Trong lòng Nghê Thường cũng vui vẻ, đến cục đá cũng biết mình tốt vậy lần này đến không phải là muốn vạch rõ tâm ý mình sao? Hiện tại sư phụ đi đâu còn chưa biết, nhưng Minh Nguyệt Hiệp cũng không còn như trước nữa xung quanh toàn là nguy hiểm, mình cũng nên tính đến chuyện này.
"Sao có thể chứ, chúng ta chỉ là liên minh tốt, là bằng hữu tốt, bằng hữu tốt a!" ai ngờ nghe Đông Phương nói như vậy, còn cười thất thanh nàng sao lại biết ghen, nếu người này thông minh thêm chút nữa thì mình cũng sẽ vì nàng mà vui vẻ, nhưng Lệnh Hồ Xung kia cho dù là gia thế hay là võ công cũng không xứng với nàng, Nghê Thường vẫn đáng giá tốt hơn nam nhân.
Đông Phương lại nói dối, nhưng trong tình cảm cho đến giờ nàng không hề nói dối Nghê Thường mất mát thì thầm: "Đồng minh tốt, bằng hữu tốt, bằng hữu nói cũng phải." không lẽ chỉ có mình là hy vọng xa vời? trong mắt mình liên quan đến tình cảm trong nàng chĩ có như vậy thôi sao?
Nhận ra tâm tình Nghê Thường không vui Đông Phương muốn mở miệng an ủi, nhưng lại không biết nói gì. "Lệnh Hồ Xung kia không xứng với ngươi, ta sẽ tìm cho ngươi một nam nhân ưu tú khác được không?"
Lời vừa nói ra sắc mặt Nghê Thường càng thêm khó coi, vất vả lắm mới kiềm chế bản thân nổi giận.
Đông Phương cảm thấy tâm tình Nghê Thường đang tệ hơn, khí tràng xung quanh đang vùi lấp Đông Phương, Đông Phương đánh bạo tiến tới nắm tay Nghê Thường ngạc nhiên phát hiện không bị nàng hất ra.
"Ngươi." chữ này cơ hồ Nghê Thường phát ra từ trong kẽ răng, mặt đầy phong vân áp xuống Đông Phương lại cảm thấy sinh mạng mình như đang bị uy hiếp, vì vậy nhìn bên cạnh may là không có ai, chỉ có mỗi Dương Liên Đình, cũng không biết đã đi đâu rồi. Chờ chút nữa Nghê Thường muốn đánh mình, mình cũng không cần để ý đến phong độ giáo chủ mà chạy trốn.
Có thể nói chuyện vẫn tốt hơn là kiềm nén khó chịu, Đông Phương còn nghĩ là mình phải chạy cũng nhẹ nhõm một chút, đau lòng xoa lên khuôn mặt u ám của nàng: "Sao vậy?"
Nghê Thường dùng lí trí của mình nói, người này lại muốn đẩy mình cho người khác, âm mưu như vậy nếu làm được thì mình không cần lo rồi: "Nếu không tìm được thì sao?"
"Nhất định là có thể tìm được." chỉ cần hoành đồ nghiệp lớn được thực hiện, mình thành bá chủ giang hồ, đến lúc đó thì nam nhân trẻ tuổi mỹ mạo còn phải xếp hàng đứng chờ. "Nếu như không tìm được, vậy ta sẽ luôn phụng bồi ngươi." Dù sao Đông Phương Bất Bại trong mắt mọi người là nam nhân, mình đời này cũng sẽ cô độc nếu như bên cạnh có người phụng bồi có lẽ sẽ không tịch mịch, cho nên dù Nghê Thường sau này có gả cho người kia thì nhất dịnh cũng phải gần mình nếu không về già mình sẽ càng tịch mịch a!
"Đông Phương nhất ngôn." Nghê Thường nghe nói như vậy thì ý niệm trong lòng cũng rõ ràng, nếu như bên cạnh mình không có ai khác, còn những kẻ khác thì lại không chút ưu tú nào, có lẽ chỉ còn người này bên cạnh mình.
Đông Phương ôn nhu vỗ tay Nghê Thường cưng chìu nói: "Khoái mã nhất tiên!"
Nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác mình có lợi một chút thì tâm tình Nghê Thường cũng tốt hơn, sắc mặt nhìn Đông Phương cũng tốt hơn nhiều. "Không giận sao!" mặc dù Đông Phương không đoán ra nguyên nhân Nghê Thường nổi giận, nhưng cũng biết rõ chuyện này không nên nhắc lại, nghĩ một chút nói: "Đúng rồi Thiết San Hô là nữ nhi sư thúc ngươi mà!''
"Phải rồi, nhớ ra rồi."
"Không chỉ mỗi nàng, ta còn nhớ ra Hà Ngạc Hoa này nhìn mặt cũng thấy có chút quen." Đông Phương nắm chặt mé bàn, "Nàng chính là nữ hiệp năm trước, hình như sau đó còn ở thanh lâu đã từng gặp qua."
Nghê Thường kinh ngạc, "Chỉ nhìn có hai khuôn mặt, ngươi lại nhớ ra hơn nữa cũng qua năm rồi, mà còn nhớ được chuyện khi đó."
Đông Phương ngại ngùng cười. "Hết cách rồi trời sinh đã như vậy, chỉ là ta thấy tò mò năm qua hai người sao lại thành ra như vậy, quan hệ giữa các nàng hình như có gì đó bí mật a!"
"Muốn biết, vậy thì đi hỏi đi!" Nghê Thường cùng không vì chuyện này mà làm khó, người trong cuộc vẫn còn trong đại lao mà.
Khi Hà Ngạc Hoa biết Thiết San Hô an toàn thì cũng nhẹ nhõm hơn, vừa vào đã tranh cãi ầm ĩ, Hà Ngạc Hoa khi ra ngoài liền phân phó người bên ngoài không cần thả nàng ra mà cứ để như vậy rồi quay về. Sau khi Đông Phương biết được, vì tò mò nên xúi Nghê Thường đến đó. Một người không biết tình hình hồ đồ để bị bắt, rồi xin nàng cầu cứu, một người vì cứu nàng mà xin địch nhân tha thứ nhưng lại gập đầy mùi thuốc súng.
Từ miệng người bên dưới Đông Phương cũng biết Thiết San Hồ này cũng không phạm tội lớn gì, chỉ là do nàng mang hắc y cả người bị thương nặng bỉ hiểu lầm là đạo tặc xông vào nên mới bị bắt.
"Ta nghe nói trên người Thiết đại tiểu thư luôn mag theo Cân Ma Cốt Tán, sao lại không dùng? lại cam nguyện ở trong đại lao giáo trung của ta đợi, không lẽ trong đại lao cũng dễ chịu như vậy sao?" nàng nhìn tù phạm e sợ bên cạnh, y phục rách rưới khiến người nhìn thấy cũng giật mình. Dù Thiết San Hô không quá chỉnh tề, nhưng so với người khác thì vẫn còn gọn gàng hơn. Nhắc đến thương tích cũng có vẻ đã khá hơn nhiều, nhìn người này trong tù bộ dạng cũng có chút bản lĩnh, lại lẫn vào như cá gặp nước. Có phải là muốn phong bế trong đại lao này, có người xem ra không tuân theo quy củ rồi!
Nhìn người đến kiêu căng như vậy lính ngục luôn vênh váo hống hách bên cạnh lại cung kính với người này, ngay cả miệng cũng không dám động. Thiết San Hô cũng đoán ra được người này là giáo chủ ma giáo Đông Phương Bất Bại liền dò hỏi: ''Đông Phương Bất Bại?''
''Chính là tại hạ.''
Nhớ đến những lời mình từng nói với Hà Ngạc Hoa: ''Yên tâm đây chỉ là Cân Ma Cốt Tán làm tê liệt khiến ngươi cả người vô lực thôi, chân tay mềm nhũn.'' Mình luôn tự tin bản thân bách độc cũng không xâm nhập được, nhưng không ngờ không phải thuốc nào cũng vô dụng với mình, cho nên mới có hậu quả như vậy. Sau đó mình cũng không dùng thuốc bột nữa, cho dù là thủ đoạn tốt nhất bảo vệ mình.
Không để ý ánh mắt Đông Phương còn đang suy nghĩ, nhớ lại chuyện cũ nàng nói với Đông Phương: ''Ta không có đem.''
Nghê Thường cũng nói Thiết San Hô này rất nhiều âm mưu qủy kế, ám khí đầy người giờ lại nói không có, cũng có thể do trên Hắc Mộc Nhai phòng bị nghiêm ngặt, nhưng như vậy thì mấy tiểu mao tặc cũng không quan tâm, kỳ lạ là không hề có tin người này trốn ra truyền đến. Đột nhiên Đông Phương nghĩ đến một chuyện, nghe nói người này lúc đến mặc hắc y, bị thương nặng thật ra nàng cần gì chứ, trên người lại không đem theo thuốc mê hay ám khí.
''Có lẽ cũng là lí do để mình cho nàng cơ hội đi!'' Tham luyến nàng đối với mình không có ý tốt, tham luyến mình tính toán đến ôn nhu. Cho đến sau đó từng bước lui về, rồi cuối cung không còn đường lui nữa, cuối cùng hết thảy đều là giấc mộng hão huyền.
Đông Phương muốn mở miệng dò hỏi một chút, trong này chắc có nhiều chuyện mà mình không biết được. ''Báo!'' Một giáo chúng qùy xuống đưa phong thư cho Đông Phương, cảm thấy chuyện này gấp gấp Đông Phương liền nhận lấy bí mật mở ra, sắc mặt đại biến. Lúc này cũng không còn lòng hiếu kỳ Thiết San Hô nữa, vội đi ra ngoài: ''Trông chừng nàng, cho người đích thân dẫn Hà nữ hiệp đến.''
''Đông Phương giáo chủ dừng bước, nhìn sắc mặt ngài đại biến Nghê Thường tỷ tỷ xảy ra chuyện gì sao?'' Thấy sắc mặt Đông Phương không tốt rơi vào tầm mắt, Thiết San Hô vội lên tiếng cản. Nàng tin Đông Phương Bất Bại sẽ dừng lại.
Lời nói ra quả nhiên bước chân Đông Phương cũng dừng lại mặc dù Nghê Thường không xảy ra chuyện gì, nhưng nghe vậy nàng cũng thấy lo lắng, lời này của Thiết San Hô dường như có ý cảnh cáo. Gương mặt lạnh lùng nàng xoay lại, ác liệt nhìn người kia: ''Ngươi biết được gì.'' Chuyện lúc này có gấp mấy cũng không bằng cái hiện tại khiến nàng bận tâm.
Thấy mặt Đông Phương Bất Bại vẫn trầm lặng khóe miệng Thiết San Hô nở nụ cười qủy dị. ''Rất gấp có phải không, có muốn biết đã xảy ra chuyện gì không?'' Nghĩ đến Hà Ngạc Hoa tự nhủ, quả nhiên vị sư tỷ của mình đúng là đáng giá khiến cho Đông Phương Bất Bại mềm lòng.
Tác giả có lời muốn nói: Thiết San Hô không phải người tốt cho dù trong ti vi hay trong tiểu thuyết.