"Cô Chu, trẻ con không hiểu chuyện, thật là... tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô...""Tất cả các người cút hết cho tôi!" Chu Lị giận dữ gầm lên, giờ ai tới gần, cô ta sẽ cắn người đó.Bọn họ chỉ mong nhanh chóng không phải nhìn thấy cô ta nên liền phóng ra khỏi xe như một làn khói.Đứng bên đường nhìn Chu Lị không chút do dự lái xe đi, Trâu Noãn bèn nhịn không được mà nổi cáu, giơ ngón giữa về hướng Chu Lị, “Chỉ là cái xe rẻ rách thôi mà! Vênh váo cái gì chứ!”Chiếc xe quẫy đuôi biến mất, giống như gặp phải đám Đông Túy là cực kỳ xúi quẩy vậy, đen đủi liên miên, không muốn tồn tại cùng một không gian, cùng thở chung một bầu không khí thêm một giây nào nữa.Đối với chuyện này, Đông Túy chỉ xách đống đồ Chu Lị mang đến, hời hợt nói: “Được rồi, chúng ta nghiên cứu cách dùng những thứ này đã, sau đó mới hành động.” Dù sao máy chụp ảnh chuyên nghiệp so với loại bình thường vẫn có sự khác biệt.Khi con phố nhộn nhịp dần dần quay về yên tĩnh thì cũng đến lúc trăng mờ người vắng để làm những chuyện lén lút.Rất nhiều kẻ xấu dưới màn đêm đen kịt sẽ trở nên càn rỡ, bao nhiêu chuyện xấu xa cũng cho rằng sẽ không ai biết được.“Nhiệm vụ lần này Đại Lục chịu trách nhiệm chụp ảnh, Noãn Bảo Bối phụ trách giả làm phóng viên.Ban ngày tôi đã chạm mặt bọn họ, không tiện gặp lại.Cho nên, Em Gái Cup D, bà chịu trách nhiệm quay phim.Tôi sẽ núp một bên quan sát tình hình.” Đông Túy sắp xếp như vậy là có lý do, Noãn Bảo Bối nhìn có vẻ yếu đuối nhưng nội tâm cứng rắn.Hơn nữa lại nhạy bén, biết tùy cơ ứng biến.Để cho cô ấy đóng vai phóng viên là thích hợp nhất.Phong Tiểu Mạn không thích nói chuyện, tính tình hướng nội chín chắn, tốt nhất là để cô ấy không phải nói gì.Còn Tô Đát Quý giỏi nhất là sử dụng các loại máy ảnh lấy nét, cho dù không có lấy nét cũng có thể tìm được góc chụp tốt, đây chính là sở trường đặc biệt và tài năng trời phú của cô ấy.“Được rồi, Đông Nương.Nhưng có cần tỏi đeo khẩu trang không? Hôm nay lúc tôi xuống lầu vừa hay chạm mặt bọn họ, tôi sợ bọn họ nhận ra.”Những người khác không có ý kiến gì, Trâu Noãn lại nhắc đến một vấn đề nhỏ.Đông Túy suy nghĩ, khóe môi hơi nhếch lên, bình thản lắc đầu, “Không cần đâu, thế lại càng hay.”Nói xong, Đông Túy vỗ vỗ lên vai Trâu Noãn, cô nàng hoang mang gật đầu, chớp chớp mắt rồi bỗng nhiên im lặng, cố gắng theo kịp tư duy vượt mức bình thường của Đông Túy.“Được rồi, nửa tiếng nữa sẽ hành động.Trong thời gian này mấy bà tự do chuẩn bị.” Đông Túy nhìn đồng hồ trên tay, kim phút đã chỉ vào mười một giờ.Thời gian này là thời cơ tốt nhất để đi bắt gian, cô nam quả nữ nửa đêm canh ba ở chung một phòng, cho dù không có gì thì trước làn sóng tự do ngôn luận thời buổi này, đám anh hùng bàn phím có thể đưa ra chín chắn bảy mươi hai loại khả năng.Ai cũng có vị trí riêng, chia nhau hành động.Trong căn phòng vẫn yên tĩnh như vậy, hai người kia vẫn nghiêm túc bàn bạc, dù sao cũng sắp đến ngày khởi quay, cho nên chuyện tăng ca là rất bình thường.Hai người ăn mặc nghiêm túc, anh một câu thâm tình, tôi một câu sâu đậm.Đây đó mặt mày đưa tình, mỗi biểu cảm mỗi động tác đều đầy mờ ám.Nhưng chẳng có động tác tiếp xúc thân mật nào.Đông Túy ngồi ở cầu thang tầng của khách sạn, cầm laptop, vừa uống sữa chua vừa quan sát hình ảnh trong phòng.Trên thực tế, hiện giờ, có làm hay không đã không quan trọng.Cái gọi là sự thật, bản thân nó cũng không quan trọng, quan trọng là...thử mà công chúng nhìn trúng, đó mới là sự thật.“Đạo diễn Trương, hôm nay đã trễ rồi, chú cũng nghỉ ngơi sớm đi, mai chúng ta lại ghép thoại tiếp.” Cặp mắt dịu dàng như sóng nước của Trần Duyệt hướng về phía đạo diễn Trương, đứng dậy lịch sự nói từ biệt.“Ừm, cũng đúng.Cháu cũng nghỉ ngơi sớm đi, con gái thức khuya cũng không tốt.” Đạo diễn Trường thuận thế đứng dậy tiễn Trần Duyệt.Hai người chậm rãi đi về phía cửa, vừa mới định đẩy cửa phòng ra, bỗng nhiên, bên ngoài chợt vang lên một tiếng động quen thuộc.“Tinh...” Là tiếng cà thẻ!Chuyện gì vậy? Hai người đưa mắt nhìn về phía cửa, không kịp suy nghĩ nhiều, cánh cửa đột nhiên bật ra, vài bóng người nhanh chóng xông vào.“Này, các người!” Đạo diễn Trương quát một tiếng, nhưng máy quay, micro và ánh đèn loang loáng đã bắt đầu làm việc.“Tách tách tách.” Ánh đèn chớp lên loang loáng khiến hai người không mở mắt nối.Trâu Noãn xông lên trước, chĩa micro vào Trần Duyệt hỏi dồn: “Xin hỏi cô là nữ chính, lại ở chung một phòng với đạo diễn từ chiều đến tối để làm chuyện mờ ám gì?!”Thẳng thừng gán tội cho Trần Duyệt.Chuyện mờ ám? Nhìn ống kính trước mắt và hình ảnh bên trên, còn cả ánh mắt hừng hực của cô gái trước mặt.Trần Duyệt có chút mông lung, ngẩn người trong phút chốc.Đạo diễn Trương đương nhiên là biết, nếu đã có truyền thống mò tới ắt là có người chỉ điểm, lúc này không khỏi kéo Trần Duyệt ra đằng sau che chở cho cô ta, chắn phía trước, dùng ánh mắt dữ dằn nhìn chằm chằm Trâu Noãn, “Các cô là phóng viên của đài nào?! Không có chút quy củ gì cả.”Dù thế nào ông ta cũng có chút danh tiếng ở Đông Thành, giải quyết mấy phóng viên không biết điều là chuyện quá dễ dàng.Lần này sao có thể khuất phục.Có điều, tình hình bây giờ căn bản không thể nào khống chế được.Tô Đát Quý chữa ống kính về phía hai người, “Tách tách” lưu lại hai tấm làm kỷ niệm, Trâu Noãn lúc này căn bản không hề từ bỏ cơ hội chất vấn, “Xin trả lời câu hỏi của tôi, hai người lén lút như vậy rốt cuộc có quan hệ thế nào, tình nhân ư? Hay là bạn giường? Chuyện bỗng nhiên đổi vai diễn có liên quan không, bởi vì quy tắc ngầm mà mọi người đều biết rõ ư? Ông đã ngủ với cô ta chưa?” Trâu Noãn cầm micro, chăm chăm cáo buộc ông ta.Phong Tiểu Mạn thì tiếp tục quay mặt hai người.Thân là đương sự đều biết, đối mặt với tình huống này, tạm thời không nên nói gì cả mới là lựa chọn chính xác nhất.Bởi vì cho dù có nói gì, đối phương cũng sẽ bẻ cong ý tử của bạn, sau đó dẫn bạn vào hố lửa mà chính bản thân bạn cũng không nhận ra.Đây là cuộc chiến của ngôn từ, Trần Duyệt không thẹn với lương tâm, không có nghĩa là những người khác cũng không có nhược điểm, cho nên lúc này im lặng là vàng, đạo diễn Trương chỉ dùng ánh mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Trâu Noãn.Tô Đát Quỷ không hề rảnh rỗi, cầm máy ảnh chụp hai người kia xong liền chạy vụt vào trong phòng, tự chuẩn bị đạo cụ, móc mấy bao Durex từ trong túi vứt bừa lên bàn, lại nhanh chóng xé một cái ra, nhổ ít nước bọt vào bên trong, sau đó tùy tiện vứt vào trong thùng rác, lại dùng máy ảnh chụp hai bức hình lại.Sau đó, cô nàng lại móc một đống roi da, máy rung, thuốc bôi trơn vừa nãy mua ở cửa hàng đồ chơi tình dục, rải đầy lên giường.Tiếp theo, Tô Đát Quỷ lại càng không chút ngần ngại xé tất chân của mình ném lẫn lộn với mấy thứ này.Tiếp tục chụp ảnh!Đạo diễn Trương nhìn toàn bộ cảnh tượng, mặt mày tái mét, “Này này này! Các cô định làm gì thế? Các cô như vậy là bịa đặt...cố, các cô làm vậy là phạm pháp!” Phong Tiểu Mạn cũng giơ máy quay đi theo, quay lại cảnh tượng trên giường và trong thùng rác một cách rõ ràng.Trâu Noãn làm như chẳng biết gì, chạy theo, vô cùng kinh ngạc thốt lên: “Đây chính là hình ảnh hiện trường căn phòng mà đạo diễn Trương và nữ diễn viên Trần Duyệt ở chung với nhau, trên giường có vô số đồ chơi tình dục và cả tất chân bị xé, trong thùng rác còn có tang vật đã được sử dụng.Tình huống này không cần phải nói nhiều, tin rằng mọi người đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra!” Đạo diễn Trương muốn sụp đổ! Chuyện này! Chuyện này là thế nào? Cứ như vậy?Hoàn toàn là bịa đặt!Bọn họ vội vàng hành động, thấy mọi chuyện đã ồn ào, cũng thành công sơ sơ rồi liền nhanh chóng rút lui.“Đạo diễn Trương, em gái xinh đẹp, bọn tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại ở trang nhất sáng mai.” Trâu Noãn kéo Tô Đát Quý và Phong Tiểu Mạn chuẩn bị đi, còn tốt bụng chào hỏi hai người kia.“Này! Các cô còn chưa cho tôi biết, các người ở bảo nào?”“Được, cho thì cho.Này, cầm đi.” Tô Đát Quý móc năm mươi đồng toàn tiền lẻ, mười đồng, hai mươi, năm đồng nhét vào trong tay Trâu Noãn.Trâu Noãn cười hì hì, thu tay lại, tiện thể nhét tiền vào trong túi, chân thành nói.“Thật ra là, rất đơn giản...”