Cảm giác bị phản bội luôn là cảm giác tồi tệ nhất.
Ấy vậy mà Long Thời Nhậm phải hứng chịu toàn bộ. Từ thuộc hạ, cho tới nỗi đau mất vợ con mà Tần Lam vừa nhẫn tâm gây ra.
"Ngươi... bằng cách nào...?" Cơ mặt hắn co giật, chẳng còn sự uy phong của một lão đại hắc bang từng đứng trên vạn người.
Trước sự ngỡ ngàng của kẻ vừa bị mình biến thành thân tàn danh bại. Nàng chỉ thản nhiên cười đáp: "Mật thám. Ngươi không ngờ ta sẽ dùng chiêu đơn giản nhất này phải không?"
Long Thời Nhậm run lên từng hồi.
"Phân nửa thuộc hạ của ngươi thuộc quản lý của Tần gia. Ít nhất thì kế hoạch này đã được ta kéo dài trong suốt mười năm qua - kể từ khi ngươi cùng Ngô Thái Minh cắt đứt liên lạc vì Thẩm Lan."
Nghe tới tên cha mẹ, Ngô Cẩn Ngôn có chút vô lực đứng dậy. Khiến Tô Thanh ở một bên phải nhanh chóng đỡ lấy cô.
"Chúng ta nên nói với nhau một chút chuyện cũ chứ?" Nàng hỏi, song cũng là một lời khẳng định. "Cẩn Ngôn a Cẩn Ngôn. Cha ngươi và Long lão đại này trước đây từng qua lại với nhau. Ý ta là... về mối quan hệ tình nhân ấy."
"Ngươi... nói cái gì?" Ngô Cẩn Ngôn da đầu như muốn vỡ bung.
Cha cô... cùng Long Thời Nhậm...?
"Sở dĩ lúc nãy hắn bỗng nổi khùng với ngươi. Thực chất cũng chỉ vì mẹ ngươi, Ngô Cẩn Ngôn. Thẩm Lan đã quyến rũ Ngô Thái Minh rồi sinh ra ngươi, hiển nhiên vì lẽ đó nên mối mình giữa cha ngươi và Long Thời Nhậm mới tan vỡ."
"Đừng nói nữa." Long Thời Nhậm gào lên một tiếng. "Tần Lam, ngươi cũng đâu có khác gì ta? Chuyện cũ của ngươi, chuyện ngươi từng sống chết vì Thẩm Lan, ngươi đừng hòng quên được."
"Im miệng."
Để thuộc hạ đem Long Thời Nhậm vẫn còn trong trạng thái khủng hoảng trói lại. Nàng từ trên cao nhìn xuống, đôi đồng tử ánh lên hàn khí bức người:
"Chúng ta khác nhau. Ít nhất thì thời gian qua ta vẫn luôn tìm cách giành lại những thứ thuộc về mình. Không giống như ngươi, mọi thứ ngươi giữ trong tay toàn bộ đều đã mất trắng. Long Thời Nhậm, nhận thua đi, vợ con ngươi đã chết cả rồi. Thứ duy nhất của ngươi bây giờ chỉ còn lại nỗi hận mà thôi."
Ánh mắt thoáng dừng lại trên người cô, nàng tiếp tục mở miệng: "Ngươi năm lần bảy lượt ngăn cản ta chiếm đoạt Thuận Giang, âu cũng bởi đó là di nguyện cuối cùng mà Ngô Thái Minh muốn ngươi thực hiện. Ngươi nhầm rồi, Thuận Giang ban đầu vốn thuộc quyền sở hữu của Tần gia."
"Long Thời Nhậm, Thẩm Lan đã đem Thuận Giang giao cho Ngô Thái Minh. Thẩm Lan đã đem tâm huyết của ông nội ta giao cho nam nhân ả gọi là chồng."
"Ta muốn đám người các ngươi phải chịu đau đớn mà ta từng trải qua. Các ngươi nhất định phải nếm cảm giác bị đâm lén bởi chính người mình yêu thương. Gần mười năm, ta đã nhẫn nhịn gần mười năm để có thể thành công xử lý đôi cẩu nam nữ Ngô Thái Minh và ả đàn bà Thẩm Lan đó, giờ thì đến lượt ngươi."
Long Thời Nhậm giãy giụa vài cái, trước khi sợi cước mỏng phiêu du qua cổ hắn - đứt lìa.
Nhìn đống máu thịt bầy nhầy trước mặt, Ngô Cẩn Ngôn trong lòng cuồn cuộn từng hồi. Cuối cùng ngăn không được mà nghiêng mình nôn thốc nôn tháo.
"Đương gia..." Tô Thanh thở dài.
"Biết sớm biết muộn thì cũng phải biết. Quán Dật, chuyện còn lại đều giao cho ngươi."
"Dạ."
Ngô Cẩn Ngôn bần thần nhìn ra cửa sổ.
Không thể nào... cha mẹ cô không thể nào là người như thế.
Chuyện của Long Thời Nhậm diễn ra quá nhanh. Thậm chí trước đó vì những lời đe dọa liên tiếp của Tần Lam và Xa Thi Mạn, cô còn nghĩ rằng bản thân phải cùng Long gia giao đấu một trận long trời lở đất.
Thật không ngờ mọi thứ chỉ là màn kịch giải trí mà nàng ta rảnh rỗi dựng lên.
Nàng ta luôn như vậy.
Hình ảnh một thân sườn xám trắng thuần đẹp đẽ nhưng hạ thủ lại chẳng khác nào ma quỷ khiến cô không tài nào quên được.
Giống như ngày mẹ cô nổ súng giết cha cô - trước sức ép từ người đàn bà máu lạnh ấy.
"A..."
Ngô Cẩn Ngôn thống khổ ôm lấy đầu rít lên từng tiếng.
Sự xuất hiện của cô trên thế giới này sai trái tới vậy sao? Sai trái tới mức khiến hàng trăm mạng người ngã xuống. Sai trái tới mức cô biết được rằng cha mẹ mình trước khi đến với nhau đều là người đồng tính?
Cha cô và Long Thời Nhậm.
Mẹ cô và Tần Lam...
Một vòng tròn luẩn quẩn vây hãm cả năm người, để rồi nhân vật chính phải gánh chịu toàn bộ hậu quả chỉ là mình cô thôi ư?
"Đương gia... tình hình của Cẩn Ngôn không được tốt cho lắm. Nếu cứ mãi như vậy... chỉ e nàng sẽ thực sự phát điên."
Tô Thanh lồng ngực hơi nhói lên. Ngô Cẩn Ngôn, đứa trẻ ấy chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi.
"Ai cũng phải nếm trải cảm giác đó."
Tần Lam ngửa đầu nốc cạn ly rượu đỏ: "Em muốn uống với tôi một ly không?"
"Đương gia..."
"Mà thôi, tôi vẫn nên tự gặm nhấm nỗi đau này thì hơn."
Ngày đăng: ..
Tác giả nhắc nhở: Thực ra tới đây đã vô cùng cẩu huyết, mọi người có thể tiếp tục câu chuyện hoặc dừng lại. Tránh những câu chuyện thị phi về sau =))))))