Ngô Cẩn Ngôn không biết nên phản ứng như thế nào trước cái chết của Tô Thanh. Mà Tần Lam ở bên cạnh cô sau khi nghe Lê Tư thông báo thời điểm tử vong xong liền chậm rãi đứng dậy mở cửa.
"Tô Thanh chết rồi." Nàng nhàn nhạt nói với Xa Thi Mạn và Vương Quán Dật.
Từng giọt nước mắt những tưởng rằng đã khô của Xa Thi Mạn lại tiếp tục rơi xuống. Bởi chị vẫn chưa thể tin rằng tứ đại hộ pháp nhà họ Tần chưa tới hai ngày đã trôi vào hư không, vĩnh viễn âm dương cách trở.
Hứa Khải ngã xuống, Tô Thanh cũng lãnh án tử theo.
Vương Quán Dật vỗ vỗ vai an ủi chị, cuối cùng tiến về phía ghế da màu trắng, cẩn trọng đem toàn bộ kim truyền trên người nàng gỡ xuống.
"Đáng lẽ em không nên như vậy..." Hắn nhỏ giọng lầm bầm, cố gắng kìm nén từng đợt run rẩy của bản thân.
Lý do vì bị quy vào hàng ngũ phản bội, cho nên thi thể của Tô Thanh không được an táng tại Tần gia mà chuyển về một vùng quê hoang vu hẻo lánh. Điều này vừa đồng nghĩa vừa khẳng định rằng: từ nay về sau, sẽ chẳng còn ai được phép tưởng nhớ hoặc tới thăm nàng nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Lam phải nếm trải cảm giác thất bại tràn trề này. Ít nhất thì sau ngày nàng suýt bỏ mạng dưới tay Thẩm Lan.
Thời điểm bốn người trở về đại bản doanh đã là rạng sáng.
Hừng đông ở phía Đông - ngày mới như thường lệ bắt đầu ở phía Đông. Song lại khác ở chỗ từ hôm nay mọi chuyện tất thảy đều sẽ khác.
Tại nhà tang lễ, di ảnh của Hứa Khải cùng gần một trăm thuộc hạ thiệt mạng trong cuộc giao dịch được đặt trước linh đường. Xung quanh là đông đảo người nhà họ Tần, từng tốp người ngay ngắn mặc âu phục đen tạo thành bầu không khí tang thương nhưng tràn đầy sát khí.
"Đương gia."
Mắt thấy nàng xuất hiện, tiếng hô dõng dạc lập tức vang vọng khắp đại sảnh.
Tần Lam gật đầu, sau đó sải bước về phía trước, vươn tay nhận lấy ba nén nhang từ chỗ Vương Quán Dật rồi thành kính khom lưng lạy ba lạy.
Số lần Tần Lam làm hành động này kì thực chỉ có thể tính trên đầu ngón tay. Bởi vậy khỏi phải nói, sự thất bại này đối với nàng đặc biệt biết nhường nào...
"Thực xin lỗi, là ta không bảo vệ tốt các ngươi."
Đứng cách nàng một khoảng, Ngô Cẩn Ngôn đôi tai nghe không chừa nửa chữ.
Đem ba nén nhang cắm vào lư hương, nàng mím môi thật chặt, cuối cùng trầm ổn mở miệng: "Chuyện của Hứa Khải cùng các huynh đệ là chuyện mà chẳng ai trong số chúng ta mong muốn. Bản thân ta cũng cảm thấy vô cùng hối hận khi đã để xảy ra sơ xuất này. Cho nên từ nay về sau, Tần Lam ta dám lấy tính mạng của bản thân ra để bảo đảm tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai."
"CHÚNG TÔI ỦNG HỘ ĐƯƠNG GIA."
Những tiếng hô ầm ầm như thác đổ.
Quả thực đều rất trung thành. Ít nhất thì bề ngoài chính là như vậy.
Ánh mắt nàng thoáng dừng trên người cô. Cuối cùng vẫn là chậm rãi rời đi.
Tần lão gia tử chẳng biết từ khi nào đã ngồi sẵn trong phòng khách chờ nàng trở về. Mà ngay khi vừa cùng Ngô Cẩn Ngôn bước chân vào, nàng bỗng tóm lấy cánh tay cô lôi trở lại huyền quan.
Bốn phát súng cương quyết nối tiếp nhau vang lên khiến ai nấy đổ mồ hôi lạnh.
"Tần Lam, con mau giao ôn tặc đó cho ta." Tần lão gia tử nộ khí xung thiên, hận không thể bóp chết cặn bã Ngô Cẩn Ngôn.
Trước phản ứng đặc biệt dọa người của ông nội, nàng tỏ ý cô cứ đứng yên ở đây, còn bản thân từ huyền quan chậm rãi xuất hiện.
"Ông nội đừng nóng. Con nghĩ trước hết con cần gặp mặt Tần Tử Việt."
"Gặp mặt? Ngươi nghĩ chị em các ngươi còn đủ kiên nhẫn để gặp mặt nhau ư?" Tần lão gia tử ngăn không được lớn giọng quát. "Đừng tiếp tục nhiều lời nữa, Tần Lam, lão nhân gia ta quá thất vọng về ngươi. Ngươi ngần này tuổi đầu, ngoại trừ tiếp tục già đi thì đầu óc rốt cuộc có phát triển được thêm chút nào không vậy? Đừng nói số tiền thiệt hại sau cuộc giao dịch này, ngay cả thuộc hạ ngươi cũng để hy sinh một cách vô lý. Cuối cùng là việc đám cớm đó đã thu được bánh heroin mà Mao Khắc Nhĩ đánh rơi trên đường chạy trốn."
"Tần Lam, Tử Việt đối nghịch với Tần gia là chuyện trước nay, nhưng còn Ngô Cẩn Ngôn thì sao? Ta vẫn thường xuyên nhắc nhở ngươi là đang nuôi một con bạch nhãn lang bên cạnh. Giờ thì ngươi thấy hậu quả rồi chứ?"
"Lỗi của chuyện này không hoàn toàn thuộc về Ngô Cẩn Ngôn." Nàng đáp. "Ông nội, chuyện này con vẫn có thể tự mình giải quyết, người không cần quá mức nhọc lòng."
"Đừng nhiều lời nữa, ta nói giao Ngô Cẩn Ngôn ra đây cho ta. Tô Thanh ngươi cũng đã nhẫn tâm ban tử, tại sao lại không thể xuống tay với nó?"
"Ngoại trừ con ra, không một ai được phép động vào nàng."
Thái độ bỗng chốc trở nên lạnh lùng, nàng chỉ tay về phía cửa: "Ông nội, con xin lỗi, nhưng con cần được nghỉ ngơi. Người hãy mau hồi gia, về chuyện giao dịch thất bại đến tay cảnh sát này, con chắc chắn sẽ có cách giải quyết ổn thỏa."
"Lần nào xảy ra chuyện ngươi cũng hướng ta thề thề thốt thốt rằng sẽ giải quyết ổn thỏa. Kết quả thì tai họa vẫn nối tiếp tai họa." Tần lão gia tử run run chỉ tay vào mặt nàng. "Tiểu Hạ gả đi ta không nói, tiểu Việt đối nghịch ta không nói, tiểu Lễ đã mất ta càng không nói. Nhưng còn ngươi? Ngoại trừ khiến ta tức chết thì còn làm được trò trống gì không?"
Tần Lam muốn mở miệng nói gì đó, song đáng tiếc lời còn chưa kịp thốt ra, thì cơ thể nàng đã lảo đảo rồi gục ngã.
"Đương gia."
"Đương gia."
Đại sảnh rất nhanh đã loạn thành một đoàn.
Xa Thi Mạn phản ứng rất nhanh, thời điểm trông thấy nàng có dấu hiệu loạng choạng liền chạy tới ôm lấy.
"Lão gia, chuyện này có thể để sau hẵng nói được không? Đương gia đã hai ngày liên tiếp không ngủ, hơn nữa trên người nàng vẫn còn rất nhiều vết thương."
Tần lão gia tử thở phì phò, phẫn nộ gõ mạnh quải trượng xuống đất. Sau đó nhắn thuộc hạ gọi bác sĩ tới, còn bản thân dẫn người rời khỏi đại bản doanh.
Ngô Cẩn Ngôn nép sau huyền quan lẳng lặng mím chặt môi, cố gắng ngăn cản nhịp tim đang liên hồi đập mạnh.
Cô bước về phía Xa Thi Mạn, đắn đo một lúc rồi nói: "Để ta đưa nàng về phòng."
Chị vừa giận dữ vừa nghi hoặc nhìn cô: "Bằng thân hình chẳng khác nào nghiện và sự lừa đảo của ngươi? Bỏ đi, mình ta làm được rồi."
Đem nàng ôm vào lòng rồi đứng dậy, chị không quên nhắc nhở Vương Quán Dật: "Tiểu Dật, cậu cũng mau hảo hảo nghỉ ngơi, sắp tới chúng ta còn rất nhiều việc phải làm."
Ngày đăng: ..
Tác giả trải lòng: Đương gia bất tỉnh nhân sự rồi, spoil một chút là chương sau có cái này hay lắm =))))))