Đông Sang Có Xuân Về Chăng

chương 7: không chịu thừa nhận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ba năm, khoảng thời gian không ngắn cũng không dài. Nhưng nó đủ cho người ta biến việc gì đó thành thối quen, biến người ta từng không xem trọng trở thành tri kỉ. Và hơn nữa nó biến ta trở thành kẻ si tình trước người ta từng chán ghét.

Thừa Xuân kéo Tiếu Tiếu khỏi phòng riêng của Tần Khang trong sự hả hê và thoả mãn. Đến giờ phút này, khi đã bước ra khỏi nơi đấy cô vẫn chưa dám tin là mình đã làm ra chuyện ấy.

Quả là một điều không thể nào với Thừa Xuân của kiếp trước luôn xem Tần Khang quan trong hơn tất cả. Với cô mà nói lúc nào cũng dè dặt khép nép. Thiếu chút nữa tôn thờ Tần Khang trở một một đấng tối cao. Nhưng còn bây giờ trong giờ phút này trong mắt Thừa Xuân đã sớm không còn xem Tần Khang là tất cả. Mối quan hệ giữa cô và Tần Khang hiện tại bây giờ chắc có lẽ ngay cả trên danh nghĩa là bạn cũng không thể.

Tần Khang lặng nhìn Thừa Xuân kéo tay Tiếu Tiếu ra khỏi phòng. Nhìn đôi tay của cô siết lấy tay cậu nhóc kia như thế, một lần nữa khiến anh chướng mắt. Anh như muốn thiêu đốt nó, muốn cắt đứt nó. Trong tâm trí anh lúc này thường trực cảm giác khó chịu khi cô đối xử với Tiếu Tiếu đầy ấm áp như vậy. Nhưng lại đối với anh lại lạnh lùng một cách lạ thường.

Không phải là vừa mới hôm qua cô còn đeo bám anh đấy sao?

Hôm nay Thừa Xuân lại trở nên kì lạ như vậy. Cô trưng cái bộ mặt lạnh đó với anh nhưng lại nở nụ cười tươi như thế với cậu nhóc Tiếu Tiếu kia.

Trong đầu Tần Khang bất chợt dâng lên một suy nghĩ làm cho anh không ngừng cảm giác khó chịu. Phải hay không Thừa Xuân đã từ bỏ anh chạy theo tình nhân trẻ? Liệu có phải cô không còn tình cảm với anh nên đã làm như vậy?

Vừa nghĩ đến đây thôi máu của Tần Khang đã đổ dồn lên não. Anh bực tức cầm chiếc ly trên bàn ném thẳng vào tường.

Tiếng vỡ " choang", từng mãnh vỡ văng tung tóe vang khắp phòng. Tần Khang lấy tay ôm ngực trái của mình. Một cảm giác đau nhói khi trái tim anh đã sớm vỡ vụng như chiếc ly thủy tinh kia mỗi anh khi nghĩ về cô và Tiếu Tiếu. Đến giờ phút này, Tần Khang buộc phải thừa nhận bản thân đang ghen tức với Tiếu Tiếu, nhưng chỉ là ghen tức với cậu nhóc kia vì dám sỉ nhục lên danh dự một người đàn ông của anh. Hoàn toàn không dính dáng gì đến tình cảm của anh dành cho Thừa Xuân.

Dù là Tần Khang luôn miệng không thừa nhận. Nhưng mọi hành động của anh đã nói lên tất cả. Tần Khang lấy Tiếu Tiếu làm chiếc vỏ của mình để trốn tránh thừa nhận tình yêu của anh dành cho Thừa Xuân. Thử hỏi Tần Khang nếu không yêu. Thì làm sao lại cảm thấy khó chịu khi Thừa Xuân không để ý đến anh, rồi còn bực tức thậm chí nổi giận khi thấy Thừa Xuân nắm tay kẻ khác không phải anh.

Một khi ta đã yêu một ai thì ta muốn không yêu nữa có vẻ hơi khó. Tần Khang đã sớm có tình cảm giác Thừa Xuân nhưng vẫn luôn không thừa nhận và trốn tránh nó. Điều khiến Tần Khang phải như thế chắc có lẽ là do Tần Khang đang sợ mất mặt với người mà anh luôn xua đuổi thề thốt chết cũng không yêu mà nay lại có tình cảm như thế.

Nhưng chung quy nó chỉ là cái cớ cho vỏ bọc hoàn mĩ, cho sự trốn tránh của anh. Thế nhưng một khi Tần Khang lựa chọn trốn tránh chính anh sẽ lại càng lún sâu hơn vào nó. Và rồi đến một giới hạn nào đó, cái bọc ấy sẽ bị chọc thủng giống như lúc nãy mà thôi.

Trong lúc Tần Khang cố chấp nép mình vào chiếc vỏ không chịu thừa nhận. Thừa Xuân đã sớm kéo Tiếu Tiếu đi khá xa khỏi phòng của anh.

Đi một lúc Thừa Xuân dừng lại, cô xoay người lại nhìn Tiếu Tiếu đang mặc cho cô kéo đi.

Thừa Xuân nheo mắt:

- Không phải bình thường em luôn ăn hiếp người khác sao? Thế mà hôm nay lại để bị ăn hiếp là như thế nào!

Tiếu Tiếu nghe câu hỏi của Thừa Xuân câu ngay lập tức đã biểu môi thể hiện thái độ của mình.

- Những người em ức hiếp được toàn là dưới quyền em không! Còn với Tần Khang chị biết anh ta là ai không hả? Ngôi sao hạng A đó! Em chỉ là quản lí kim trợ lí của người mẫu chỉ có một chút tiếng tâm như chị thì làm sao dám chống đối được cơ chứ!

Thừa Xuân nhéo lấy tai Tiếu Tiếu.

- Cái gì một chút tiếng tâm hả Tiếu Tiếu? Chị có nên cho rằng em đang hạ bệ chị hay không?bg-ssp-{height:px}

Tiếu Tiếu cười hì hì.

- Em nào dám cơ chứ! Phải không siêu mẫu Thừa Xuân nổi lừng nổi lẫy. Siêu cấp xinh gái của lòng em.

Thừa Xuân buông tai Tiếu Tiếu ra. Vốn vĩ cô không dùng lực nên tai Tiếu Tiếu trước và sau khi bị nhéo cũng không khác là mấy.

- Thôi được rồi! Đừng nịnh nọt chị nữa chị sẽ tha cho em. Nhưng phải nhớ một điều sau này bị ai ức hiếp, thì cứ lấy bà chị này ra làm chổ dựa nghe chưa!

Thừa Xuân nói như thế chợt làm cho Tiếu Tiếu ấm lòng. Cậu cảm giác rất rõ rằng giữa cậu và Thừa Xuân vốn đã không còn tồn tại khoảng cách mà đáng lẽ hai người phải có.

Bởi lẽ Thừa Xuân sớm đã không còn xem Tiếu Tiếu là người làm công như trước đây mà thay vào đó là được cô đối xử như một đứa em trai trong nhà.

- Em biết rồi! Sau này ai ức hiếp em sẽ nói tên chị ra cho họ chạy mất dép luôn.

- Ừm... Giờ thì ra bên ngoài mua cho chị cốc cafe đi. Đợi ly nước của em mà khô cả họng rồi.

Tiếu Tiếu giơ ngón tay Ok sau đó nhanh như chớp mà chạy ra ngoài mua cho cô. Thừa Xuân lặng nhìn hình bóng Tiếu Tiếu dần khuất dần đi cô chợt thở dài một hơi. Sau đó cô xoay người đi vào nhà vệ sinh để trang điểm sơ lại.

Lúc ra khỏi nhà vệ sinh,với gương mặt được coi là có thêm sức sống Thừa Xuân bắt gặp anh trợ lí đạo diễn đang hì hục chạy đến. Anh ta vừa thấy được cô ngay lập tức biểu hiện vui vẻ trên khuôn mặt.

- Thừa Xuân, Trương đạo diễn tìm cô kìa!

Thừa Xuân bước lại gần anh ta.

- Bây giờ vẫn còn thời gian nghỉ trưa mà! Ông ấy sao lại tìm tôi cô chứ.

Anh trợ lí lắc đầu, thể hiện anh không biết nguyên nhân đó.

- Tôi cũng không biết nữa. Nhưng dường như ông ấy đang rất tức giận thì phải.

Anh trợ lí nói làm cho Thừa Xuân sinh ra khó hiểu. Trương ác ma khi nãy không phải vẫn còn vui vẻ lắm sao. Tại sao bây giờ lại nổi cơn tìm cô cơ chứ.

Truyện Chữ Hay