Edit: A Uyển
"Lục Lâm?"
Điểm danh lớp tự học buổi tối của lớp , lúc gọi đến tên Lục Lâm, thầy chủ nhiệm gọi mấy lần cũng không có ai trả lời.
Đẩy gọng kiếng, thầy chủ nhiệm đầu hói nhìn qua một lượt toàn bộ lớp học, ánh mắt dừng lại ở chỗ ngồi trống không ở hàng ghế cuối.
"Có ai biết bạn Lục Lâm đi đâu không?"
Trong lớp không ai trả lời, tất cả đều im lặng không lên tiếng.
Giỡn chơi sao, Hỗn Thế Ma Vương Lục Lâm, ai dám mách lẻo sau lưng hắn?
Không khí hoàn toàn yên tĩnh, một nam sinh ngồi phía trước Lục Lâm bỗng đứng lên.
Thiếu niên dáng người cao ngất, tuổi trẻ tươi mát, khuôn mặt như vẽ, môi đỏ răng trắng, gò má tinh xảo ở dưới ánh sáng càng trở nên yên tĩnh. Rõ ràng tướng mạo tinh tế, nhưng lại không làm người khác cảm thấy quá nữ tính, mà chỉ cảm thấy giống một thiếu niên xinh đẹp từ truyện tranh bước ra.
"Thầy Chu, bạn Lục Lâm trốn học chơi điện tử ở gần trường."
Giọng nói của Lê Nhan mát lạnh sạch sẽ, không trầm thấp như những nam sinh khác trong lớp, nhưng cũng dễ nghe. Thiếu niên sắc mặt ung dung, đơn giản thuật lại rồi ngồi xuống.
Nghe Lê Nhan nói, thầy chủ nhiệm nhíu mày, nhớ đến bối cảnh của Lục Lâm, cuối cùng không nói thêm gì nữa. Cầm phấn lên, bắt đầu đối chiếu đáp án của bài thi tháng lần này, viết kín bảng đen. Sau đó, thầy chủ nhiệm quay đầu tiện tay ném phần đầu phấn còn lại vào trong hộp, hai tay chống trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc.
"Các em, các em đã lớp rồi, sắp tới sẽ lên lớp , thời gian không chờ đợi ai. Bài thi tháng lần này thành tích tập thể lớp bị thụt lùi khá nhiều, nguyên nhân chắc các em là người rõ nhất. Học tập là vì bản thân, tôi hy vọng các em có thể cố gắng hơn nữa..."
Thầy chủ nhiệm nhắc nhở dông dài một hồi trong phòng học, đột nhiên, thầy chủ nhiệm chuyển đề tài, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Lê Nhan, trên mặt lộ ra một nụ cười hòa ái vui mừng.
"Lần này đứng đầu khối là bạn Lê Nhan của lớp chúng ta, bạn học Lê đem lại vinh quang cho lớp, mọi người cùng vỗ tay tuyên dương."
Trong phòng học lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tầm mắt của các bạn lớp - đồng loạt rơi vào vị trí ngồi của thiếu niên, ánh mắt đầy tò mò cùng thán phục.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ: Lớp trưởng mới nhậm chức kiêm học bá này của lớp bọn họ thật đúng là rất lợi hại...
Trường này là Thất trung Nam Thành, không tính là trường điểm số , chỉ có thể nói thứ hạng trung bình, không cao không thấp. Nhưng một tháng trước, Lê Nhan lại cố ý chuyển vào, lớp -, rồi lại nhanh chóng nhậm chức lớp trưởng.
Nghe nói học sinh mới là một học sinh mũi nhọn(), thi chuyển cấp hạng nhất toàn tỉnh, trường Nhất trung ở thành phố cũng tranh nhau cướp người, không biết tại sao lại đột nhiên chuyển vào Thất trung.
Nói gì thì nói, hiệu trưởng lại cực kỳ tình nguyện, thậm chí mấy ngày đầu Lê Nhan chuyển vào, còn khoa trương căng biểu ngữ ở trong sân trường, nền đỏ chữ đen, cổ động tuyên dương Lê Nhan một phen.
Lần đầu gặp, bọn họ không ngờ tướng mạo Lê Nhan lại đẹp mắt như vậy, tinh xảo nhẵn nhụi, thẳng tắp giống như một cây bạch dương nhỏ. Trong các thể loại học bá, người vừa học giỏi vừa xinh đẹp thật đúng là không thường gặp.
Hôm nay nhìn lại, chỉ có thể nói học bá không hổ là học bá, chuyển trường một tháng, hạng nhất toàn khối của Thất trung liền đổi chủ.
Có một lớp trưởng học bá thịnh thế mỹ nhan() như vậy, bọn học sinh đảo đảo mắt, cười thầm.
Thật có mặt mũi!
...
Bầu trời ngày càng tối, lớp tự học đã qua hơn phân nửa thời gian, cửa sau lớp học bỗng truyền đến tiếng động nho nhỏ.
Ánh đèn chiếu vào, có một bóng dáng thấp thoáng từ cửa bên đi vào.
Thời gian này thầy cô sẽ không canh gác ở ngoài hành lang, Lục Lâm quen đường khom người đi vào từ cửa sau, chưa được mấy bước, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày vải màu trắng sạch sẽ, ống quần phía dưới vén lên lộ ra một phần nhỏ mắt cá chân trắng như sứ.
() học sinh mũi nhọn: học sinh giỏi toàn diện
()thịnh thế mỹ nhan: Là lời khen dành cho một người trong giai đoạn rực rỡ nhất, đẹp đẽ nhất