Tới đúng ngày hẹn, không chỉ Tần Tử Việt cùng đội phòng chống ma túy hành động, mà Tần Lam cùng người nhà họ Tần cũng lên đường xuất phát tới vùng núi Đông Bắc.
"Thời tiết có thể chuyển biến xấu, chúng ta nên hành động thật nhanh."
Xa Thi Mạn nhìn màn hình dự báo thời tiết, rồi lại xoay người nhìn nàng.
Mặt khác, ở chiếc xe việt dã đang nối đuôi phía sau, Tô Thanh lần lượt phát lương thực cho đồng đội.
"Mau ăn bánh uống nước rồi chuẩn bị tinh thần thật tốt, vạn nhất điều không may xảy ra, chúng ta còn có thể kịp thời ứng phó."
Mỗi lần đối diện với một cuộc giao dịch, không chỉ phải đề phòng sự xuất hiện của cảnh sát, mà họ còn phải đối diện với nguy cơ lật mặt của đối phương. Vì thế tinh thần và thể lực chính là hai điều cơ bản nhất để quyết định thắng bại của trận chiến.
"Thanh tỷ, có cần hỏi ý kiến của đương gia trước không?" Vài người trong số thuộc hạ cầm đồ ăn trên tay, lấm lấm lét lét hỏi nàng.
"Đây là lệnh của đương gia." Tô Thanh nhàn nhạt đáp.
Dù sao nàng cũng là một trong tứ đại hộ pháp của Tần Lam, hơn nữa còn là bác sĩ. Cho nên đám thuộc hạ nhanh chóng tin tưởng Thanh tỷ mà chẳng ai mảy may để ý rằng đôi môi ấy sớm đã ẩn hiện nét cười.
Thời điểm đoàn xe đặt chân tới vùng núi Đông Bắc đã là hơn giờ chiều. Tuyết rơi dày như thể muốn đem vạn vật nhuộm thành một màu trắng.
Tần Lam đeo lên kính mắt đen, một thân bạch y hòa cùng cảnh sắc chung quanh, tất thảy tạo thành bức tranh tuyệt mỹ.
"Hứa Khải cùng nhóm A rà soát tình hình xung quanh. Thấy dấu hiệu bất ổn lập tức rút quân."
"Rõ."
"Đương gia, nhưng Mao Khắc Nhĩ cùng người nhà họ Mao vẫn chưa xuất hiện." Vương Quán Dật có chút sốt ruột. "Bọn họ vốn là người bản địa, không phải đã nói sẽ chờ chúng ta hay sao?"
Tần Lam khẽ cười: "Mao Khắc Nhĩ trông vậy nhưng vô cùng sợ chết. Hắn nhất định đang muốn để chúng ta làm mồi nhử trước. Sau khi cảm thấy an toàn mới thong thả xuất hiện. Tôi biết vậy cho nên mới sai Hứa Khải đi rà soát tình hình, thuận tiện chiều lòng hắn một chút. Nhanh chóng kết thúc công việc rồi trở về nghỉ ngơi thôi."
Nom dáng vẻ lười biếng vô hại của nàng lúc này, thú thực không ai dám nghĩ tới nàng là đang chuẩn bị thực hiện giao dịch chất cấm.
Trên quả đồi cao hơn một khoảng, Tần Tử Việt cầm theo ống nhòm, từng chút quan sát diễn biến của nữ nhân phía dưới.
Quả đúng như dự đoán, Tần Lam triển khai hành động không chút sai sót. Bởi cách đây bốn ngày nàng đã cho người dựng trại rồi canh phòng cẩn thận để tránh những cuộc truy lùng bất ngờ của cảnh sát. Kết quả Tần Tử Việt phải chấp nhận dùng cung đường trơn trượt nguy hiểm hơn, dài hơn để di chuyển. Vất vả lắm mới có thể nằm vùng tại địa phương núi non trùng điệp này.
Thật may mắn vì hôm nay tuyết rất lớn. Vì thế sau khi cảnh sát di chuyển tới đây, tuyết lập tức che khuất bước chân của họ, giúp phần nào tránh được tai mắt của thuộc hạ đi tuần nhà họ Tần.
Trầm mặc nằm sấp ở bên cạnh, Ngô Cẩn Ngôn đồng dạng cầm theo ống nhòm hướng về phía Tần Lam. Đã gần một tuần không gặp, trong lòng nhất thời khó tránh khỏi khẩn trương.
Cô sợ. Sợ lát nữa bản thân làm không tốt, kết quả chắc chắn sẽ rất thảm.
"Một giờ trước tiểu Thanh đã âm thầm phát tin nhắn cho tôi, em ấy nói đã hạ độc vào nước uống của hạ nhân. Trong vòng nửa giờ nữa độc tính sẽ phát tác. Tới lúc ấy, phân nửa người mà Tần Lam mang theo chắc chắn sẽ thiệt mạng."
"Liệu Tần Lam có phát hiện ra không?" Ngô Cẩn Ngôn hoài nghi. Nữ nhân đó tâm cơ kín kẽ, e rằng những việc này sớm đã nằm trong dự liệu của nàng.
"Phát hiện ra cũng đã quá muộn. Tôi đã huy động thêm đội hình sự bao vây phía ngoài vùng núi này. Hơn nữa trực thăng cũng đã sẵn sàng, bất cứ lúc nào có lệnh của tôi hoặc Tống đội trưởng, họ sẽ hành động."
Nghe Tần Tử Việt tự tin như vậy, cô cũng thôi không tiếp tục lắm lời.
Hứa Khải sau khi cẩn thận thị sát vài vòng xong mới trở về báo cáo. Bấy giờ Tần Lam cầm điện thoại lên phát đi một cuộc gọi.
"Mao tiên sinh, Tần Lam tôi thân gái hư nhược, sao anh có thể nhẫn tâm để tôi chờ đợi trong tuyết thế này?"
Ước chừng vài phút sau, Mao Khắc Nhĩ cùng thuộc hạ mới từ cánh rừng phía Tây xuất hiện. Thời điểm bốn mắt giao nhau, hắn tay chắp thành quyền, nhìn nàng nói: "Tần đương gia thỉnh thứ lỗi, tôi vẫn luôn ở đây chờ cô, chỉ là chờ cô lâu quá cũng không phải cách hay. Cho nên tạm thời đưa quân lánh đi thật kĩ."
"Tác phong của Mao tiên sinh đúng là rất cẩn thận." Nàng tựa tiếu phi tiếu cảm thán. "Hại tôi đứng đây mong anh mãi."
"Hahaha... nghe nói Tần đương gia mới bị thương. Thế nào? Đã ổn hơn chưa?"
"Tất thảy đều đã ổn."
Nàng vừa nói vừa hất cằm, nhẹ nhàng ra hiệu cho Vương Quán Dật mang 'đồ' tới.
"Tôi mất khoảng triệu NDT chỉ dành cho việc chi phí vận chuyển và..." Nói đến đây, nàng chỉ chỉ tay lên miệng, ý muốn nhắc rằng bản thân phải đứng ra thanh toán cùng quan trên.
Mao Khắc Nhĩ theo thói quen vuốt ve chòm râu của mình, hỏi: "Ngoài ra còn gì nữa không?"
"Phí tổn thất tinh thần vì anh trễ hẹn."
Đợi nàng dứt câu, hắn ngửa đầu hào sảng cười: "Tần đương gia thật biết đùa. Chi bằng để tôi mời cô một chầu rượu ngon coi như đáp lễ?"
"Điều đó là tất nhiên rồi."
Xoay người quan sát năm chiếc vali trắng lần lượt được đưa tới. Thời điểm Mao Khắc Nhĩ đang chuẩn bị nhận hàng và kiểm kê. Thì một trong số thuộc hạ nhà họ Tần bỗng ôm lấy cổ đau đớn kêu lên rồi ngã khuỵu xuống cùng vết máu tươi ồ ạt trào ra từ miệng.
"Đương gia."
Nhạy bén phát giác điều không ổn. Xa Thi Mạn cùng hai người còn lại lập tức lao đến bảo hộ nàng. Mà ngay lúc đó, những kẻ xung quanh cũng đồng loạt ngã xuống.
"Tần Lam, ngươi mau lãnh án tử hình đi." Ngày đăng: ..