Edit: A Uyển
Lục Lâm cảm thấy nam sinh chơi với nhau dù không thân mật như nữ sinh, nhưng lôi lôi kéo kéo, bá vai bá cổ gì đó là vô cùng bình thường.
Cũng không phải chuyện gì ghê gớm.
Bạn có tôi cũng có, đều là con trai với nhau nên cũng không cần kiêng nể gì.
. . .Chắc là vậy.
Nhưng trái tim đang nhảy nhót rạo rực nhắc nhở hắn, không đúng, không phải như vậy.
Lê Nhan thì khác.
Ít nhất, Lục Lâm sẽ không rung động khi nắm tay đám đệ tử.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lục Lâm tối sầm.
Chẳng lẽ hắn thật đã. . .?
Không, không không không, không thể nào.
Làm sao có thể?
Nhưng mà. . .
Hừ, thật cmn thiểu năng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Lâm cảm thấy bản thân như một thằng ngốc.
Mười bảy năm qua, hắn chưa bao giờ nghĩ có một ngày sẽ tự hỏi cái vấn đề tính hướng này.
Lục Lâm: ". . ." Thật là đau não!
Hơi cuộn ngón tay trong vô thức, nơi đó dường như còn lưu lại xúc cảm ban nãy, ấm áp lại mềm mại.
Hắn biết dáng vẻ Lê Nhan có phần gầy yếu hơn nam sinh bình thường một chút, ngay cả bàn tay cũng nhỏ hơn, lúc Lục Lâm nắm lấy, vừa vặn cầm trọn trong lòng bàn tay.
Ngón tay nhỏ dài, da thịt trắng nõn, ngay cả móng tay cũng mượt mà đáng yêu.
Lúc da thịt tiếp xúc, cảm xúc trơn nhẵn như ngọc thạch thượng hạng, làm cho Lục Lâm ấn tượng khó quên.
Mà cảm giác mềm mại từ tay truyền đến một loại cảm xúc, mềm mại như nước, lại nóng bỏng như lửa.
Nước lửa hai cực đối lập.
Thật biết giày vò mà.
Cánh môi Lục Lâm khẽ run run, thanh âm trầm thấp nỉ non, giống như đang thấp giọng mắng người. Lê Nhan nghe không rõ, nhưng trực giác khẳng định là đang trù ẻo cô. Dù sao cô vừa mới chặn đường "hỏi han", đoán không chừng bị ghi thù rồi.
Nếu để cho Lục Lâm biết được suy nghĩ của Lê Nhan, chắc là sẽ oan ức chết mất.
Hắn rõ ràng đang tự mắng chính mình.
Cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang tăng tốc, Lục Lâm vô cùng buồn bực. Thứ này sao lại không có chính khí gì hết vậy, đập nhanh như vậy làm gì? Thật không có tiền đồ.
"Lục Lâm, cậu mà cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đâu." Bỗng nhiên, Lê Nhan nhàn nhạt mở miệng.
Không biết sợi dây nào của Lục Lâm lại chập mạch rồi, từ lúc cô nói xong vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm, không lẽ muốn nhìn tới mức trên mặt nở hoa luôn sao?
Quơ quơ sổ ghi chép, Lê Nhan khẽ mỉm cười, cúi đầu không do dự ghi điểm trừ.
Tác phong và kỷ luật chia ra cột khác nhau để ghi, chỉ có mỗi tên Lục Lâm chi chít dấu đỏ, viết tràn ra ngoài vì vi phạm quá nhiều. Bây giờ, Lê Nhan lại ghi thêm một dấu.
Bị Lê Nhan khiêu khích, Lục Lâm nhìn Lê Nhan đang khoái trí trừ điểm mà khóe miệng giật một cái.
Mỗi lần chặn đường hắn để trừ điểm, đều vui vẻ đến vậy sao?
"Tao không sao, mày vui là được rồi." Liếc mắt một cái, giọng Lục Lâm mười phần ung dung.
Trừ thì trừ, trừ hết điểm cũng chẳng sao.
Lục Lâm nghĩ rất thoáng.
Vừa nãy lúc Lục Lâm nhìn đến thất thần, mặc dù tầm mắt hướng về phía Lê Nhan đang đứng, nhưng cũng không thật sự là nhìn cô. Lúc Lê Nhan mở miệng, Lục Lâm mới dời sự chú ý, theo bản năng nhìn qua.
Tầm mắt Lục Lâm trong lúc vô tình lướt qua khuôn mặt Lê Nhan, ánh mắt không tự chủ ngừng lại ở một nơi.
Lê Nhan da trắng, nhưng môi đỏ,
Môi mỏng đỏ thẫm, giống như ô mai chín mọng. Dáng môi cũng rất tinh tế, tựa như hoa đào ngày xuân.
Ừm, rất thích hợp để hôn.
Trong đầu Lục Lâm đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này.