Dave đang ngồi trong phòng khách lúc Celeste về nhà. Anh ngồi một góc trên chiếc ghế salon bọc da đã nứt nẻ với hai chồng lon bia rỗng chất dưới thành ghế và một lon bia mới mở đang cầm trên tay, điều khiển vô tuyến vứt trên đùi. Anh đang xem một bộ phim mà có vẻ như tất cả các nhân vật đều đang gào thét ầm ĩ.
Celeste cởi áo khoác ở ngoài hành lang và nhìn ánh sáng màn hình nhấp nháy trên mặt Dave, những tiếng la hét trong phim ngày càng dữ dội hơn, hoảng loạn hơn cộng với những hiệu ứng âm thanh phụ trợ của Hollywood như tiếng bàn gãy và không nghi ngờ gì nữa là tiếng các bộ phận trên cơ thể người kêu răng rắc.
"Anh đang xem gì thế?"
"Một bộ phim ma cà rồng gì đó," Dave trả lời, mắt vẫn không rời khỏi màn hình khi nâng lon bia Budweiser lên miệng. "Tên trùm ma cà rồng đang giết hết những người tham dự bữa tiệc mà những người diệt ma tổ chức. Họ làm việc cho Vatican."
"Ai cơ?"
"Những người diệt ma ấy mà. Ôi khiếp quá," Dave nói, "hắn vừa xé toạc cái đầu của gã kia xuống."
Celeste bước vào trong phòng khách, nhìn lên màn hình vô tuyến và thấy một gã mặc đồ đen bay ngang qua phòng và chộp lấy đầu của một người phụ nữ đang kinh hãi rồi bẻ gãy cổ của cô ta.
"Ôi Chúa ơi, Dave."
"Không sao, giờ mới là hay đây này vì James Woods bắt đầu điên tiết lên rồi đấy."
"James Woods là ai?"
"Là người cầm đầu nhóm diệt ma. Hắn hơi bị kinh đấy."
Lúc này Celeste mới nhìn thấy hắn – James Woods trong trang phục áo khoác bằng da và quần jean bó đang nhặt một cái gì đó giống như cái ná và chĩa về phía tên ma cà rồng. Nhưng tên ma cà rồng lại nhanh hơn. Hắn đập cho James Woods tơi bời, đánh từ góc này sang góc kia như một con sâu và rồi một anh chàng khác chạy vào dùng súng tự động bắn vào tên ma cà rồng. Nhưng có vẻ cũng không được hiệu quả cho lắm, rồi hai bọn họ đột nhiên chạy qua mặt hắn cứ như là hắn đã quên mất bọn họ.
"Diễn viên này có phải là một trong hai anh em nhà Baldwin không nhỉ?" Celeste hỏi.
Cô ngồi lên trên thành ghế, đầu dựa vào tường.
"Ừ, chắc thế."
"Là Baldwin anh hay là Baldwin em nhỉ?"
"Anh không biết. Em làm anh không theo dõi kịp đây này."
Cô theo dõi bọn họ chạy qua một phòng khách khác cũng ngổn ngang xác chết mà không hiểu làm sao bằng ấy người có thể ở trong một căn phòng bé như thế rồi chồng cô kêu lên, "Giời ơi, thế này thì Vatican sẽ phải đào tạo ra một đội diệt ma mới thôi."
"Sao Vatican giờ lại quay ra quan tâm tới ma cà rồng cơ chứ?"
Dave mỉm cười và ngước nhìn cô với gương mặt trẻ con và đôi mắt đẹp của anh. "Bọn chúng rất ghê gớm. Chính là những tên trộm ly thánh khét tiếng."
"Ăn trộm ly thánh?" cô nói và có một thôi thúc được lùa tay vào tóc anh, để một ngày khủng khiếp trôi dần đi trong cuộc trò chuyện ngớ ngẩn này. "Thế cơ à."
"Ừ, rắc rối to đấy." Dave nói và uống cạn lon bia trong lúc James Woods, anh chàng Baldwin kia, và mấy cô gái trông có vẻ là bị say thuốc đang lao trên đường vắng trong một chiếc xe thùng, tên ma cà rồng bay đuổi theo đằng sau.
"Em đi đâu về thế?"
"Em mang áo tới nhà tang lễ."
"Làm gì mà mất đến mấy tiếng đồng hồ."
"Sau đó em tự dưng cảm thấy cần phải ngồi lại đâu đó suy nghĩ một chút. Anh biết đấy?"
"Suy nghĩ ư, tất nhiên rồi." Dave đứng dậy đi vào trong bếp mở tủ lạnh. "Em có muốn dùng một lon không?"
Cô không thực sự có nhu cầu nhưng lại nói, "Vâng, cũng được."
Dave trở lại phòng khách và đưa cho cô lon bia. Thường cô có thể đoán ra tâm trạng của anh dựa vào việc anh có mở sẵn lon bia cho cô hay không. Lần này, lon bia đã đưọc mở nhưng cô vẫn không biết tâm trạng của anh tốt hay xấu. Cô không tài nào đoán định được.
"Thế em nghĩ chuyện gì?" Anh bật nắp lon bia của mình, tiếng động gây ra còn chói tai hơn cả âm thanh phanh rít của chiếc xe tải trong vô tuyến trước khi lật nhào.
"Anh biết mà."
"Anh không biết, Celeste, anh không biết."
"Những chuyện," cô nhấp một ngụm bia. "Những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, về cái chết của Katie, về Jimmy và Annabeth tội nghiệp."
"Là mấy chuyện đó. Thế em có biết anh nghĩ gì trên đường đón Michael về không hả Celeste? Anh chỉ nghĩ là thằng bé hẳn sẽ cảm thấy rất mất mặt khi mẹ nó bỏ đi như thế mà chả nói với ai tiếng nào là đi đâu và khi nào thì trở về. Anh suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó."
"Thì em vừa nói với anh đấy thôi, Dave."
"Em nói gì với anh cơ?" Anh lại ngước lên nhìn cô nhưng lần này không còn cái vẻ trẻ con nữa. "Em nói gì với anh hả Celeste?"
"Tự dưng em muốn ngồi lại suy nghĩ một chút. Em xin lỗi đã không gọi điện. Nhưng mấy ngày hôm nay thật mệt mỏi. Em chẳng còn là chính mình nữa."
"Chả ai còn là chính mình cả."
"Gì cơ?"
"Giống như bộ phim này ấy. Họ chẳng còn biết ai là người thật và ai là ma cà rồng nữa. Anh đã xem mấy phần trước, và cái gã Baldwin kia, hắn ta sẽ phải lòng cô gái tóc vàng đó dù biết rằng cô ta đã bị ma cà rồng cắn cổ. Nghĩa là cô ta cũng sẽ biến thành một con ma cà rồng chứ gì? Nhưng hắn ta bất cần. Vì hắn yêu cô ấy. Thế nhưng cô ấy lại là một kẻ hút máu người. Cô ấy sẽ hút máu hắn và biến hắn thành một cương thi di động. Ý anh là, trở thành ma cà rồng hẳn có điểm thú vị. Ngay cả khi ta biết rằng nó sẽ hại chết ta, khiến ta bị nguyền rủa mãi mãi, khiến ta suốt đời phải đi cắn cổ người khác, phải trốn tránh ánh mặt trời và những đội diệt ma của Vatican. Rồi đến một ngày ta thức dậy và quên mất làm người nghĩa là như thế nào. Hóa ra cũng chẳng tệ lắm. Ta bị đầu độc nhưng thuốc độc cũng không có gì đáng sợ nếu như ta học được cách chung sống với nó." Dave nói và đặt chân lên bàn, uống một hơi dài. "Ít nhất đó là ý kiến của anh."
Celeste từ trước tới giờ vẫn bất động chợt ngồi nhỏm dậy trên thành ghế nhìn xuống chồng mình. "Dave, anh đang nói thứ quái quỷ gì vậy?"
"Chuyện ma cà rồng, em yêu. Chuyện người sói."
"Người sói? Anh lại nói lăng nhăng gì thế?"
"Lăng nhăng ư? Em nghĩ là anh giết Katie chứ gì. Dạo này chúng ta chỉ toàn nghĩ những thứ lăng nhăng như thế đấy."
"Em không có... Từ đâu mà anh lại sinh ra ý này?"
Anh lấy móng tay gảy gảy nắp lon bia. "Ở trong bếp nhà Jimmy, em gần như không có đủ can đảm để nhìn anh lúc rời đi. Em dựng cái váy của con bé lên như thể nó vẫn ở trong đó và em thậm chí không dám nhìn anh lấy một lần. Thế nên anh bắt đầu suy nghĩ. Anh tự hỏi, tại sao vợ mình lại muốn cự tuyệt mình? Rồi anh chợt nghĩ ra, chắc là Sean. Cậu ta nói gì đó với em phải không? Cậu ta và cái lão đồng sự đáng sợ kia hẳn đã tra hỏi em."
"Không có."
"Không ư? Nói dối."
Cô không thích cái vẻ bình tĩnh của anh. Cô nghĩ chắc là do anh đã uống khá nhiều. Khi say rượu Dave luôn có một vẻ đờ đẫn, nhưng cái vẻ lặng lẽ của anh lúc này rất đáng sợ, như thể trong lòng anh đang kìm nén một cái gì đó thật ghê gớm.
"David..."
"Giờ lại chuyển sang gọi là David nữa cơ đấy."
"Em không nghĩ vậy. Chỉ là em có chút hoang mang."
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô. "Vậy thì hãy nói nó ra, em yêu. Đó là chìa khóa của một mối quan hệ bền vững, hai vợ chồng phải đối thoại, trao đổi với nhau."
Hiện giờ cô có đô la trong tài khoản và một thẻ Visa có thể rút tới đô la nhưng đã tiêu hết . Ngay cả nếu cô có mang được Michael trốn ra khỏi ngôi nhà này thì cũng chẳng thể nào đi đâu xa được. Hai hay ba đêm trong một khách sạn rẻ tiền nào đó rồi Dave sẽ tìm ra họ. Anh ta không phải là một thằng ngốc. Anh ta có thể dò ra họ, cô biết thế.
Cái túi rác. Cô có thể đưa cái túi rác đó cho Sean Devine và anh ta có thể tìm thấy vết máu trên quần áo của Dave. Ngày nay kỹ thuật xác định ADN rất tiên tiến, họ sẽ tìm thấy vết máu của Katie trên chỗ quần áo đó và bắt Dave.
"Nào, anh nghe đây. Em nói đi. Hãy nói mọi chuyện cho thật rõ ràng. Anh nghiêm túc đấy. Anh muốn, thế nào nhỉ, làm nguôi đi nỗi sợ hãi của em."
"Nhưng em không có sợ hãi."
"Trông em có vẻ sợ hãi."
"Nhưng em không có."
"Thôi đuợc rồi." Anh rút chân khỏi bàn. "Vậy hãy nói cho anh biết cái gì đã khiến em phiền lòng, em yêu?"
"Anh say rồi."
Anh gật đầu. "Đúng thế. Nhưng không có nghĩa là anh không thể nói chuyện."
Trên ti vi, tên ma cà rồng lại vặn đầu một người khác, lần này là một linh mục.
"Sean không hỏi em gì cả. Em nghe lỏm họ nói chuyện lúc anh đi mua thuốc lá cho Annabeth. Em không biết anh đã nói gì với họ lúc trước nhưng họ không tin câu chuyện của anh. Họ biết anh có mặt ở quán Last Drop lúc sắp đóng cửa."
"Còn gì nữa?"
"Có người nhìn thấy xe ô tô của chúng ta trong bãi đỗ xe lúc Katie rời khỏi. Và họ không tin câu chuyện của anh về bàn tay bị thương."
Dave giơ bàn tay lên xoay xoay trước mặt. "Chỉ có thế thôi?"
"Em chỉ nghe được có vậy."
"Thế điều đó khiến em nghĩ tới chuyện gì?"
Thiếu điều thì cô lại đưa tay ra chạm vào người anh. Trong giây lát, trên người anh không còn cái vẻ đe dọa như lúc trước nữa mà là sự thất thế. Vai anh và lưng anh chùng xuống, khiến cô những muốn chìa tay ra chạm vào người anh nhưng cố cưỡng lại.
"Dave, hãy kể cho họ về vụ cướp."
"Vụ cướp?"
"Vâng. Có thể anh sẽ phải ra tòa. Thì sao chứ? Còn hơn bị mang tiếng là kẻ sát nhân."
Là lúc này đây, cô nghĩ. Hãy nói là anh đã không làm chuyện đó. Hãy nói là anh không hề thấy Katie rời khỏi quán Last Drop. Nói đi, Dave.
Nhưng anh lại bảo, "Anh biết em đang nghĩ gì. Anh biết. Anh trở về người đầy máu đúng vào thời điểm Katie bị giết. Anh hẳn là đã giết cô ấy."
"Vậy sao?" Celeste buột miệng.
Dave đặt lon bia xuống và bắt đầu cười ngặt nghẽo. Anh co hai chân lên, ngã người vào đống gối đệm cười sằng sặc. Anh cười như một kẻ bị động kinh, mỗi lần há miệng ra để thở lại biến thành một tràng cười mới. Cười cho tới khi nước mắt chảy ra giàn giụa, cười tới rung cả người. "Anh... anh... anh... anh..." Anh cười đến nỗi không nói nổi nên lời. Một trận cười khủng khiếp. Nó dâng lên cuồn cuộn trong lòng anh, phun trào và rồi nước mắt bắt đầu tuôn như mưa, trên má, trên miệng, trên môi anh cũng ướt đẫm.
Sự thực là trong đời, Celeste chưa bao giờ cảm thấy khiếp sợ đến thế.
"Ha ha ha, Henry," anh nói, tiếng cười cuối cùng cũng dịu đi.
"Gì cơ?"
"Henry. Henry và George ấy, Celeste. Đó là tên của chúng. Nghe thật là hài hước phải không? Để anh nói cho em biết, George là một tên kỳ lạ. Còn Henry đích thực là một tên khốn kiếp."
"Anh đang nói gì vậy?"
"Về Henry và George," anh nói vẻ hào hứng. "Anh đang nói về Henry và George. Bọn chúng mang anh đi một chuyến. Một chuyến đi kéo dài bốn ngày. Và nhốt anh dưới một căn hầm trong một chiếc túi ngủ rách rưới, bẩn thỉu trên sàn đá và Chúa ơi, Celeste, chúng tận hưởng trò vui của mình. Không có ai tới để giúp cậu bé Dave ngày đó cả. Không có ai xông vào để giải cứu cậu ta. Cậu ta đành phải giả vờ như chuyện đó đang xảy ra với một người khác chứ không phải là Dave. Và cái ý nghĩ đó ăn sâu vào đầu óc cậu ta tới mức cậu ta như có thể tự xẻ mình ra làm hai được. Và cậu ta đã xẻ ra làm hai thật. Một người là cậu bé Dave ngày xưa thì đã chết. Còn đứa trẻ thoát ra khỏi căn hầm đó, anh không biết nó là đứa quái quỷ nào nữa – nó thực chất là anh – nhưng nó chắc chắn không phải là cậu bé Dave ngày xưa. Dave của ngày xưa đã chết rồi."
Celeste không nói nên lời. Trong suốt tám năm kết hôn, Dave chưa bao giờ mở miệng nói về chuyện mà tất cả mọi người đều biết đã xảy ra với anh hồi ấy. Anh chỉ kể với cô là anh đang chơi với Sean và Jimmy thì bị bắt cóc rồi sau đó anh bỏ trốn, tất cả chỉ có thế. Cô chưa bao giờ nghe anh nhắc tới tên hai gã kia. Cũng không bao giờ nghe anh nói về chiếc túi ngủ. Cô không hề biết bất kỳ chi tiết nào. Cứ như thể, vào chính phút giây này, cả hai người bọn họ đột nhiên bừng tỉnh sau một giấc mơ dài về cuộc sống hôn nhân và bắt buộc phải đối mặt với những lý lẽ, những lời nói dối nửa vời, những ham muốn thầm kín và mặt khuất của nhau. Cùng chứng kiến cuộc hôn nhân của họ bị nghiền nát bởi một sự thật phũ phàng rằng họ không hề biết gì về đối phương nhưng cứ nuôi hy vọng một ngày nào đó có thể làm được.
"Vấn đề là ở chỗ đó, em thấy không?" Dave nói. "Vấn đề là ở chỗ đó, giống như lúc trước anh có nói về ma cà rồng ấy. Chính là như thế. Chính xác là như thế."
"Như thế là như thế nào?" Celeste thì thào.
"Là nó sẽ không chui ra. Một khi nó nhập vào bên trong chúng ta, nó sẽ bám lại." Anh lại nhìn chiếc bàn uống nước và Celeste có cảm giác như anh đang rời khỏi cô.
Cô chạm vào tay anh. "Dave, cái gì không chui ra? Cái gì mà chính là như thế?"
Dave nhìn vào tay cô như thể anh sắp cắm phập răng mình vào đó rồi cắn xé, róc thịt ra. "Anh không thể tin cậy đầu óc của chính mình nữa, Celeste. Anh cảnh cáo em đấy. Anh không thể tin vào đầu óc của chính mình."
Cô rụt tay lại cảm thấy hơi rùng mình chỗ tiếp xúc với da thịt anh.
Dave loạng choạng đứng dậy. Anh nghếch đầu lên nhìn cô như thể không biết cô là ai và vì sao lại xuất hiện trên thành ghế của mình. Anh nhìn sang chiếc ti vi và gã James Woods đang cầm nỏ bắn vào ngực ai đó rồi thì thào, "Bắn hết bọn chúng đi, giết hết đi. Bắn hết đi."
Anh quay sang Celeste, nở một nụ cười của người say.
"Anh phải ra ngoài."
"Được thôi," cô nói.
"Anh phải ra ngoài và suy nghĩ."
"Vâng."
"Nếu anh tập trung suy nghĩ một lát chắc chuyện đó sẽ ổn thôi. Chỉ cần tập trung một chút."
Celeste không dám hỏi "chuyện đó" là chuyện gì.
"Vậy thế nhé," anh nói rồi bước ra cửa. Anh mở cửa, bước qua ngưỡng cửa rồi đột nhiên cô lại thấy tay anh túm lấy bậu cửa và thò đầu vào.
Anh chỉ thò đầu vào nhìn cô và bảo: "À nhân tiện nói với em là anh đã đổ rác rồi nhé."
"Gì cơ?"
"Cái túi rác. Cái túi mà em để quần áo của anh! Lúc nãy anh đã mang ra ngoài vứt rồi."
"Ồ," cô nói và cảm giác buồn nôn lại dâng lên.
"Vậy, gặp lại em sau nhé."
"Vâng. Gặp lại anh sau."
Cô lắng nghe tiếng bước chân của anh cho tới khi anh xuống tới chân cầu thang. Cô nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt mở ra và tiếng chân Dave bước ra ngoài hiên và đi xuống đường. Cô leo lên cầu thang dẫn tới phòng Michael, nghe thấy thằng bé đang thở sâu trong giấc ngủ. Rồi cô rẽ vào phòng tắm và bắt đầu nôn mửa.
Anh không tìm thấy chỗ Celeste để xe. Đôi khi, nhất là khi có bão tuyết, họ phải lái xe đi tám dãy nhà để tìm một chỗ để xe, thế nên Celeste rất có khả năng đã đậu xe ở tận khu Thượng, tuy nhiên anh để ý thấy có mấy chỗ trống trước cửa nhà. Nhưng như thế cũng tốt. Anh vẫn còn hơi say để lái xe. Có lẽ đi dạo một chút sẽ giúp anh tính táo hơn.
Anh đi lên phố Crescent, tới đại lộ Buckingham thì rẽ trái, tự hỏi đầu óc mình có vấn đề gì mà lại đi giải thích với Celeste như thế. Chúa ơi, anh thậm chí còn nói ra tên của chúng, Henry và George. Lại còn nhắc tới cả ngưòi sói nữa chứ, thật là ngu ngốc.
Chết tiệt!
Giờ thì cảnh sát đã chính thức nghi ngờ anh. Họ hẳn đang theo dõi anh. Không thể tiếp tục nghĩ về Sean như một người bạn lâu năm bị thất lạc. Chuyện đó đã là quá khứ và giờ đây Dave mới nhớ ra điều khiến anh không ưa Sean khi họ còn nhỏ chính là cái uy của cậu ta, luôn cho rằng mình đúng, giống như những đứa trẻ may mắn khác – thật ra chỉ là nhờ may mắn – có cả bố cả mẹ, một ngôi nhà đẹp, quần áo và những dụng cụ thể thao đời mới nhất.
Cái tay Sean khốn kiếp đó. Với đôi mắt quyến rũ. Và giọng nói mê hoặc của cậu ta nữa chứ. Cứ nhìn đám phụ nữ trong bếp rớt hết cả dãi ra khi thấy cậu ta xuất hiện thì biết. Đúng là một tên khốn kiếp, với cái mẽ điển trai khốn kiếp của cậu ta, tới vẻ tinh tướng, những câu chuyện hài hước mà cậu ta kể và sự khoa trương của cậu ta, rồi thì tên tuổi được nhắc tới trên báo.
Dave cũng không phải là một thằng ngốc. Anh hoàn toàn đủ sức đương đầu với thách thức, chỉ cần đầu óc thông tỏ trở lại. Chỉ cần đầu óc anh bình tĩnh lại. Nếu như có thể vặt đầu anh ra và lắc cho tới khi nó thông suốt trở lại thì anh cũng không ngại.
Nhưng vấn đề nguy cấp nhất lúc này chính là Thằng Bé Trốn Thoát Khỏi Bầy Sói và Trưởng Thành đã lộ diện quá nhiều. Dave đã hy vọng cái việc mà anh làm tối thứ Bảy ấy sẽ giải quyết vấn đề này, sẽ khiến Thằng Bé Trốn Thoát Khỏi Bầy Sói và Trưởng Thành câm miệng lại và quay trở về với khu rừng trong tâm trí anh. Đêm đó, Thằng Bé muốn nhìn thấy máu, muốn reo rắc đau thương. Dave không có cách nào khác là phải đáp ứng nó.
Lúc đầu chỉ là vài cú đấm, một cú đá, không có gì đáng kể. Nhưng rồi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, Dave cảm thấy cơn thịnh nộ trong lòng anh phun trào và Thằng Bé tiếp quản. Thằng Bé đúng là một kẻ dữ tợn. Chừng nào chưa đập nát óc người ta ra thì nó còn chưa thỏa mãn.
Thế rồi khi mọi chuyện kết thúc thì Thằng Bé cũng rút lui. Nó bỏ đi để Dave ở lại giải quyết hậu quả. Và Dave đã hoàn thành nhiệm vụ. Đã giải quyết chuyện đó một cách nhanh gọn. (Có lẽ không mỹ mãn như anh hy vọng nhưng khá ổn thỏa.) Và anh đặc biệt chọn một biện pháp khiến Thằng Bé sẽ phải biến mất trong một thời gian dài.
Nhưng Thằng Bé đó đúng là một tên ma mãnh. Nó lại xuất hiện, gõ cửa bảo với Dave rằng nó chuẩn bị tái xuất dù anh có sẵn sàng chấp nhận hay không. Chúng ta có việc phải xử lý, Dave.
Bước đi nghiêng ngả, chân cao chân thấp, đại lộ Buckingham hiện ra lờ mờ trước mắt anh, nhưng Dave biết là hai người bọn họ đã tới gần quán Last Drop. Họ đã tới gần hai khu phố tệ nạn đầy rẫy những kẻ biến thái và gái mại dâm, tất cả bọn họ đều vui vẻ bán đi cái mà Dave đã bị cưỡng bức tước đoạt đi.
Là cưỡng bức tước đoạt của tôi, Thằng Bé nói. Anh lớn rồi. Đừng cố ôm lấy nỗi thống khổ của tôi.
Tệ nhất là ở đây còn có những đứa trẻ. Giống như một lũ yêu tinh. Chúng lao ra từ các lỗ cửa hay xác ô tô cũ và mời mọc khách thổi kèn. Chúng bán mình với giá hai mươi đồng. Chúng sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.
Đứa nhỏ tuổi nhất, thằng bé mà Dave nhìn thấy tối hôm thứ Bảy, chắc chưa quá mười một tuổi. Nó có những quầng đen cáu bẩn dưới mắt, da trắng nhợt và mái tóc dày màu đỏ dính bết, trông lại càng giống một tiểu yêu tinh. Ở tuổi nó thay vì ở nhà xem phim truyền hình nó lại ra đúng đường để thổi kèn cho những kẻ biến thái.
Dave đã nhìn thấy thằng bé từ phía bên kia đường lúc rời khỏi quán Last Drop và dừng lại bên cạnh xe của mình. Thằng bé đứng dựa vào một cột đèn đường, phì phèo hút thuốc và khi mắt nó khóa chặt với mắt anh, anh chợt có cái cảm giác đó. Một sự xáo trộn. Một khao khát được tan chảy. Được nắm tay cậu bé tóc đỏ đó tìm một chỗ yên tĩnh chỉ có hai người với nhau. Sẽ rất dễ dàng, sẽ rất thoải mái, cái cảm giác được buông tay thật là tuyệt vời. Ít nhất là buông tay đầu hàng với cái cảm giác mà anh đã chôn giấu suốt bao năm qua.
Đúng đấy, hành động đi, Thằng Bé nói.
Nhưng (đây chính là lúc hai nửa đối địch trong Dave xung đột) anh biết sâu thẳm trong lòng mình rằng đó sẽ là tội lỗi khủng khiếp nhất. Cho dù cám dỗ kia có sức quyến rũ thế nào đi nữa nhưng nếu phạm phải thì sẽ không thể quay đầu lại. Nếu phạm phải điều đó anh sẽ vĩnh viễn không có cảm giác toàn vẹn và sẽ mãi mãi ở lại dưới căn hầm ấy với Henry và George. Anh vẫn luôn tự nhắc nhở mình như thế trong những lúc bị cám dỗ, lúc đi qua trạm chờ xe buýt ở trường học, những sân chơi, những bể bơi công cộng vào mùa hè. Anh vẫn tự nhủ rằng anh sẽ không trở thành một kẻ như Henry và George. Anh tốt hơn chúng. Anh đang nuôi dạy một đứa con trai. Anh yêu vợ mình. Anh phải mạnh mẽ. Càng ngày anh càng phải nhắc nhủ mình nhiều hơn.
Những điều đó đã không giúp được gì cho anh vào đêm thứ Bảy ấy. Vào cái đêm thứ Bảy đó, ham muốn thôi thúc anh mãnh liệt hơn bao giờ hết. Thằng bé tóc đỏ đứng dựa cột đèn có vẻ như cũng nhận ra điều đó. Cái miệng ngậm thuốc của nó mỉm cười với Dave và Dave có cảm giác như bị một thế lực nào đó lôi kéo sang vỉa hè phía bên kia. Giống như đang đi chân trần trên một con dốc bằng xa tanh.
Thế rồi một chiếc ô tô xuất hiện và sau vài câu trao đổi thằng bé liền trèo lên xe sau khi ném về phía Dave một cái nhìn thương hại. Dave nhìn theo chiếc xe Cadillac màu trắng và xanh sẫm quay đầu chạy về phía anh rồi vào sâu trong bãi đỗ xe của quán Last Drop. Dave chui vào xe của mình quan sát chiếc Cadillac dừng lại bên cạnh một rặng cây cao, bao phủ lấy dãy hàng rào xiêu vẹo của bãi đỗ. Người lái xe tắt đèn nhưng vẫn để động cơ chạy và Thằng Bé lại thì thầm trong tai anh: Là Henry và George, Henry và George, Henry và George.
Tối nay chưa tới quán Last Drop thì Dave đã vội quay trở lại vậy mà Thằng Bé vẫn gào thét bên tai anh. Tôi chính là anh, Tôi chính là anh, Tôi chính là anh, nó gào lên.
Và Dave những muốn dừng lại mà khóc. Anh muốn chống hai tay lên bức tường gần nhất mà khóc vì anh biết là Thằng Bé đã nói đúng. Thằng Bé Trốn Thoát Khỏi Bầy Sói và Trưởng Thành đã trở thành một Con Sói. Thành Dave.
Dave Người Sói.
Chuyện này hẳn phải xảy ra mới đây vì Dave không nhớ nổi giây phút cơ thể anh biến đổi, linh hồn bốc hơi và biến mất để nhường chỗ cho cái thực thể mới này. Nhưng rõ ràng là điều đó đã xảy ra. Có lẽ trong lúc anh đang ngủ.
Nhưng anh không thể dừng lại để mà khóc được. Khu vực này quá nguy hiểm, đầy rẫy những kẻ nghiện hút, thấy Dave say như vậy hẳn sẽ tấn công. Ngay lúc này một chiếc xe ô tô đang chậm rãi lăn bánh trên đường quan sát anh, nghiên cứu con mồi.
Anh hít một hơi thật sâu rồi sải bước vững chãi, cố tạo ra vẻ tự tin và xa cách. Anh ưỡn vai, mắt phóng ra tia hăm dọa rồi bắt đầu quay trở về, nhưng đầu óc anh vẫn chưa thực sự thông suốt vì Thằng Bé kia vẫn không ngừng la hét trong đầu anh, nhưng Dave quyết tâm phớt lờ nó đi. Anh hoàn toàn có thể làm được điều đó. Anh là một kẻ mạnh mẽ. Anh là Dave Người Sói.
Âm lượng của thằng bé quả thật có giảm dần. Chỉ còn giống như những lời thủ thỉ trên đường trở về.
Tôi là anh mà, Thằng Bé nói, giọng điệu giống như một người bạn. Tôi là anh mà.
Celeste ra khỏi nhà với Michael vẫn còn nửa thức nửa ngủ trên vai và phát hiện ra Dave đã lái xe đi mất. Cô đã đỗ xe ở cách đó nửa dãy nhà, ngạc nhiên khi phát hiện ra có thể tìm thấy một chỗ như thế vào cuối ngày nhưng giờ đây thay vào đó là một chiếc xe Jeep màu xanh nước biển.
Chuyện này đã xảy ra ngoài dự kiến của cô. Cô những định đặt Michael vào ghế bên và hành lý của họ ở băng sau rồi lái xe tới khách sạn Econo Lodge cách đó khoảng năm cây số trên đường cao tốc.
"Chết toi," cô nói to và cố kiềm chế để khỏi gào lên vì tuyệt vọng.
"Mẹ không sao chứ?" Michael lẩm bẩm. "Không sao, Mike."
Vừa vặn lúc đó có một chiếc xe taxi rẽ khỏi phố Perthshire ra đại lộ Buckingham. Celeste liền giơ tay đeo hành lý của Michael lên vẫy và chiếc xe dừng lại ngay trước mặt cô. Celeste đành chấp nhận trả sáu đô để tới Econo Lodge. Cô sẵn sàng trả cả trăm đô để rời khỏi chỗ này ngay lập tức, tới một nơi đủ xa để có thể suy nghĩ thông suốt mà không cần phải thấp thỏm quan sát nắm đấm cửa hay sự trở lại của một người đàn ông vừa cho rằng cô là một con ma cà rồng hút máu chỉ đáng được cắm một cái cọc xuyên qua tim sau đó bị cắt đầu cho tiệt đường sống. "Bà muốn đi đâu?" người lái taxi hỏi khi Celeste đặt túi lên ghế rồi chui vào ngồi bên cạnh, Michael vẫn ở trên vai.
Đi đâu cũng được, cô những muốn nói. Đâu cũng được miễn là rời khỏi chỗ này.