Đông Tây - Nhật Lãng

chương 58: hinh tiểu thư

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quanh đi quẩn lại vẫn là quay về khách sạn.

Tần Lam tùy tiện mở điện thoại ra kiểm tra hòm thư, sau đó chống cằm hỏi cô: "Ngày mai trở về được chưa?"

Ngô Cẩn Ngôn vốn đang uống nước, liền bị câu hỏi này của nàng làm cho giật mình.

"Về đâu?" Cô giả ngốc hỏi.

"Ồ, nếu không muốn thì thôi."

Nàng giả bộ thở dài tiếc nuối, thậm chí khi vừa làm động tác này còn vừa ra vẻ ai oán liếc cô.

Nữ nhân đẹp thường dễ khiến đối phương xiêu lòng.

Ngô Cẩn Ngôn lại gần, nâng ly nước lên nhấp một ngụm rồi cúi đầu hướng môi Tần Lam mà hôn. Chất lỏng theo khe hở dần chảy xuống, lướt qua phần cổ non mềm khiến nàng khẽ rùng mình.

"Ngươi học xấu." Nàng lên án.

"Không có." Một lần nữa chuyên tâm cảm nhận tư vị tuyệt vời ấy, Ngô Cẩn Ngôn nhỏ giọng lầm bầm. Bản thân đúng là càng lúc càng muốn cùng nữ nhân này trầm luân.

Mỗi ánh mắt của nàng, mỗi nụ cười của nàng đều dễ khiến cô cuồng si đến chết đi sống lại.

Chuông điện thoại reo giữa chừng, nhanh chóng cắt đứt bầu không gian ám muội giữa hai người.

Tần Lam ngón trỏ nhẹ nhàng điểm lên trán kẻ háo sắc trước mặt, đôi môi hé ra "suỵt" một tiếng.

Ngô Cẩn Ngôn ác cảm nhìn chằm chằm cái điện thoại vô tội.

Đem điện thoại áp lên tai, nàng trầm mặc nói: "Tôi nghe."

Đối phương đại khái trả lời rất nhiều, điều này khiến Ngô Cẩn Ngôn âm thầm đoán đây dường như là vấn đề tương đối khó giải quyết, bởi vì cô thấy đôi mày nàng đã nhíu lại.

"Kiên định thế sao? Đặng Sa, tôi tin cô nhất định sẽ có cách. Tôi tin tưởng cô."

Bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy cái tay đang mò mẫm trên ngực mình, Tần Lam trừng mắt cảnh cáo.

Ngô Cẩn Ngôn lè lưỡi, đã không rút tay về thì thôi, trái lại còn vô cùng phấn khích dùng lực xoa nắn.

"Đúng là trước giờ chưa từng phát hiện ra nguyên lai ngươi là một cái tiểu sắc lang." Ngoắc ngoắc tay ý bảo cô cúi đầu xuống, nàng khẽ cười, vươn lưỡi liếm nhẹ cánh môi cô.

Lần này đến lượt Ngô Cẩn Ngôn mặt đỏ tai hồng.

"Tối nay hẹn cô ấy đi. Tôi sẽ trực tiếp nói chuyện."

Nhanh chóng tìm một lý do để kết thúc cuộc gọi, bấy giờ Tần Lam mới chuẩn bị thanh toán tiểu sắc lang nọ.

Thật không ngờ nha đầu kia đã nhanh hơn rất nhiều.

"Làm cái gì?" Nghi hoặc đánh giá khuôn mặt trắng nõn vô hại, nàng hỏi.

"Giúp ngươi xoa xoa." Cô đặt hai ngón tay lên thái dương nàng, vừa dùng lực vừa phải vừa nói. "Đặng Sa? Nàng là người hôm qua cùng ngươi gặp riêng à?"

"Ừ." Chậm rãi khép mi tận hưởng, nàng đáp. "Đây là cây cầu nối tương đối quan trọng."

"Liên quan đến Tần... Tử Việt?"

"Đúng thế. Nàng ta là bạn gái của đồng nghiệp Tần Tử Việt." Tần Lam thẳng thắn nói.

"Đặng Sa? Cô nàng hắc đạo đó?"

"Chứ còn ai vào đây?"

Trông dáng vẻ 'không thể tin được' của cô, nàng bật cười tiếp lời: "Khó tiếp thu lắm đúng không? Rõ ràng bản thân làm cảnh sát, run rủi thế nào lại đi yêu đương đồng tính với kẻ thù của mình."

"Họ không sợ sao? Ý ta là... nghề nghiệp của bạn gái Đặng Sa ấy."

"Ngươi lại ngốc rồi."

Ngô Cẩn Ngôn vì lời này của nàng mà cam lòng suy nghĩ. Rốt cuộc sau một hồi tỉ mỉ đánh giá, cô liền hiểu rõ ý tứ bên trong.

"Ngươi dùng thông tin ấy để uy hiếp cả Đặng Sa lẫn bạn gái nàng?"

"Thực tình đầu óc ngươi cũng không quá bã đậu."

Hài lòng búng nhẹ lên mũi cô, lại để cô tùy ý rúc vào lòng mình, nàng bình thản nói: "Có thể uy hiếp liền uy hiếp. Dù sao cuộc chiến trước mắt này ta chắc chắn không thể thua."

"Tần Lam."

"Hửm?"

"Chuyện lần trước... xin lỗi..."

Bầu không khí nhất thời trở nên trầm mặc. Thật may vì đôi tay vẫn đang vuốt ve mái tóc cô vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

"Cùng ta trở về lấy công chuộc tội đi." Nàng dùng tay còn lại nâng cằm Ngô Cẩn Ngôn lên, ép cô phải đối mặt với mình. "Ngươi nói ngươi yêu ta kia mà."

"Đúng vậy, ta yêu người. Nhưng..."

Nhưng ta quên không được căn mật thất cùng vườn hoa trong đại bản doanh. Bởi đó là nơi cất giữ toàn bộ tình yêu đầu của ngươi.

Ngươi liệu sẽ quên sao? Tần Lam?

"Đừng thêm từ nhưng vào. Ta chán ghét loại đắn đo này." Nàng nói. "Ngươi về hay không về?"

"Được. Ta về."

Ngô Cẩn Ngôn buông xuôi toàn bộ mà hạ quyết tâm. Bởi dù kết quả thế nào chăng nữa, cũng là do mình cô đã yêu nàng...

Buổi tối trước khi lên đường trở về Đông thành, Tần Lam tới quán bar mà Ngô Cẩn Ngôn làm việc để gặp Đặng Sa lần hai.

Thời điểm trông thấy người đứng cạnh Đặng Sa, cô không khỏi giật mình hoảng hốt.

Đó là Đàm Trác - nữ cảnh sát duy nhất được công nhận là cảnh viên xuất sắc nhất hồi năm ngoái. Cô từng nhìn thấy vị này xuất hiện trên tờ báo lúc sáng tại bàn ăn ở Tần gia.

Dù hiện tại Đàm Trác đã ngụy trang bằng bộ tóc giả xoăn dài, nhưng nhờ đường nét thanh tú cùng thông tin mà Tần Lam cấp cho lúc sáng. Cô hoàn toàn đủ khả năng xác nhận đó chính là chị.

"Hinh tiểu thư, đã lâu không gặp." Tần Lam vừa bắt tay chào hỏi vừa ra hiệu cô hãy pha đồ.

Nhân khi Đặng Sa và Đàm Trác không để ý, cô lập tức hỏi nàng: "Hinh tiểu thư?"

"Ninh Hinh - tên giả mà nàng sử dụng mỗi lần cùng bạn gái hẹn hò bên ngoài." Nàng giải thích.

Nhanh chóng gật đầu rồi đem ba ly rượu do chính tay mình pha đặt lên bàn. Ngô Cẩn Ngôn trước sau đều thủy chung im lặng, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn nghe người lớn nói chuyện.

"Thật vui vì hôm nay cô đã tới cùng tôi uống rượu." Tần Lam mở đầu cuộc trò chuyện.

Đàm Trác quả nhiên tác phong rất dứt khoát, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Cô muốn thế nào?"

"Giúp tôi công khai thân phận của Tần Tử Việt, tốt nhất chặt hết con đường sự nghiệp của chị ta."

Cô rõ ràng có thể cảm nhận được cơ mặt Đàm Trác thoáng đông cứng.

Qua một lúc, chị mới nhàn nhạt mở miệng: "Phải làm đến mức độ này ư? Tần tiểu thư, tôi đã đồng ý theo lời của Tần lão gia tử giúp cô trốn thoát khỏi cuộc càn quét lần trước. Nhưng việc này kì thực có hơi quá... dù sao Tử Việt cũng là một đồng chí tận trung."

"Tôi không quản chị ta làm việc như thế nào. Tôi chỉ muốn chị ta hối hận khi liên tục tìm cách chặn đường tôi." Đôi đồng tử nàng ẩn hiện tia tàn độc. "Năm lần bảy lượt nhân nhượng. Kết quả chị ta vẫn khăng khăng giữ cái lý tưởng diệt trừ hắc đạo. Hinh tiểu thư, tôi cần để chị ta hiểu rõ chị ta xuất thân ở đâu. Cô giúp tôi được chứ?"

Đàm Trác lâm vào trầm mặc. Lát sau chị mới trả lời: "Cô cứ về Đông thành xử lý những chuyện khác. Cho tôi thêm chút thời gian."

"Ba ngày." Nàng cắt ngang. "Tần Lam tôi luôn thích những con số rõ ràng. Thời hạn là ba ngày. Nếu không sự tình phát triển theo hướng nào... chính cô là người hiểu rõ nhất."

Ngày đăng: ..

Lãng Lãng: Chúng ta cùng bắt đầu đếm ngược chương cuối cùng

Truyện Chữ Hay