Edit: A Uyển
Mùa hè sắp đến, ban ngày dài hơn, bầu trời cũng sáng nhanh hơn.
Buổi sáng hôm sau lúc quản gia đến gọi Lục Lâm rời giường, thiếu niên trong ổ chăn cong người lại, trở mình, một cánh tay thon dài từ trong chăn thò ra, phiền não cầm chiếc đồng hồ báo thức vẫn còn đang kêu oang oang ném ra xa.
Cạch.
Chiềc đồng hồ đập mạnh vào sàn nhà, thế giới lại một lần nữa yên tĩnh.
Quản gia trầm mặc không nói, chỉ nhẹ nhàng đặt đồng phục đã được ủi phẳng phiu ở mép giưởng, sau đó rời khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa lại.
Lục Lâm lăn lộn trong chăn một lúc lâu, cuối cùng vẫn nóng nảy ngồi dậy thay quần áo.
Tối hôm qua đến giờ Lục Lâm ngủ không hề ngon giấc, thức quá khuya cộng thêm việc lúc ngủ trong đầu vẫn nhớ đến cái vấn đề đáng sợ đó, trong lòng Lục Lâm cứ giằng co giữa câu trả lời phủ định và khẳng định. Cuối cùng suy nghĩ một lát mà mí mắt đã càng ngày càng nặng, lúc mơ hồ, Lục Lâm nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Nói đúng hơn, là gặp ác mộng.
Trong mơ, Lục Lâm nhìn thấy hình mẫu người yêu lý tưởng của mình.
Đó là bóng lưng mờ ảo của một thiếu nữ xinh đẹp. Mái tóc đen dài, khí chất ôn nhu điềm đạm, thơ ngây động lòng người làm cho người khác muốn bảo vệ như trân bảo.
Lục Lâm đuổi theo cầm tay thiếu nữ, muốn nhìn rõ khuôn mặt.
Thiếu nữ chậm rãi ngoảnh đầu, trong nháy mắt xoay người lại, mọi thứ bỗng nhiên tan biến. Nhưng tay Lục Lâm vẫn đang cầm tay một người, ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng.
Thần sắc cứng đờ, Lục Lâm chậm chạp ngẩng đầu, trong con người màu hổ phách vậy mà lại phản chiếu... khuôn mặt của Lê Nhan.
Thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng, khí chất cấm dục đứng dưới tàng cây, mi mục như họa, ưu tú hoàn mỹ. Lá cây khẽ rơi, đôi mắt thiếu niên sáng ngời, nụ cười trong trẻo.
! ! !
Lục Lâm sống sờ sờ bị dọa cho tỉnh ngủ.
Cmn!
Cho nên, hắn rốt cuộc tại sao lại mơ thấy một giấc mơ kỳ quái như vậy, trong mơ còn có Lê Nhan? !
Nhéo mi tâm, tâm tình Lục Lâm rất không ổn.
Nhất định là do mấy bài viết lung tung làm ảnh hưởng. Chửi thề một câu, Lục Lâm không chút do dự đổ hết tội lỗi lên đầu Chu Đông.
Xuống lầu tùy tiện lấy sandwich làm bữa sáng, tận đến lúc được tài xế đưa đến trường, tâm trạng buồn bực của Lục Lâm mới vơi bớt.
Ô tô màu đen vững vàng chạy trên đường, một đường thẳng đến cổng trường, Lục Lâm mở cửa xuống xe, mới vừa bước chân xuống, liếc mắt liền nhìn thấy Lê Nhan đang đứng bên cạnh cổng trường, bóng dáng thẳng tắp như cây bạch dương.
Mỗi buổi sáng trước khi vào cổng, trường học sẽ cử thành viên hội học sinh tới kiểm tra tác phong và việc cài huy hiệu trường của học sinh. Hôm nay đến lượt Lê Nhan trực, tay phải đeo một cái băng rôn đỏ, đang bận rộn kiểm tra và ghi tên vào sổ.
Hội học sinh cử đến học sinh, hiển nhiên, Lê Nhan nhân khí rất cao, nữ sinh xếp hàng kiểm tra rất đông. Lục Lâm tùy tiện nhìn sang, ai nấy đều sắc mặt hồng hồng lén nhìn Lê Nhan, sau đó kéo bạn thân lại nói nhỏ một câu người vừa đẹp trai vừa học giỏi gì đó.
"Mỗi ngày không biết người nào đó giả bộ cái gì, cũng không biết mệt. Con gái bây giờ cũng thật không có mắt, thân hình ốm yếu gió thổi là bay có gì mà khen?" Lục Lâm cúi đầu thờ ơ đá cục đá nhỏ dưới chân, thấp giọng chê bai một phen.
Kéo lại balo, Lục Lâm nghênh ngang bước qua người Lê Nhan.
Như thường lệ, bị ngăn lại.
Ánh mắt Lê Nhan lãnh đạm, tùy tiện đánh giá Lục Lâm từ đầu đến chân đã phát hiện ra mấy chỗ không hợp nội quy trên người Lục Lâm.
"Nút áo, cài lệch."
"Vớ, bên cao bên thấp."
"Còn có. . ."
Lê Nhan khẽ nâng cằm, chỉ tay chạm đến bên ngực áo của Lục Lâm, trên đó trống trơn.
"Lục Lâm, huy hiệu của câu đi đâu rồi?"