Đồng Tiền Kham Thế

quyển 1 chương 5: kim nguyên bảo (vàng thỏi) – 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sai vặt chân thì ngắn nhưng chạy rất nhanh, có lẽ do tuổi còn nhỏ nên rất thích tung tăng nhảy nhót. Nó chạy một mình, còn phải cứ cách ba bước lại quay đầu lại chờ Lưu sư gia đang chạy theo sau, tròng mắt thật sự có chút bận rộn, vậy nên mới không chú ý đến cái thứ đang bám trên cổ áo mình.

Tiết Nhàn đi đứng không tiện, khi biến thành giấy da thì vẫn bị liệt một nửa. Y chỉ dựa vào vỏn vẹn một đôi tay, gắng gượng leo mãi mới cưỡi được lên cái “tọa kỵ” này.

Giấy da quá mức mỏng manh, Tiết Nhàn cưỡi ngựa không cương như chó hoang chạy rông, gió lùa rét run, y suýt chút nữa thì nôn mửa, bấy giờ mới đến quý phủ của Lưu gia sư. Huyện Ninh Dương cũng được xem như một nơi giàu có sung túc, lão sư gia Lưu Hủ này có vẻ cũng khá giả lắm, phủ trạch lớn hơn cái y quán tường sập ngói nát của Giang gia cả một vòng.

Nhìn ngoài cửa thì chưa biết được gì, nhưng bố trí bên trong thì quả thật rất được chú trọng.

“Chú trọng ghê nha……….” Tiết Nhàn bám sau đầu nhóc sai vặt, ló đầu ra dò xét, lẳng lặng đánh giá một vòng, âm thầm cảm thán, “Đúng là chú trọng việc đặt mình vào chỗ chết nhỉ.”

Sai vặt: “???”

Nó cứng cổ đứng trước cửa, chợt thấy sau lưng mình có tiếng nói khe khẽ rất nhỏ, như thể dán lên cổ mình vậy, nó thấy tóc gáy mình dựng đứng, da đầu run lên: “Ai ai ai ai đang nói đó?”

Tiết Nhàn thuận miệng trả lời: “Đoán xem.”

Sai vặt: “……..”

Cái tên vô liêm sỉ này coi người ta như ngựa chưa tính, lại còn dọa người ta khóc tại trận luôn nữa chứ.

Nhóc sai vặt này cùng lắm cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, lá gan chẳng lớn hơn cái kim là bao. Một câu nhẹ bẫng này của Tiết Nhàn, khiến nó sợ tới mức chạy vắt giò lên cổ, không đợi người đằng sau nữa, khóc “Oa oa” chạy thẳng đến khách đường, kết quả không cẩn thận vấp phải cửa, trực tiếp ngã sấp mặt.

Thời điểm chạm xuống đất, Tiết Nhàn lảo đảo, tay bị tuột, rớt xuống từ cổ áo nhóc sai vặt, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Y vừa định leo lên quần áo sai vặt lần nữa, thì thằng nhóc đang lăn lông lốc này đã chồm dậy như con thỏ, lủi xa hai bước.

Tiết Nhàn: “……..”

Cái gọi là trộm gà không xong còn mất nắm gạo, cái gọi là trêu người lắm có ngày bị báo ứng, chính là thế này đây.

Trên nền đất có thêm một tờ giấy, song không một ai chú ý. Lúc này khách đường đã loạn xà ngầu, già trẻ lớn bé đều hốt hoảng, vây quanh một thiếu niên mà khóc.

Vạt áo trước của thiếu niên nọ ướt một mảng lớn, tóc tai tán loạn, cả người ướt nhẹp nằm bẹp trên đất, lại bị người khác không cẩn thận va vào, lộ ra khuôn mặt trắng bệch. Hai mắt nó đóng chặt, chỉ sợ là hít vào không được mà thở ra cũng chẳng xong.

Khi Lưu sư gia ngả nghiêng lảo đảo vọt vào khách đường, nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời hai chân mềm nhũn cả ra.

“Tiến Nhi ơi ——”

Tiết Nhàn ngồi phịch trên mặt đất vừa quay đầu lại, chỉ thấy một cái chân to tổ chảng chuẩn bị đập vào mặt.

Tiết Nhàn: “………”

Hai mắt y tối sầm, lập tức cố mượn lực tảng đá trên đất để túm lấy một nhánh cỏ khô, đẩy mình ra xa một chút. Ai ngờ vừa dịch được một tấc, thân thể liền bị người ta dùng ngón tay bắt lấy.

“Đứa nào dám bắt ta đó? Buông ra!” Tiết Nhàn nhịn không được mắng một câu, quay đầu lại nhìn, suýt nữa thì thở không nổi.

Lại là tên hòa thượng xúi quẩy kia!

Sở dĩ Tiết Nhẫn theo tới Lưu trạch, hoàn toàn là vì muốn bám theo Lưu sư gia, tìm cơ hội để hỏi ra một ít manh mối. Sao con lừa trọc này cũng đến đây thế hả? Lúc nãy không phải hắn chẳng muốn phản ứng gì hay sao? Chắc không đến mức chỉ vì muốn bắt y về đâu nhỉ?

Khắp thiên hạ có đầy nghiệp chướng ra kìa, vì sao con lừa trọc này cứ không chịu buông tha cho mình thế?! Tiết Nhàn căm giận mắng chửi trong lòng, đúng là phiền chết y mà.

Y túm chặt nhánh cỏ khô, quyết không buông tay, cuối cùng cả người lẫn cỏ đều bị hòa thượng kéo lên.

Huyền Mẫn một tay mang theo “đào phạm”, con ngươi đen láy khẽ chuyển động, nhìn về phía Tiết giấy da, ánh mắt mang hàm ý trách cứ.

Tiết Nhàn trợn mắt nhìn lại: “……..” Ngươi là cái gì chứ?

Khi cách một đoạn vừa phải, Huyền Mẫn dùng mũi chân nhẹ nhàng đá một hòn đá trên đất. Hòn đá nọ lăn lông lốc hai vòng, lăn đến ngay trước chân Lưu sư gia. Lưu sư gia đang chạy thất tha thất thểu thì đạp phải hòn đá, người lập tức mất đà, ngã chúi về phía trước.

Tiếp đó cũng thực trùng hợp, lão ngã không nghiêng không lệch, nện trúng ngực thiếu niên vẫn đang im lặng kia.

“Khụ —— Khụ khụ!”

Lưu sư gia luống cuống tay chân đứng dậy, vừa định chửi ầm lên là kẻ nào không có mắt dám làm vướng chân lão, liền nghe thấy thiếu niên vốn không có sinh khí lại đột nhiên phun ra một ngụm nước, ho đến tê tâm liệt phế rồi lại không lên tiếng, mãi đến khi sắc mặt đỏ lên mới lấy lại dáng vẻ người sống, bấy giờ mới thở ra một hơi, từ từ ổn định lại.

Người trong khách đường nhất thời đều vỡ òa, có người vui sướng, cũng có người ngạc nhiên.

Lưu sư gia sửng sốt nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng sai người ôm thiếu gia về phòng nghỉ ngơi, sau đó lại mời đại phu đến.

Lão nói mấy câu trấn an phu nhân đang khóc đến hai mắt sưng đỏ, rồi sau đó xoay người lại, thần sắc phức tạp đưa mắt nhìn hòn đá trên đất, lại nhìn về phía Huyền Mẫn.

Một màn hỗn loạn vừa rồi khiến Lưu Hủ có chút mệt mỏi. Sắc trời dần sáng, từng tia nắng nhỏ chiếu vào sân, song không quá rõ ràng. Lưu Hủ lại lần nữa đánh giá Huyền Mẫn từ trên xuống dưới một phen ——

Lão vẫn cảm thấy hòa thượng này còn quá trẻ tuổi, nhìn kiểu gì cũng không giống cao tăng, chưa bàn đến cái khác, ít nhất thì kinh nghiệm vẫn còn lâu mới đủ. Người mới hai mấy tuổi đầu mà muốn tu thành cao tăng, quả đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Xâu tiền mà hòa thượng này đeo bên hông, vẫn sạch bong không có gì đáng chú ý, trừ đám dân đen không hiểu chuyện, ai cũng đều nghĩ loại người này nhất định là lừa đảo giang hồ.

Nhưng những chuyện liên tiếp vừa rồi lại rõ ràng ngay trước mắt.

Huyền Mẫn vừa nói “Có người cản tai vạ thay ngươi” thì con của lão là Lưu Tiến liền ngã vào trong giếng nước. Lão đang chạy thì chân đột nhiên lại vấp phải hòn đá, vừa khéo đập vào Lưu Tiến khiến nó sống lại.

Việc này có thể nói là trùng hợp, nhưng việc trước mắt vừa rồi, hai chữ “trùng hợp” đó, Lưu Hủ không thể nào nói nên lời.

Chẳng lẽ hòa thượng này đúng là cao tăng thật?

Lưu sư gia dè dặt, vẻ mặt gượng cười xấu hổ, chắp tay với Huyền Mẫn: “Có mắt không tròng, có mắt không tròng rồi……..”

Huyền Mẫn không để ý đến lão, chỉ giương mắt đánh giá trạch viện một vòng.

Động tác này của hắn, khiến Lưu sư gia ré lên trong lòng: “Đại sư, vừa rồi đã coi thường ngài, xin ngài tha thứ cho, đừng chấp nhặt với kẻ lỗ mãng như ta làm gì. Vừa rồi tại hạ thất lễ như thế cũng có nguyên do cả thôi, ngài nhìn khoảng sân này xem, tại hạ mời riêng cao nhân đến bố trí đấy, chắc cũng không đến mức khí vận khô kiệt mệnh số sắp cạn đâu nhỉ?”

Tiết Nhàn cười nhạt: “Công phu mặt ngoài thôi.”

Nói thì nói vậy thôi, chứ trạch viện này của Lưu sư gia thoạt nhìn thì đúng là chẳng có chỗ nào sai cả. Tọa Bắc triều Nam[](Nhà ở quay lưng hướng Bắc, ngoảnh mặt hướng Nam), ỷ sơn tựu thế[] (dựa vào thế núi), sân nhà bố trí theo thế “Tứ thủy quy đường[]“, tụ tài tụ khí. Trước tiền thính còn có hai bể cá uốn lượn, bố cục “Khúc thủy nhập minh đường”, cầu mong đường quan thuận lợi, thẳng đến mây xanh.

(Mái nhà bốn phía xung quanh sân nhà đều là mái dốc, khi trời mưa, nước mưa sẽ từ mái nhà nhỏ xuống giếng trời từ bốn hướng, vì vậy gọi là “Tứ thủy quy đường”.)

Đương nhiên, Tiết Nhàn chỉ có chút ít hiểu biết về thuật phong thủy, y là sinh vật bốn sừng mình vảy, quan tâm đến mấy cái này thì đúng là ăn no rửng mỡ.

Y xem xét trạch viện này có vấn đề hay không, hoàn toàn là dựa vào trực giác. Ban nãy khi vừa vào cửa, y đã cảm thấy phủ trạch này khiến mình cực kỳ không thoải mái, cho nên mới nói Lưu sư gia “chú trọng việc đặt mình vào chỗ chết”.

Còn rốt cuộc là có vấn đề gì, nên giải quyết như thế nào, đó là việc của lừa trọc, không liên quan đến y.

Y vừa đánh một trận với ngón tay Huyền Mẫn, đơn phương dây dưa một hồi lâu, cuối cùng tự ép mình kiệt sức, không thể không tạm thời an phận một chút. Cái thân thể bằng giấy da mỏng manh này bị hạn chế quá nhiều, khiến kẻ xưa nay quen thói kiêu căng như Tiết Nhàn hết sức nghẹn khuất.

Y bị Huyền Mẫn nhét về túi lần nữa, ngay lúc đang trợn mắt bám vào miệng túi để quan sát trạch viện Lưu gia thì bên cạnh có người đột nhiên lên tiếng.

“Ngươi thầm thì cái gì đó? Đây là chỗ nào thế?” Giang Thế Ninh nằm vật vờ trong túi nửa ngày, rốt cuộc cũng lớn gan ra, thuận thế trèo lên thò đầu ra ngoài, hắn có vẻ rất sợ Huyền Mẫn, khi nói chuyện chỉ dám dùng giọng cực thấp, nhỏ đến nỗi chỉ mình Tiết Nhàn nghe rõ được.

“Cái tên sư gia gì gì đó.” Tiết Nhàn giễu cợt, “Không nghe thấy sao, ngươi vẫn bị điếc dở à? Người trong sân khóc nháo một hồi lâu………”

Giọng Giang Thế Ninh cứng đờ: “…….. Sư gia? Sư gia huyện Ninh Dương?”

Tiết Nhàn tức giận nói: “Không thì là ai?”

Giang Thế Ninh bỗng chẳng nói gì.

Tiết Nhàn thấy hơi lạ, không khỏi liếc mắt nhìn hắn: “Câm đấy à?”

Giang Thế Ninh im lặng lùi vào trong túi, ồm ồm nói: “Chỉ là nhớ tới chút chuyện cũ năm xưa thôi.”

Tiết Nhàn: “Chuyện cũ năm xưa?”

“Lưu sư gia có chút dính dáng đến y đường Giang gia nhà ta.” Giang Thế Ninh thấp giọng nói.

Tiết Nhàn hỏi: “Dính dáng trên phương diện nào?”

Giang Thế Ninh im lặng một hồi lâu, thấp giọng nói: “Dính dáng đến mạng người.”

Tiết Nhàn: “……..” Gây họa chết người mà còn có thể dùng hai chữ “Dính dáng”?

Tiết Nhàn đang định hỏi tiếp, Huyền Mẫn lại đột nhiên xoay người, lạnh lùng nói về phía cửa hông: “Sau tường là người phương nào?”

★Chú thích:

[]Tọa Bắc triều Nam: nghĩa là dựa lưng hướng Bắc, ngoảnh nhìn hướng Nam, là một trong những nguyên tắc xây dựng trong lý thuyết phong thuỷ truyền thống. Người xưa nói rằng, Bắc là âm còn Nam là dương, nơi phong thuỷ tốt cần phải có âm dương điều hoà.

[]Ỷ sơn tựu thế: nghĩa là dựa vào thế núi, vào địa hình địa phương để cất nhà một cách hợp lý nhất.

[]Tứ thủy quy đường: Đây là một loại hình kiến trúc hợp viện điển hình ở Huy Châu. Cửa chính của ngôi nhà thường mở ở trên đường trục giữa, chính phòng đón mặt là đại sảnh, phía sau thường xây nhà hai tầng. Sân nhỏ được tứ hợp viện bao thành, thường gọi là giếng trời, chỉ có tác dụng đón ánh sáng và thoát nước, bởi vì nước mưa ở dốc nghiêng trên nóc nhà từ bốn phía đều chảy xuống giếng trời, vì thế bố cục ngôi nhà này được gọi là “Tứ thủy quy đường”. “Tứ thủy quy đường” là cách nói vô cùng may mắn trong phong thủy, có thể đạt được kết cấu “Tứ thủy quy đường” sẽ là ngôi nhà có phong thủy tốt.

Truyện Chữ Hay