“Sau khi nhìn thấy lệnh bài của Nguỵ Phong,bọn chúng vẫn không biết được nó có ý nghĩ gì nên liền quát lớn.
-Một cái lệnh bài vớ vẩn mà dám giơ ra.
Dám đến đây gây chuyện,muốn chết sao ?
Thị vệ đi theo Nguỵ Phong nghe hắn nói những lời hàm hồ như vậy thì rất tức giận.
Hắn liền rút kiếm ra chĩa vào gia nô cánh cửa.
-Chỉ là 1 tên canh cửa mà dám nói như vậy.
Đây là Nguỵ đại nhân của Nguỵ Phủ từ Kinh Thành tới,còn không mở cửa ra.
Hai tên này nghe đến chữ Nguỵ Phủ Kinh Thành thì rất hoảng loạn.
Lúc này quản sự trong phủ-Lục Tông Thụy bước ra,ông ta nhìn thấy Nguỵ Phong thì liền chạy tới bái kiến.
-Đại thiếu gia,người quay về rồi.
Lão gia nhớ ngài lắm đấy.
Hai tên gia nô nghe thấy vậy thì liền đứng bất động.
Bọn chúng đã biết trước kết cục của mình sẽ như thế nào.
Nguỵ Phong được quản gia đưa vào phủ cùng với thị vệ.
Trong phủ có rất nhiều gia nô đang làm việc đi lại rất nhiều,toà phủ cũng được xây dựng thêm,từ 1 toà phủ nhỏ giờ đã thành 1 toà phủ lớn tráng lệ.
Nguỵ Phong khi vừa vào phủ đã hỏi về Nguỵ Hào.
-Thúc thúc của ta có khỏe không ?
Lục Tông Thụy khi nghe thấy như vậy thì sững người,ông ta biết không thể giấu được Nguỵ Phong nên đành nói.
-Lão gia vào đầu năm nay đã đổ bệnh nặng,nằm trên giường đã nhiều tháng rồi.
Mọi việc trong phủ đều do Trương phu nhân và Nguỵ Chiến giải quyết.
Nguỵ Phong nghe tới đây thì hết sức lo lắng cho thúc thúc của mình.
Hắn ta giục Lục Tông Thụy đưa mình tới phòng của Nguỵ Hào.
Khi tới đó,Nguỵ Phong lại bị chặn lại.
-Lục quản gia,lão gia đã ngủ từ sớm rồi.
Ngài có việc gì thì tới bẩm báo với phu nhân đi.
Lục Tông Thụy nhiều năm đi theo Nguỵ Hào,trải qua nhiều lần đổ bệnh của ông ấy thì cho dù bệnh tới liệt giường cũng không đến nỗi ngủ sớm tới như vậy.
Nhưng cửa đã bị chặn không thể vào trong.
-Thúc ta chắc chắn ngủ rồi hay không ?
Gia nô thấy Nguỵ Phong thì không nhận ra nên quát lớn.
-Ngươi là ai ? Ngươi muốn tới thăm lão gì thì cần có sự cho phép của phu nhân hoặc thiếu gia nếu không thì mày cút đi.
Lục Tông Thụy nghe tới đây thì rất tức giận nhưng hắn biết bọn chúng là người của phu nhân nên không dám nói nhiều.
Nguỵ Phong biết ông ta e sợ bị Trương phu nhân kia nhưng hắn thì không.
Nguỵ Phong cho người của mình đánh bắt tên gia nô này rồi đánh 1 trận.
Nguỵ Phong mở cửa,cưỡng chế vào bên trong.
Hắn nhìn thấy thúc của mình ngủ là thật nhưng mùi hương trong phòng lại khiến hắn chú ý đến.
Mùi hương này là của 1 loại hoa có tên gọi là Hồn Mộng.
Có thể làm cho người ngửi mùi hương này ngủ đi chốc lát,nhưng làm tổn hại rất nhiều đến cơ thể.
Loài hoa này được Đại Minh cất giữ trong kho rất nhiều dùng để làm thuốc phục vụ cho chiến sự.
Nguỵ Phong rất tức giận,hắn liền bảo Lục Tông Thụy đi bắt Trương phu nhân và tên thiếu gia kia tới để tra hỏi.
Nguỵ Phong ngồi trên ghế gia chủ ở Nguỵ Gia đợi 2 người tới,hắn cũng lệnh cho thị vệ gửi thư về Kinh Thành triệu tập thị vệ Đông Xưởng tới.
Từ sau vụ án ở Hoàng cũng thì lượng lớn thị vệ từ các phủ đã quay về Kinh Thành trong đó có Trường Thụy.
Ngụy Phong ngồi đợi 1 lúc thì 2 người này đã tới.
Vị Trương phu nhân này lao tới trước.
-Phong nhớ à,lâu rồi mới về nhà.
Thẩm nhớ con lắm.
Tên Nguỵ Chiến ki cũng nhanh nhẹn nói theo.
-Phong ca,ta nghe nói chiến công của huynh ở Kinh thành rồi.
Ta rất khâm phục huynh đấy.
Ngụy Phong bỏ hết những lời ấy ngoài tai rồi quát lớn.
-Thúc của ta yếu ớt nằm trên giường nhiều thời gian như vậy mà các ngươi dám cho thúc ấy ngửi mùi hương của Hồn Mộng à.
Ta nghi ngờ các ngươi còn không cho thúc ta uống đúng thuốc nứa.
Hai người này nghe thấy vậy rất hoảng sợ,ít ai có thể nhận ra mùi hương ấy là của Hồn Mộng với mọi việc trong phủ đã nằm trong sự quản lý của Trương phu nhân nên không ai dám nói điều gì quá phận.
Sau khi bình tĩnh lại,Trương phu nhân mới bắt đầu nói.
-Hồn Mộng ? Chuyện này là sao ? Ta nhớ rõ ràng là dùng mùi hương của hoa Liễu để giúp lão gia nhà ta thoải mái hơn mà.
Nguỵ Chiến nghe thấy vậy thì liền hùa nói theo.
-Chắc chắn là có người muốn hãm hại ta và mẹ của ta rồi.
Ca cả người phải tin chúng ta.
Ngụy Phong từ nhỏ cũng có tiếp xúc qua với 2 người này,hắn biết được bản tính không mấy tốt đẹp của hai người nên liền cho người đi điều tra.
-Mau đi điều tra cho ta,tới phủ của tri phủ tìm người cai quản kho dược liệu tới cho ta.
Đông thời đóng cửa Nguỵ Gia không cho bất kì ai vào,mang theo lệnh bài của ta điều động trăm binh lính tới canh giữ.
Nguỵ Phong đưa lệnh bài cho thị vệ,Trương phu nhân thoáng nhìn qua cũng biết đây là lệnh bài của Tổng đốc Đông Xưởng có quyền điều động vài ngàn binh ở mọi nơi.
Nếu Nguỵ Phong cố chấp muốn điều tra thì bọn chúng chỉ có 1 con đường chết.
”