Truyện là, vào một ngày nọ vô cùng đẹp trời. Trong một căn biệt thự lộng lẫy xa hoa, có một đứa bé trai vô cùng đáng yêu. Cậu mới bảy tuổi, đang ngồi học trong phòng.
Tuy mới bảy tuổi nhưng quả thực kiến thức học đã vượt xa rất nhiều những trang bạn cùng lứa. Chán nản quẳng bút sang một bên, cậu hậm hực,
" Bài gì mà rõ là dễ, làm cái này thì mình ngu đi mất thôi "
Kính cong ~
Tiếng chuông vang lan cả biệt thự, cậu bé mở laptop ra, miệng cười cười, chạy ra ban công,
" Giải Giải, mở cửa cho Yết, bạn anh đến rồi, bảo nó lên đây nhá "
Dưới xích đu ngoài vườn, một cô bé chừng năm tuổi có mái tóc tím ngắn ngắn gật đầu cười ngoan ngoãn,
" Vâng ạ "
Cự Giải chạy ra ngoài cổng, ấn ấn mật khẩu các loại khóa rồi ngó ra ngoài. Cô bé nhìn thấy Thiên Yết đang chăm chăm nhìn mình. Hơi bối rối, Giải nở nụ cười thân thiện,
" Chào anh ạ "
" Ừm, Bảo Bảo có nhà không? "
Thiên Yết từ nhỏ có vẻ không mấy thân thiện lắm, có phần thờ ơ ít nói nhưng không đến mức lạnh lùng.
Cự Giải nghiêng đầu gật gật nhìn hắn,
" Dạ có ạ, anh vào nhà đi, em khóa cổng cho, Bảo Bảo anh ý ở trên tầng ạ "
Cậu đi thẳng vào trong tìm Bảo Bình.
Cự Giải nhanh chóng khóa cửa, sau đó nhìn quay sang nhìn ông quản gia,
" Anh ý lần đầu đến nhà mình ạ? "
Ông quản gia gật đầu cười,
" Tiểu thư, bình thường toàn là các thiếu gia khác đến nhà Yết thiếu gia, ở đây nhiều năm rồi, mới thấy Yết thiếu gia đến đây "
Cự Giải ồ một tiếng, đôi mắt to chớp chớp hơi cười. Cô bé lao vội vào trong nhà, nhưng vừa đến bậc tam cấp liền vấp chân ngã. Thiên Yết quay người lại,
" Có sao không? "
Cự Giải luống cuống đứng dậy, nén đau chân mà mỉm cười với Yết,
" À, em nghĩ chắc lần đầu anh đến nên có vẻ không rõ phòng của anh trai ở đâu, em định chỉ cho anh "
Đôi mắt tím sẫm của Thiên Yết khẽ dao động, cậu bé tiến lại gần cô, chìa bàn tay nhỏ ra,
" Lần sau cẩn thận, đi thôi, tôi quả thật không biết phòng Bảo Bảo ở đâu "
Nhưng là chính bản thân cậu bé cũng bất ngờ, không nghĩ cô bé này nhanh nhẹ như thế đã đứng lên, kéo tay cậu chạy vèo vèo lên tầng.
Bàn tay bé con này nhỏ thật đấy nhỏ hơn cả tay cậu, bé xíu.
Cửa phòng mở ra, Bảo Bình đấm cái bụp vào người Thiên Yết,
" Lợn, cậu đi đâu suốt cả tuần nay tớ không liên lạc được, giờ tự nhiên vác xác đến đây, nói xem, có chuyện gì? "
Thiên Yết hơi quay mặt đi, lảng tránh cái nhìn của thằng bạn thân,
" Mai tớ đi Mỹ rồi, không biết bao giờ mới về, có thể là sẽ ở đấy luôn "
Bảo Bình giật mình nhìn Yết, cậu biết bố mẹ Yết mới mất đi để lại cho Yết và bà cậu một đống chồng chất ngổn ngang ở tập đoàn như thế. Lại nhìn sang Cự Giải, em ấy cũng khổ thân như thế.
" OK, cậu đi rồi tớ cũng rất buồn, như thế này đi, gọi Sư Tử, Nhân Mã với Song Ngư sang đây chơi, quẩy hết mình ngày hôm nay đê "
Thiên Yết hơi cười, gật gật đầu, ánh mắt hơi nhìn sang Cự Giải. Chết tiệt, đôi mắt của em nhỏ này lúc nào cũng buồn buồn như thế sao?
Nửa tiếng sau, sau khi tất cả tụ tập đông đủ lại rồi, việc đầu tiên chính là đi siêu thị. Yeah! Thử tưởng tượng có đứa nhỏ xinh đẹp như thiên thần, dùng siêu xe và thẻ tín dụng tỉ đô đi mua đồ thì oách xở lách như thế nào:)
Bảo Bình phụ trách đẩy xe, Song Ngư đi bên cạnh cầm Ipad lướt thực đơn. Nhân Mã với Sư Tử thì chạy loăng quăng ầm ĩ xem hết cái này đến cái kia.
Cự Giải chỉ đi chầm chậm ngó xung quanh, Thiên Yết hai tay đút túi quần nhàn nhạt đi bên cạnh cô bé.
Song Ngư kéo kéo tay áo Bảo Bình,
" Anh, bột mì, mật ong "
Bảo Bình lại í ới, " Mã, Lion, bột mì, mật ong, đi tìm đê "
" Anh, trứng, dâu tây, chocolate "
" Giải, Yết hai đứa đi nốt đê "
Thiên Yết quay sang nhìn cô bé,
" Đi thôi, em muốn tìm gì trước? "
Sở dĩ cậu mở lời là bởi vì không hiểu sao từ lúc lên phòng, mặt cô cứ buồn buồn làm sao ấy. Dù sao hắn cậu cũng là nam nhân, không thể bỏ mặc hoa ngọc thế kia được.
Cự Giải cắn môi,
" Chocolate ạ "
Đến quầy chocolate có bao nhiêu là kẹo chocolate, kẹo bảy màu, ngũ sắc, con vật, kẹo mút cứ lấp lánh cả lên. Cự Giải " oa " một tiếng,
" Nhiều kẹo thật đấy:) "
" Thích không? "
Cô bé gật gật đầu chạy đến chỗ chocolate, có rất nhiều loại... Cơ mà đột nhiên bé con nhìn thấy hộp chocolate có hình trái tim này, còn có hình cô dâu chú rể nữa.
" Uầy ~ có phải hai người này cưới nhau sẽ ăn được nhiều kẹo không. Cả nhà thờ bằng kẹo luôn. Nhá, có tường bằng chocolate ăn thoải mái, với cả cửa sổ bằng kẹo mút nữa, với cả... "
Đang nói dở tự dưng cô nhìn sang Thiên Yết, ánh mắt hơi ngại,
" Em nói hơi nhiều, thấy chocolate rồi, đi tìm dâu tây đi "
Cự Giải ôm hai bịch chocolate to tướng đi trước, cậu lững thững bước đằng sau nhìn cô bé. Hai cái bịch kia to hơn người cô ấy chứ, Yết nghiễm nhiên bước nhanh hơn ngang vai cô.
" Để tôi cầm, em tập trung tìm dâu tây là được rồi "
Nói đoạn, nhẹ nhàng cầm lấy hai bịch to đùng trên tay cô.
Về đến nhà tiệc tùng ầm ĩ lên. Trẻ con bật nhạc ầm ầm đòi lao vào bếp. Cơ mà nghĩ lại lại thôi, đi siêu thị là oai rồi.
Tính ra tính vào, đành chạy vào trong rạp mini ở cạnh phòng Bảo Bình mà xem phim, chỉ có Cự Giải là vào bếp. Bình thường cô bé vẫn đứng nhìn các bác đầu bếp làm.
Hm... Giải đứng quấy bột...
Người thì nhỏ bé, cô phải đứng lên ghế để cao bằng cái bếp, sau đó ra sức quấy, quấy một lát lại đưa tay vén tóc, bột trắng dính cả vào mặt.
Thiên Yết từ đằng sau tiến lại gần, gỡ cái muôi ở trong tay cô ra, bỏ vào bát. Sau đó cậu kéo tay cô vào nhà tắm, vắt khăn lau bột trên mặt cô.
Từ đầu đến cuối không nói câu nào.
" Anh "
" Ừm? "
" Em đang quấy bột mà? "
" Quấy bột như em thì đến bao giờ tôi mới được ăn bánh đây? "
" Em... "
Cơ mà chưa kịp nói gì, Yết đã kéo tay cô vào rạp phim riêng của Bảo Bình. Bọn trẻ trau này, Mã Mã và Lion cứ thích chọn phim tình cảm Hàn Quốc để xem. Ngư với Bảo Bảo cũng chẳng phản đối, rất phấn khích là đằng khác.
Ầy ~ hai đứa trẻ Yết - Giải ngồi xem film tình cảm không khác gì xem khỉ ăn cơm nguội, hai đứa vừa ngây thơ vừa trong sáng như thế này cơ mà.
Nhưng có một đoạn... Cầu hôn.
Nam chính cầu hôn nữ chính trước cả cánh đồng hoa lãng mạn vô cùng.
Bọn Nhân Mã, Sư Tử, Song Ngư, Bảo Bình uầy uầy ù ôi ầm ĩ cả lên, xong rồi thì eo ơi các kiểu. Kinh nhờ ~
Chỉ có Cự Giải ngồi im nhìn cảnh đấy, tròng mắt long lanh không rời màn hình.
Yết lại nhìn cô bé, ánh mắt mông lung.
năm sau -
" Bà, để con đưa bà đi xem qua khu trung tâm mua sắm mới nhé? "
" Ừ ", Bà lão gật đầu nhìn Yết cười sung sướng. Lâu lắm rồi về nước nó mới đưa bà đi mua đồ.
Bà đi loanh quanh mãi, cuối cùng dừng lại ở đống giấy vệ sinh, lẩm bẩm,
" Sao giấy vệ sinh gì mà sặc sỡ vậy? "
Thiên Yết định vẫy tay ra hiệu nhân viên đến giải thích cho bà thì đột nhiên, một cô gái xinh đẹp tóc xoăn bồng bềnh màu tím đến bên bà hắn,
" Bà, bà định lấy bịch giấy vệ sinh ở trên kia ạ? "
Thiên Yết ngừng lại. Hắn nhìn cô một hồi lâu sau đó nở một nụ cười nhiều năm nay chưa xuất hiện.
Cô bé. Anh tìm thấy em rồi...