Edit: A Uyển
Buổi chiều sau thời gian nghỉ trưa, Lục Lâm trở về trường học, trên đường gặp phải mấy tên tiểu đệ hay đi theo hắn, sau khi chào hỏi ai nấy đều không nhịn được liên tục nhìn về hướng bàn tay Lục Lâm.
Còn cái gì nữa, băng cá nhân hình chú heo hồng hồng trên mu bàn tay thiếu niên vô cùng nổi bật.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Đứa nào về lớp đứa nấy đi, đừng có đi theo tao!" Nhận ra ánh mắt của mấy tên đệ tử, Lục Lâm trên mặt hơi nóng lên, hừ lạnh một tiếng liền sốt ruột bắt đầu đuổi người.
Đến Chu Đông cầm đầu một đám nam sinh lúc bình thường Lục Lâm bảo gì nghe nấy, nghe giọng Lục Lâm rõ ràng mất kiên nhẫn, lập tức ngoan ngoãn giải tán.
Chu Đông ở bên người Lục Lâm cũng khá lâu, lá gan cũng lớn hơn chút, lúc xoay người không nhịn được cười bắt đầu chém gió: "Không hổ là anh Lục, băng cá nhân cũng phải là độc nhất. Ngầu!" Cuối cùng, còn giơ ngón tay "like" một cái.
Lục Lâm trực tiếp đạp một cước, cao lãnh phun ra một chữ, "Cút!"
Đuổi hết đám tiểu đệ, Lục Lâm giấu tay ra sau lưng, lấy ngón cái sờ sờ một hồi, biểu hiện trên mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng vẫn không xé băng cá nhân ném vào trong thùng rác.
Cái này xấu thì cũng hơi xấu.
Nhưng mà. . .
Để vết thương tránh bị nhiễm trùng. Lục Lâm nghĩ.
Cách giờ lên lớp còn mấy phút, lớp - học sinh đến hơn nửa lớp, lúc Lục Lâm từ cửa đi vào, chút ồn ào huyên náo trong phòng học nháy mắt giảm xuống thấp nhất, đến mức an tĩnh như gà, hiệu ứng này y như lúc thầy chủ nhiệm đi canh lớp.
Từ đầu hành lang đi xuống, lúc đi ngang qua chỗ Lê Nhan, bước chân Lục Lâm thả chầm chậm khó mà nhận ra.
Lê Nhan từ trước đến giờ luôn tới sớm, chuông vào học còn chưa vang, trên bàn đã bày xong tập sách cần thiết, hiện tại đang cúi đầu nghiêm túc giải đề tham khảo.
Thiếu niên mi mục như họa sống lưng cao ngất, tựa như một cành liễu, tinh thần phấn chấn. Lông mi dài đen nhánh hơi rũ, tròng mắt đen trong trẻo lạnh lùng tràn ngập sự nghiêm túc, như muốn dung nhập cả đất trời vào trong đó.
Khóe mắt không dấu vết dừng lại mấy giây trên người Lê Nhan, Lục Lâm sải bước xoay người ngồi vào chỗ mình.
Mới vừa ngồi xuống, bạn cùng bàn của Lục Lâm vẫn còn nhìn hắn chằm chằm, thấy Lục Lâm nhìn sang còn hung hăng nháy mắt mấy cái với hắn.
"Mắt mày bị chuột rút hả?" Lục Lâm liếc hắn một cái, có chút cổ quái nói.
Lúc xoay người, Lục Lâm nhíu mày một cái, mới phát hiện trên bàn có mấy hộp bánh cupcake, còn là vị dâu, khó trách mới vừa ngửi thấy mùi thơm bơ nồng.
Bạn cùng bàn Lục Lâm cũng là một nam sinh, trên mặt lộ ra nụ cười trầm ngâm ngoài ý muốn, cùi chỏ đụng đụng Lục Lâm, giọng nói đầy bát quái.
"Anh Lục được nha, từ khi nào mà đã cua được hoa khôi học bá lớp -? Thật trâu bò."
"Cái quỷ gì?"
"Thì Lâm Dư đó, người hàng năm đều thi đạt hạng nhất - nữ sinh trong mộng, hoa khôi lớp -, nghe nói có nhiều người thích cậu ấy lắm đó. Bánh cupcake trên bàn anh Lục là cậu ấy mới vừa nãy đến phòng học nói rõ là đưa cho anh, nói cái gì cám ơn anh đó." Bạn cùng bàn ánh mắt có chút hâm mộ, Lục Lâm hoa đào thật nhiều, có không ít nữ sinh tặng quà.
Hôm nay lại là Lâm Dư đích thân tặng, mị lực của anh Lục quả nhiên không có ai có thể cưỡng lại.
Lâm Dư. . .
Chuyện xảy ra hồi sáng, trí nhớ Lục Lâm cũng không đến nỗi quá kém. Trong đầu thoáng qua một gương mặt xinh đẹp diễm lệ của nữ sinh trong ngõ hẻm, sau đó liền không để ở trong lòng.
Ngón tay chọt chọt bánh cupcake vị dâu, Lục Lâm sắc mặt lạnh lùng, đáy mắt sẫm màu lại hiện lên sự xoắn xuýt.
Không ai biết, đại ca Thất Trung Lục Lâm hắn. . . hảo ngọt.
Tấu hài hả, ngươi có thấy qua đại ca nào mỗi ngày đều ăn bánh kẹo uống trà sữa chưa?
Coi như ăn, vậy cũng chỉ có thể vụng trộm mà ăn, Lục Lâm ở trường học tự xây dựng cho bảnh thân hình tượng cao ngạo phách lối, tuyệt đối không thể phá vỡ hình tượng.
Dừng một chút, Lục Lâm đưa tay gõ gõ người đằng trước.
"Bánh ngọt, ăn không?"
Lê Nhan quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Lục Lâm cầm mấy hộp bánh ngọt, trong mắt bắt đầu hơi hoài nghi.
Đây là bánh ngọt nữ chính tự làm, Lục Lâm đưa cho cô ăn?
Lê Nhan không nói lời nào, Lục Lâm có chút không kiên nhẫn, "Tao ghét nhất là đồ ngọt, nói một câu, mày có muốn hay không, nếu không tao vứt vào thùng rác."
Quơ quơ tay, Lục Lâm làm bộ muốn vứt.
Ghét nhất? Lê Nhan cầm kịch bản trong tay nhớ rõ ràng Lục Lâm vô cùng hảo ngọt, nhưng bây giờ Lê Nhan cũng không có ý định vạch trần cậu ta.
Bánh ngọt của nữ chính cho mình ăn với bánh ngọt bị ném vào trong thùng rác, Lê Nhan dừng một chút, chọn vế trước.
Đưa tay cầm lấy hộp bánh ngọt, Lê Nhan ổn định quay đầu.
Thật ra cô cũng rất thích đồ ngọt, trước kia khi là con gái, đều sống vì trà sữa. Từ sau khi đóng vai nam phụ, cô mới phát hiện mình cũng đã lâu không đụng vào đồ ngọt.
Chờ Lê Nhan nhận xong, tâm tình Lục Lâm tốt lên một chút, lần này còn chẳng mấy khi lấy sách vở để lên bàn.
Bạn cùng bàn xem xong toàn bộ quá trình, có chút khiếp sợ. Anh Lục với học bá không phải không đội trời chung sao, tại sao còn cho bánh?
"Anh Lục, em cũng muốn ăn bánh cupcake." Chọt chọt cánh tay, bạn ngồi cùng bàn giả bộ bán manh.
Lục Lâm lạnh lùng vô tình quay đầu, "Chắc liên quan tới tao."
Nhướng mày, Lục Lâm bồi thêm một câu, trong giọng nói hoàn toàn là ghét bỏ."Đừng có dùng cái giọng này nói chuyện với lão tử, gớm muốn chết."
Đại trượng phu bày đặt làm nũng, thật là cay mắt. Lục Lâm lạnh lùng oán thầm.