi Chu Khởi.
Tuy vậy Chu Khởi chân dài, mặc dù bị bỏ rơi vài bước, cũng vẫn đuổi kịp mà còn vượt qua cô.
Khi hắn đứng ở cửa căn phòng, Hứa Nùng vừa vặn quét thẻ phòng đi vào bên trong, Chu Khởi chậm rì rì chuẩn bị cùng cô đi vào.
Nào biết, sau khi Hứa Nùng bước vào, lập tức đưa tay đẩy hắn một cái.
Lần này lực đẩy của cô rất lớn, Chu Khởi không có phòng bị gì, nhưng là thật sự bị cô đẩy lui về phía sau.
Tiếp theo, cũng không cho hắn cơ hội phản ứng, trực tiếp hung hăng đóng cửa phòng lại.
Chu Khởi mắt mở trừng trừng nhìn ván cửa đóng trước mắt mình, chóp mũi thiếu chút nữa cũng bị đập trúng, hắn lui về phía sau hai bước, sau một lúc lâu, bật cười.
Cô nàng này không những muốn qua sông đoạn cầu mà, còn muốn qua cầu rút ván?
Thế nào? Hôm nay thật là không muốn cho hắn ngủ ở đây sao?
Đại khái qua mười mấy giây, Hứa Nùng ở bên trong dường như cũng nhận thấy được hành động của mình có chút không đúng, lại lặng lẽ mở cửa.
Cô tựa người vào khe cửa thấy Chu Khởi vẫn đứng tại chỗ chưa đi, không hiểu sao thở phào.
Nghĩ đến hành động vừa rồi của bản thân, Hứa Nùng có chút ngại ngùng, cũng không dám đối diện Chu Khởi, trực tiếp nhỏ giọng mở miệng nói: "Cái kia... Anh trước tiên đi mua đồ dùng sinh hoạt đi, mua xong rồi quay lại."
Nói xong, cô cũng không đợi Chu Khởi trả lời, lại lần nữa đóng chặt cửa phòng.
Chu Khởi ngược lại cũng không để ý, rất nghe lời lại đi xuống lầu, tùy tiện mua vài thứ mà bản thân dùng được xong lại đi về phía khách sạn.
Chẳng qua, khi hắn lần nữa gõ cửa, lúc nhìn thấy Hứa Nùng, không hiểu sao cảm giác sắc mặt cô có chút không đúng lắm.
"Làm sao vậy?" Chu Khởi vừa thuận tay đóng cửa, vừa ở sau lưng cô hỏi.
Hứa Nùng vốn muốn nhẫn nại chịu đựng, nghe hắn chủ động mở miệng, nhất thời lại có chút nhịn không được nữa.
Cô yên lặng đứng tại chỗ, nhìn hắn hai ba giây, khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh, hỏi hắn: "Anh vừa mới rồi... Chắc chắn chính mình nhìn thấy rõ ràng?"
"Nhìn rõ cái gì?"
"..." Hứa Nùng bị câu hỏi của hắn làm cho nghẹn lời, lại an tĩnh hai giây, tiếp theo cô hít sâu vào một hơi, giọng nói có chút máy móc mở miệng, "Quả dâu tây!"
Chu Khởi nhíu lông mày, "Nếu không thì sao?"
Hứa Nùng bị dáng vẻ đương nhiên này của hắn làm cho phát hỏa, cô đi vài bước về phía phòng tắm, từ bên trong lấy áo khoác cô vừa mới cởi mang ra.
Tiếp theo, cô chỉ chỉ vị trí phía sau áo, "Anh nói quả dâu tây, là cái này sao??!"
Ánh mắt Chu Khởi lười biếng đặt trên mặt áo, nhìn một cái, không quá để ý đáp: "À."
"..."
Đây thì tính là dâu tây gì?! Đây rõ ràng là mẫu thêu đằng sau áo khoác của cô mà! Vị trí quả thật có chút dễ dàng khiến người ta hiểu lầm, nhưng màu sắc này cũng kém nhiều lắm đi!
Hứa Nùng vốn dĩ bị làm cho xấu hổ không chịu được, lúc này ngược lại chỉ còn lại xúc động muốn đánh người.
Chu Khởi thấy dáng vẻ cô thở phì phì, chỉ cảm thấy trong lòng lại bị cào cho phát ngứa.
Hắn nhàn nhã mở miệng, giọng điệu vô cùng thản nhiên: "Tôi nhìn lầm rồi sao? Quả thật rất giống..."
Hứa Nùng sợ hắn lại nói ra lời lẽ gì kinh thiên động địa, nhanh chóng không cho hắn nói xong lời phía sau, đưa tay đè lên miệng hắn.
"Được rồi! Đừng nói nữa! Chuyện này dừng ở đây!"
Cô lúc này nhìn hung dữ, nhưng nhìn từ góc độ của Chu Khởi, lại chỉ còn lại thanh nhã quyến rũ người.
Ánh mắt Chu Khởi trở nên sâu thẳm, trên môi còn bị tay của cô bịt lại, vừa thơm vừa mềm, hắn bỗng nhiên có chút không muốn mở miệng.
Hứa Nùng cũng đã nhận ra động tác này có chút thân mật, sau khi phản ứng lại xấu hổ chầm chậm buông tay xuống, một bàn tay còn cầm áo khoác của mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi ở trên mặt áo, sau một lúc lâu, nhỏ giọng nói: "Dù sao, đừng lại nhắc đến nữa."
Chu Khởi lười biếng nhếch môi, cười có chút lưu manh hư hỏng.
"Được, em nói cái gì thì là cái đó."
————————————
Ngày hôm sau lúc Hứa Nùng tỉnh lại, Chu Khởi vẫn còn đang ngủ.
Sau khi cô rửa mặt xong, thấy thời gian còn sớm, liền cầm thẻ phòng cùng ví tiền đi xuống lầu, chuẩn bị mua đồ ăn sáng trở về hai người cùng nhau ăn.
Lúc đi ra đại sảnh khách sạn, cô vẫn cúi đầu, không yên lòng suy nghĩ chuyện tối hôm qua.
Đột nhiên, xa xa vang lên một giọng nói ấm áp dễ nghe ——
"Nùng Nùng."
Thân thể Hứa Nùng cứng đờ, có chút cứng ngắc ngẩng đầu nhìn qua.
Quả nhiên, người mấy ngày hôm trước vừa mới xuất hiện trên tiêu đề của các trang giải trí lớn, Bùi Ngọc, lúc này đang đứng ở nơi đó, xa xa mỉm cười nhìn Hứa Nùng.