Dòng Thơ Thứ Chín

chương 85

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Diệp Minh Húc nháy mắt tâm tình như tro tàn.

Vừa rồi lúc cậu khoác áo lên còn chưa kịp chỉnh lại, cổ áo nửa trong nửa ngoài, hơn nữa, đầu tóc còn hỗn loạn, nhìn càng thêm lôi thôi lếch thếch.

Rõ ràng không nên là cái dạng này!

Cảnh này so với cuộc gặp mặt trong tưởng tượng của cậu hoàn toàn chẳng giống nhau tí nào, mất sạch mặt mũi rồi!

Diệp Minh Húc lại nghĩ đến bộ vest áp đáy hòm của mình —— cậu chính là vì lần gặp mặt này, còn ta giá cao, đặc biệt tìm nhà thiết kế nổi tiếng để đặt may riêng, chỉnh tề không có nếp uốn, thậm chí đến nửa đường cong cũng không thấy.

Một bộ quần áo đẹp đẽ như thế, cậu vượt nửa địa cầu mang qua đây, kết quả căn bản không có tác dụng.

Buồn bực không chịu được mà.

Diệp Minh Húc tuổi còn trẻ đã giống tiểu lão đầu than ngắn thở dài.

Vốn dĩ có mặc vest cũng đã không nổi bật gì, hiện tại càng đừng nói đến việc mặc một cái áo gấp nếp như vừa nhặt được ở ngoài vỉa hè như thế này.

Diệp Minh Húc cảm thấy mình không thể nghĩ nổi nữa.

Cậu nhìn người đàn ông đang trở tay đóng cửa lại hai giây, còn chưa kịp đánh giá đống tài sản gắn trên người anh một lần, Diệp Già Lam đã khụ một tiếng, giới thiệu nói: “Em trai em.”

Đường Ngộ “Ừ” đáp, sau khi đóng cửa xong đi tới.

Diệp Già Lam lại chỉ chỉ Monica đang ngây ra như phỗng, “Bạn bè tốt kiêm hàng xóm nhà em ở nước ngoài.”

Đường Ngộ cong môi cười một cái, “Xin chào.”

Monica mất s, sau khi phản ứng lại mới gật đầu, cô nàng nhìn chằm chằm vào Đường Ngộ, “Chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?”

“Ai chị à, thời đại nào rồi mà còn dùng cách làm quen ấy?” Diệp Minh Húc lấy viên đậu phộng ném vào miệng dùng sức nhai nhai, “Với em còn chat có tác dụng, càng đừng nói với một người đã có gia thất……”

Monica trừng mắt, ra tay ý chỉ muốn cắt cổ cậu.

Cô nàng thật sự cảm thấy Đường Ngộ quen mắt.

Nhưng đàn ông đẹp trai mà cô nàng từng gặp qua cũng không phải một hai người, tạm thời nghĩ không ra hoặc là do nhận lầm cũng có khả năng.

Monica tự hỏi vài giây, Đường Ngộ đã lập tức đi đến bên cạnh Diệp Già Lam, đem áo khoác dính hơi lạnh bên ngoài cởi ra đặt ở một bên, sau đó mới ngồi xuống bên phải cô.

Anh cũng nhìn Monica một cái, sau đó nhẹ lắc đầu, “Ngại quá, tôi không có ấn tượng gì.”

Diệp Già Lam quay đầu, giương mắt nhìn chằm chằm sườn mặt anh.

Anh đương nhiên không ấn tượng, vì Monica thấy anh quen mắt, hoàn toàn là vì đơn phương gặp mà.

Nhưng cũng không trách Monica được, dù sao qua mấy năm, Đường Ngộ hoặc nhiều hoặc ít cùng đã có chút thay đổi.

Lúc Monica lần đầu tiên gặp anh ở dưới tòa nhà thực nghiệm, quanh anh vẫn còn mang khí chất vừa cao ngạo vừa kiểu người sống chớ gần, nhưng hiện tại gặp, người đàn ông thoạt nhìn đã thành thục hơn rất nhiều, đường cong sườn mặt tựa hồ cũng dịu dàng hơn so với trước kia không ít.

Đến Diệp Già Lam cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Cô chỉ vắng mặt trong cuộc sống của anh mấy năm nay, anh lại giống như biến thành một người khác.

Một người khác ngày càng tốt hơn.

Monica không biết chỉ vài giây này thôi mà tâm tư Diệp Già Lam đã trăm xoay ngàn chuyển, cô nàng chỉ cho là mình đã nhận nhầm Đường Ngộ với mấy người mẫu nam từng hợp tác trước kia, cũng không quá nhiều rối rắm, sau khi đẩy Diệp Minh Húc ngồi xuống cũng tự mình ngồi xuống đối diện, “Diệp thường xuyên nhắc với tôi về anh.”

Đường Ngộ khẽ tựa vào lưng ghế, cánh tay dài vừa nhấc, không nhẹ không nặng dừng bên hông Diệp Già Lam, anh có chút hứng thú, đặc biệt phối hợp hỏi: “Nói gì về tôi thế?”

Eo Diệp Già Lam vốn dĩ đã mẫn cảm, huống chi tay anh còn không thành thật, dừng ở nơi nào như có như không chọc nhẹ, cô dịch người kéo ghế về phía trước, sau đó mắt vừa nhấc, nhìn Diệp Minh Húc nhét từng miếng điểm tâm vào miệng.

Cậu nhóc đại khái vẫn đang nhớ bộ vest trắng của mình, dáng vẻ thoạt nhìn ủy khuất cực kì.

Diệp Già Lam phụt một tiếng bật cười.

Ba người đang ngồi đồng thời nhìn qua, vẻ mặt khác nhau.

Diệp Già Lam đưa ly lên nhấp ngụm trà, “Mọi người cứ tiếp tục.”

Monica hồ nghi liếc nhìn cô một cái, một lát sau, cô nàng mới thu lại tầm mắt, “OK.”

Giọng nói vừa chuyển, cô nàng tự hỏi vài giây, thật sự tiếp tục nói.

Diệp Già Lam trước kia không ít lần nhắc tới Đường Ngộ với cô, đại đa số đều là khen anh, đương nhiên cũng có rất ít lần mắng anh là hỗn đản.

Monica là người trong giới thời trang, biết nên nói chuyện thế nào, trước mặt đương sự tất nhiên sẽ chọn cái người đó thích nghe.

Ví như giá trị nhan sắc cao, khí chất tuyệt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng…… Monica chỉ kém điều nói rõ anh hàng to xài tốt không dính người.

Ngắn ngủn vài phút, Monica như mở máy hát, tựa pháo liên châu bắn liên hồi.

Diệp Già Lam lúc này đã uống được hai chén nước trà, cô bị những lời đó của Monica làm cho mặt đỏ tai hồng, thậm chí hoài nghi những lời này có phải mình từng nói thật không nữa.

Đại khái ý tứ cũng không khác lắm, nhưng lại giống như bị Monica khoa trương lên thêm mấy lần ấy.

Cảm giác buồn bực của Diệp Minh Húc ở phía đối diện đã sớm bị hạ gục, dù sao cũng là đứa nhỏ mà, tính cách cậu lại rộng rãi thân thiện, dăm ba câu đã gia nhập với Monica vào đội ngũ phóng đại.

Vì thế phòng to như vậy có bốn người, thì đã có hai cái ngồi vừa thuật lại lời cô từng nói vừa góp thêm tí gió vào.

Hai người đều là người hoạt ngôn, ở đối diện miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt.

Đương sự lại rất bình tĩnh, thấy ly của Diệp Già Lam đã rỗng không, lại không chút để ý rót thêm cho cô một ly.

Diệp Già Lam nhìn theo bàn tay khớp xương rõ ràng của anh hướng lên, khóe miệng người đàn ông nửa câu, cười như không cười nhìn cô một cái.

Vẻ mặt kia phảng phất đang nói: Nhìn không ra anh trong mắt em lại tốt như vậy đấy.

Monica và Diệp Minh Húc còn ở kẻ xướng người hoạ, Diệp Già Lam bị công khai xử tội, cho dù không phải chuyện gì mất mặt, nhưng lại xét trên người da mặt mỏng như cô, cũng vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

Vừa lúc mới uống không ít trà, bụng cũng phát trướng, cô tìm lý do đứng dậy, “Tui đi toilet một chút.”

Diệp Minh Húc nhìn mặt cô đỏ hồng, “honey, chị thẹn thùng ư?”

Diệp Già Lam không giải thích gì, kéo tay áo Đường Ngộ, nhỏ giọng nói: “Anh đứng lên, cho em ra ngoài.”

Mới vừa nói xong, Đường Ngộ đã đứng dậy, lúc Diệp Già Lam đi qua bên người anh, mùi hương trên tóc nhẹ nhàng tỏa ra, mùi rất nhạt.

Tâm thần lâng lâng, lông mi hơi rũ, nhìn cô lộ ra vành tai đỏ hồng, ạn vốn muốn đưa tay chạm vào một chút, may mà nhớ đến đối diện còn hai cái bóng đèn siêu bự nữa, tay anh mới vừa nâng lên lại phải thu trở về, ngược lại đưa áo khoác đưa cho Diệp Già Lam, “Bên ngoài lạnh lắm.”

Diệp Già Lam “Ừm” một tiếng, lung tung mặc vào rồi ra khỏi phòng.

Mãi đến khi cửa đóng lại lần nữa, Đường Ngộ mới lại ngồi xuống, thấy Diệp Minh Húc nhìn theo tới cửa, ánh mắt hơi hơi híp lại

Tiếng "Honey" vừa rồi của Diệp Minh Húc, nghe sao anh cũng thấy không thoải mái.

Người làm anh không thoải mái lại không hề có phát hiện, cười tủm tỉm chuyển tầm mắt về, “Chúng ta tiếp tục.”

Vừa rồi lúc nói chuyện phiếm, cậu đã đem Đường Ngộ từ trên xuống dưới đánh giá một lần.

Đồng hồ là bản limited của một nhãn hiệu nổi danh, quần áo là hàng cao cấp định chế, ngay cả chiếc nhẫn trên tay kia thoạt nhìn cũng thấy rõ giá trị xa xỉ.

Giống như so với những gì Diệp Già Lam nói, anh càng có tiền hơn.

Vừa đẹp trai, vừa có tiền còn có khí chất.

Diệp Minh Húc hoàn toàn phục, cậu lại gắp khối điểm tâm bỏ vào trong miệng, “Anh rể……”

Đuôi lông mày Đường Ngộ hơi nhíu, khẽ liếc mắt một cái, đột nhiên lại cảm thấy cậu em vợ ở đối diện thật thuận mắt.

Diệp Minh Húc: “Tiếng Anh của anh thật tốt.”

Vừa rồi toàn bộ quá trình Monica toàn dùng tiếng Anh để giao lưu, ngay cả ngữ tốc cũng không cố tình thả chậm, kết quả anh lại nghe hiểu cả.

Monica cũng phối hợp dựng cái ngón tay cái, thuận miệng hỏi: “Học đại học có phải ở nước ngoài không?”

Dừng nửa giây, cô nàng lại hỏi: “Nếu không thì là trước kia sống ở nước ngoài ư?”

Còn có một khả năng khác, đó chính là học bá đơn thuần, ngoại ngữ cũng học được quá tuyệt.

Monica còn chưa kịp hỏi ra, Đường Ngộ đã lên tiếng, “Trước kia có sống ở nước ngoài, đại học cũng học ở nước Mỹ.”

“Có tiện cho hỏi một chút là trường đại học nào không?”

Diệp Già Lam trước kia không nói với cô nàng.

Đường Ngộ còn chưa nói, Diệp Minh Húc lại kích động đập bàn một cái, “Cái này mà chị cũng không biết à, đại đọc California học bá!”

Monica: “……”

Cô nàng lại nhìn Đường Ngộ, sau đó đứng dậy, lui lại mấy mét, “Anh……Có từng đeo kính không?”

Cách khá xa thì nhìn lại càng giống, trong đầu Monica hiện lên cái gì, bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ ót, “Tôi bảo sao lại thấy anh quen thế…… Có một năm tôi cùng Diệp đến trường của anh, lúc qua tòa nhà thực nghiệm thì thấy anh đó!”

Đường Ngộ vốn đang muốn rót thêm nước vào ly của Diệp Già Lam, kết quả nghe cô nàng nói như vậy, tay mới vừa đụng tới ấm trà liền dừng lại, anh nâng mắt, đáy mắt rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc, “Khi nào cơ?”

Monica chậm rì rì quay lại, “Để tôi nhớ lại đã……”

Diệp Minh Húc rõ ràng cũng không ngờ Monica thật sự từng gặp Đường Ngộ, miệng mở lớn, cằm cơ hồ đều muốn rớt xuống dưới.

Bên này Monica suy nghĩ ước chừng nửa phút, sau đó mới “Ồh” một tiếng, “- năm trước đi.”

Diệp Minh Húc lập tức tiếp lời, “Chị em khi đó độc thân mà.”

“Đúng vậy, nên chị em mới kêu chị cùng cô ấy đến đại học California một chuyến. Tôi cho rằng cô ấy có hẹn với ai đó, kết quả cả tối hôm đó chả gặp được ai, tôi với Diệp ở dưới lầu tòa nhà thực nghiệm y khoa đợi mấy cái tiếng liền, mùa đông đó, tuy cũng không tính là quá lạnh, nhưng chờ lâu như vậy, hôm sau Diệp lại phải lên máy bay, tôi sợ cô ấy chịu không nổi, mới vừa khuyên cô ấy về thì anh đi ra.”

Monica giơ tay chỉ chỉ Đường Ngộ, như là đột nhiên suy nghĩ cẩn thận ra cái gì, “Hóa ra Diệp khi đó đã có ý với anh rồi nha.”

Vẻ mặt hai người đối diện cực kỳ đồng nhất, trợn mắt há hốc mồm không hẹn mà cùng nghẹn lời.

Đường Ngộ lại không giống hai người bọn họ, anh thật sự không trợn mắt há hốc mồm, chỉ là hơi hơi nhấp môi dưới, trầm mặc không nói.

Mùa đông nước Mỹ như thế nào anh cũng biết, tựa như Monica nói vậy, tuy rằng không thể so với độ âm thấp ở Bắc Thành, nhưng đến ban đêm gió cũng rất lạnh…… Đường Ngộ thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh Diệp Già Lam ở dưới tòa nhà thực nghiệm run bần bật.

Ngực anh như bị đổ vả đống bông, giơ tay tháo một nút cổ áo mới có thể hít thở được.

Monica thấy rõ toàn bộ quá trình biến hóa trên nét mặt Đường Ngộ, cô nàng nhìn chằm chằm mặt người đàn ông, ngón tay đem cuộn sóng tóc quăn gợi lên vài vòng, “Nhưng mà, Diệp theo đuổi anh thế nào vậy?”

Ngón tay Đường Ngộ gõ nhẹ lên bàn nhẹ, “Là tôi theo đuổi cô ấy.”

“Cái gì?”

Đường Ngộ giương mắt, gằn từng chữ một, lặp lại, “Đường Ngộ theo đuổi Diệp Già Lam.”

Lần này, anh dứt khoát thuật lại cả họ lẫn tên một lần.

Monica: “Hai người quen nhau từ trước rồi à?”

“Ừ.”

Monica lúc này dù có trì độn thế nào cũng hiểu rõ, “Anh là mối tình đầu của cô ấy?”

Cô nàng cũng không phải người nhiều chuyện gì, không nắm vấn đề đi hỏi bọn nguyên nhân hai người chia tay, chỉ ý vị thâm trường gật đầu, “Có duyên vạn dặm cũng gặp lại……”

Diệp Minh Húc sửa đúng nói, “Là ngàn dặm chị ơi.”

(Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ)

Monica mặc kệ cái người bới lông tìm vết kia, cô nàng là một người nước ngoài, biết cái này 'lý' đã xem như không tồi rồi, thừa dịp Diệp Già Lam không ở đây, nắm chặt thời gian hỏi câu quan trọng sự: “Cái kia…… bác sĩ Đường.”

Đường Ngộ nhíu mi.

“Anh có hay không anh hay em trai gì không?”

“……”

Đường Ngộ hoàn toàn không ngờ cô nàng sẽ hỏi vấn đề này, sửng sốt một hồi mới nói: “Không có.”

Khóe môi Monica ỉu xìu, mắt gục xuống.

Còn chưa kịp tang thượng mấy giây, cửa phòng đã bị người đẩy ra.

Diệp Già Lam đẩy cửa đi vào, cô căn bản không ngờ, mình chỉ vào toilet có chút xíu, không khí trong phòng đều đã thay đổi.

Monica vẻ mặt ủ rũ cụp đuôi, Diệp Minh Húc cắn chiếc đũa mắt trông mong nhìn cô.

Mà Đường Ngộ, hơi hơi nhíu mi, thoạt nhìn cũng không giống dáng vẻ vừa rồi lúc cô đi ra ngoài.

…… Nên không phải là Monica đem chuyện cô mắng Đường Ngộ là tra nam, vương bát đản cũng kể tuốt đó chứ?

Diệp Già Lam trong lòng hoảng hốt, lúc đến bên này, bước chân cũng nhanh hơn, vừa đến bên cạnh bàn, vì đi quá gấp, chân trái vướng vào chân phải, người vấp xuống, may mà Đường Ngộ đỡ kịp mới không bị ngã.

“Mọi người…… sao đều không nói thế?”

Từ lúc cô vào cửa, không khí vẫn luôn quỷ dị.

Đến cả Diệp Minh Húc mà cũng an tĩnh như gà ngồi cắn đũa.

Diệp Già Lam càng không hiểu được tình huống, cô hỏi thẳng ngay Đường Ngộ, “Hai người bọn họ vừa rồi nói với anh cái gì thế?”

Đường Ngộ không đáp, tay từ tay áo cô chuyển xuống dưới, cầm lấy bàn tay lạnh của cô, “Bên ngoài lạnh không?”

Diệp Già Lam lắc đầu, sau đó lại gật đầu, “Có một chút.”

Bên ngoài tuy rằng cũng bật máy sưởi, nhưng so với bên trong cơ bản cũng không thể bằng được, nếu không cô cũng không đến mức vừa ra ngoài một lát tay đã lạnh.

Đường Ngộ đem nắm trọn tay cô, lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, chỉ nhẹ nhàng lôi kéo tay cô, thậm chí không cần nói bất kì lời dư thừa nào, Diệp Già Lam đều cảm thấy cảm thấy mỹ mãn.

Nhưng việc này không có nghĩa là cô đã quên vụ vừa rồi, sau khi ngồi xuống lại quay đầu nhìn về phía Đường Ngộ, “Có phải nói em nói bậy không?”

Ánh mắt cô sạch sẽ, đen trắng phân minh.

Thời gian phảng phất nháy mắt lại lùi về rất nhiều năm trước kia, Diệp Già Lam cũng thường xuyên nhìn anh như vậy.

Đáy lòng Đường Ngộ càng thêm mềm mại, nhớ tới lời Monica mới rồi, hiện tại anh cũng chỉ xót cô.

Thật tốt, dùng hết toàn lực xót cô.

Hầu kết người đàn ông trên dưới lăn lộn hai, cầm lấy cái ly, uống một ngụm trà.

Diệp Già Lam không kịp ngăn cản, chờ sau khi anh buông chén trà ra mới phản ứng lại — cái ly này, là của cô mà.

Cũng không biết là anh không chú ý hay do cảm thấy không sao cả, nhìn cũng không nhìn lên miệng ly có dính dấu son không hoàn chỉnh, hơi hơi nghiêng đầu nhỏ giọng đáp: “Nói em thật đẹp.”

Phi.

Diệp Già Lam căn bản không tin, “Vậy sao mọi người lại bày ra vẻ mặt này?”

Giọng hai người đều không lớn, hơn nữa lúc nói chuyện vì để đối phương nghe thấy mới tiến gần rồi chút, nên động tác thoạt nhìn ái muội lại thân mật, Monica thình lình bị rắc cẩu lương tắc đầy miệng, bất mãn khụ một tiếng: “Có thể để ý đến tụi tui một chút được không?"

Đề tài bị dời đi như thế.

Ánh mắt Đường Ngộ nhìn cô hôm nay không thích hợp lắm.

Dịu dàng nhấn chìm người ta, nhưng lại mang theo một loại ham muốn, muốn ăn cô nuốt sạch vào bụng.

Diệp Già Lam như đứng đống lửa, như ngồi đống than, dịch ra bên ngoài, chỉnh lại vị trí, cô cứ cọ tới cọ lui mãi —

Mới vừa cọ ra xa lại bị Đường Ngộ túm trở về, túm về sau đó lại cọ ra xa, lặp đi lặp lại, cô hoài nghi cái ghế sắp bị cô cọ tới phát ra tia lửa mất rồi.

Diệp Minh Húc thấy cô lộn xộn, cách một cái bàn cũng không biết cô đang làm gì, vừa gắp đồ ăn vừa quan tâm nói: “Chị, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Kỳ thật anh vốn dĩ muốn hỏi Diệp Già Lam có phải bị trĩ không, nhưng lại suy xét đang trên bàn cơm, mấy từ này ra sẽ bị đánh bẹp nên mới sửa miệng.

Diệp Già Lam không lộn xộn nữa, hàm hàm hồ hồ đáp lại.

Bốn người đều có thói quen ăn uống tốt đẹp, lúc ăn cơm cơ bản không ai nói chuyện, chỉ có tiếng đũa chạm vào chén sứ, và tiếng nhai nuốt thực nhẹ.

Diệp Minh Húc cùng Monica tuy rằng chưa từng ăn món Quảng Đông, nhưng một bàn này cũng hợp khẩu vị hai người.

Sau khi rượu đủ cơm no, Diệp Minh Húc vì ăn đến quá căng, che miệng đánh nấc lên một tiếng.

Đường Ngộ ăn không nhiều lắm, giữa buổi còn nhận một cuộc gọi từ bệnh viện.

Lúc này vừa mới ăn xong, di động anh lại rung lên.

Diệp Minh Húc vừa nấc vừa cảm thán, “Anh rể đúng là người bận rộn……”

Vô nghĩa.

Diệp Già Lam cho cậu một ánh mắt cảnh cáo, lúc Đường Ngộ lấy điện thoại ra cô có nhìn tên báo.

Không có ghi chú, chính là một dãy số điện thoại.

Không giống bệnh viện gọi qua.

Lại thấy vẻ mặt Đường Ngộ, anh híp mắt lại, sau đó không chút do dự ấn cúp.

Cùng lúc đó, anh đứng dậy, “Anh đi tính tiền.”

Diệp Già Lam cũng vội đứng lên theo, “Vừa lúc em muốn đi WC, tiện đường.”

Hai người đối diện: “……”

Diệp Già Lam không phải thật sự muốn đi WC, cô chỉ đơn thuần cảm thấy cuộc điện thoại kia có chút không thích hợp.

Không giống điện thoại lừa đảo, cũng không giống kiểu đẩy mạnh tiêu thụ, vì Đường Ngộ rõ ràng là nhận ra dãy số ấy.

Diệp Già Lam đi theo sau anh cùng nhau ra cửa, cửa phòng mới vừa đóng lại, cô đã túm chặt tay áo Đường Ngộ, “Điện thoại của ai vậy?”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

Mới vừa hỏi xong, di động Đường Ngộ lại rung lên lên.

Di động anh rõ ràng còn ở trong túi, nhưng Diệp Già Lam như đã đoán được cái gì, sắc mặt càng thêm cổ quái, “Nữ?”

Đường Ngộ dở khóc dở cười, sờ sờ tóc cô giải thích nói: “Nam.”

“Nam thì anh giấu giếm như thế làm gì?”

Đường Ngộ thật sự không có biện pháp, đành phải lấy điện thoại từ trong túi ra, lần này không cúp nữa, trực tiếp ấn nghe.

Bên trong giọng nam “Uy” một tiếng lập tức truyền tới.

Đường Ngộ bỏ điện thoại ra xa, cúi đầu hôn một cái lên mặt Diệp Già Lam, “Tin chưa?”

“…… Tin.”

Diệp Già Lam không tiếp tục nghe nội dung, chỉ chỉ hướng toilet, sau đó, tay chân nhẹ nhàng đi về phía cô.

Đường Ngộ nhìn cô từng bước đi xa, sau đó, độ cong bên khóe môi anh cũng hạ xuống.

Dãy số này anh đương nhiên nhận ra.

Tuy rằng không lưu trong danh bạ, nhưng anh liếc mắt một cái là nhìn ra.

Là số Từ Chấn.

Truyện Chữ Hay