Đông Phương dừng tay, không phải vì Đinh Lực ở đó mà vì nếu như nàng gϊếŧ chết tên này như vậy phái Thái Sơn sẽ rất loạn, không chừng sẽ bị môn phái khác thu nạp, vậy thì không tốt, dựa vào cái gì mình thành giá y cho kẻ khác! hơn nữa, chỉ cần ngũ nhạc kiếm phái càng loạn thì mới có lợi cho mình, nhất phái nắm quyền mới là chuyện mình muốn.
"Võ công ngươi không tệ, có thể do bị thương ngươi không thể phát huy hết võ học chính tông phái Thái Sơn." dù sao tuổi tác còn nhỏ, lời sau cùng Đông Phương cũng không nói ra, đây là hòa hoãn cừu hận, mình so với hắn tuổi vẫn còn trẻ, nói ra những lời này không có gì thuyết phục chỉ để kẻ khác khiến mình cảm giác lấy danh.
Thiên Môn đạo trưởng nén lại thương thế, người khác cho hắn mặt mũi hắn biết, mặc dù thống hận ma giáo nhưng cũng không hề bớt đi, nhưng phần ân tình này ngay trước mặt võ lâm hào kiệt hắn chỉ có thể nhịn lại.
Đinh Lực dù sao cũng ỷ vào mình là danh môn chính phái, thần thái cao ngạo, nhưng Đông Phương không phải người dễ trêu chọc, dù là thân phận hay võ công thì trong vạn người cũng không ai thắng nổi nàng, có gì mà phải kiêu ngạo.
Không phải Đông Phương xem thường người này, dù sao cũng không phải vì mặt mũi, chỉ có Tà Lãnh Thiền luôn dùng thân phận minh chủ ngũ nhạc kiếm mới có thể đấu với Nhậm Ngã Hành, chứ nói gì đến Đông Phương Bất Bại này, mấy cái chưởng môn này cũng biết ý mà hạ mình (trừ phi vị chưởng môn đều ở đây, nếu không thì, phân lượng này...)
"Đông Phương Bất Bại ngươi đến đây làm gì?" Đinh Lực liền hỏi.
Nhạc Bất Quần hận a, đầu óc không thông a! Giáo chủ ma giáo đến đây thì có chuyện gì tốt a, ngươi còn không khách khí dám hỏi như vậy, liền phá vỡ cục diện hòa nhã mà Nhạc Bất Quần khó lắm mới làm được.
"Nếu ta nói lãnh giáo, ngươi tin không?" đối với vấn đề cần dùng đầu thì tên nào đó lại không đủ thông minh để dùng, Đông Phương cảm thấy hắn thật khiến mình hại não.
Đinh Lực bị chặn dĩ nhiên không tin, ma giáo mà đến thì không lẽ do đám người sau lưng mình, quả nhiên Lưu Chính Phong thật cấu kết với ma giáo, đúng như mình đoán, nhất định không thể bỏ qua cho đám người này, mình là chính là người ra nghề thì nổi danh.
"Lãnh giáo, chỉ sợ là đến tìm chỗ dựa đi!" Đinh Lực tự nhận là bắt được thóp của Đông Phương, lời ra lời vào đều là khoe khoang khinh thị.
"Chỗ dựa, ta cũng không biết ngũ nhạc kiếm phái các ngươi có gì cho ta dựa đây?" Đông Phường biểu tình cuồng ngạo, nếu dịu xuống nói chuyện có gì sơ hở, không cần Đinh Lực thì tên Nhạc Bất Quần kia sẽ sinh nghi liền. Lưu Chính Phong chết hay không thì không liên quan đến mình, chỉ là thê nhi hắn vô tội.
"Ta chỉ cần vung tay lên, thì thành Hành Dương này trong giang hồ sẽ lập tức thay đổi, cần gì Lưu Chính Phong, ngươi đáng nói đùa sao?"
Thấy Đông Phương Bất Bại cuồng vọng như vậy, Đinh Lực không hiểu, không lẽ người cũng không để ý đến "Luu Chính Phong kia cùng với ngươi sao."
Lời nói Đinh Lực giao động bị Đông Phương nghe thấy, nàng thấy lo khi Đinh Lực âm trầm nuốt giận không lên tiếng, không nói chuyện Lưu Chính Phong, liền hạ thủ nhưng sự thật chứng minh, tên này chỉ là một tên mãng phu ỷ thế hiếp người, không trách được chỉ có thể là sai vặt cho Tà Lãnh Thiền, nói đến cũng có thể đây là nguyên nhân Tà Lãnh Thiền yên tâm để sai vặt hắn.
Cái này không giống như Đông Phương đang khinh bỉ, Nhạc Bất Quần cảm thấy không ổn, đây là chuyện gì, một nhà Lưu sư huynh? bất quá ôm nghi vấn trong lòng hắn cũng câm miệng không nói.
Nghe nói như vậy Đông Phương Bất Bại cảm giác như bị làm nhục, khinh thị nhìn Đinh Lực nổi giận, hừ lạnh một tiếng cũng không nói.
Định Dật sư thái cảm giác lời nói có ý, liền mở miệng nói: "Cả nhà Lưu sư huynh?
Thiên Môn đạo trưởng được đưa ra đằng sau nghỉ ngơi cũng cảm thấy Lưu Chính Phong không được ổn, mình mới đến hậu viện không nhìn thấy thê tử không lẽ đã xảy ra chuyện gì?
"Thê tử ta đâu?" biết rõ cách làm của Tung Sơn, Lưu Chính Phong nổi giận hỏi Đinh Lực.
Quan hệ giữa Lưu Chính Phong và Khúc Dương vẫn còn loạn, không thể thanh lý, Đinh Lực lại độc đoán chuyên quyền, nợ này lại ghi lên người Tà Lãnh Thiền. Đinh Lực dường như không nhận rõ cục diện trước mắt, liền đe dọa Lưu Chính Phong: "Ngươi cấu kết cùng Khúc Dương ma giáo, ngươi nói thê nhi ngươi làm gì?"
Nghe được Đinh Lực dùng thê nhi khống chế Lưu sư huynh Nhạc Bất Quần trong lòng thấp thỏm, nhìn thê tử cùng các đồ đệ mình hộ sau lưng, thấy đại địch trước mắt tên Đinh Lực không đầu óc này còn gây lục đục nội bộ bắt thê nhi Lưu sư huynh, trong lòng vốn đã bất mãn Tà Lãnh Thiền, lại thêm tức giận, nhìn Định Dật sư thái bên cạnh dường như cũng có chút bất mãn.
Hai người sau lưng không ngừng tranh chấp, vốn nên cùng nhau đối mặt địch nhân lại bị Đông Phương Bất Bại giáo chủ ma giáo coi thường. Đinh Dật sư thái thấy hai người như vậy muốn ra mặt, lại bị Nhạc Bất Quần ngăn lại.
"Đông Phương giáo chủ, Hoa Sơn Nhạc Bất Quần xin lãnh giáo vài chiêu." hôm nay đã như vậy, cho dù thắng hay thua, đối với Đông Phương Bất Bại hắn cũng không có gì thua thiệt, thắng cũng được nhưng nếu thua thì cũng không thua trước Thiên Môn, Đinh Lực và Lưu Chính Phong còn đang cãi nhau, chỉ còn Định Dật là giới nữ lưu, một mình hắn chọn Đông Phương Bất Bại cũng có thể được sự khâm phục của hào kiệt.
Kiếm là chi tổ trăm binh, ngũ nhạc kiếm phái nổi tiếng là dùng kiếm, có thiên thu.
Không như Thiên Môn đạo trưởng mới bắt đầu đã dùng quá nhiều, nội lực Nhạc Bất Quần thâm hậu, kỹ thuật dùng kiếm nhiều năm kinh nghiệm không ít, lại có nhiều chiêu là đối thủ không thể khinh thường.
"Sao Đông Phương giáo chủ không đem theo binh khí, nếu ta thắng thì cũng không phải anh hùng rồi." thấy tay Đông Phương Bất Bại không có gì, Nhạc Bất Quần không tục tĩu như Thiên Môn đạo trưởng, tự mình xách trường kiếm cho dù thắng cũng không chút gì là anh hùng.
"Binh khí?" nhiều năm không cầm đến mấy vũ khí bình thường này, với tu vi hiện tại của nàng, như lời sư phụ nàng nói dùng trúc cũng có thể làm kiếm. Nếu chỉ dùng kiếm nàng cũng chỉ nắm kiếm, biết đúng một bộ Độc Cô Cửu Kiếm.
Sợ thấy vật nhớ người Đông Phương lắc đầu một cái, "Đủ rồi."
"Đông Phương Bất Bại đúng là khinh thường, cao thủ so chiêu từng chiều cũng có thể gϊếŧ người, cũng không phải là so tài võ nghệ bình thường." trong lòng Nhạc Bất Quần nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: "Vậy cũng được Nhạc mỗ không khách khí với Đông Phương giáo chủ."
Võ công Đông Phương quả thật rất cao, nhưng công phu cũng không ngoài dự đoán. Đối mặt với mũi kiếm tiểu đả tiểu nháo mình cũng không dám tùy tiện đón lấy, đánh một kiếm liền bay lên, như ưng bay lên trời. Nhạc Bất Quần quả nhiên không hổ danh là sư một phái, mũi kiếm liền biến, như là trong ruộng khô liền mọc cây hành vậy, lao đến chỗ Đông Phương như là lột vỏ vậy.
Mặc dù không chỗ mượn lực, Đông Phương ngửa về sau, tránh thoát chiêu này, vung tay áo người trợt đi, tránh thoát sát chiêu của hắn.
"Dã tâm Nhạc Bất Quần này không hề nhỏ, võ công không tệ, chỉ là không biết tên Tà Lãnh Thiền kia như thế nào?"
Dù là đánh nhau cùng người này vạn biến xuất sắc, kiếm pháp Nhạc Bất Quần cũng thay đổi nhiều nội lực thâm hậu càng lúc càng nhiều, Đông Phương Bất Bại như là cá đang bơi, dường như đôi bên không phân cao thấp, chỉ có Nhạc Bất Quần nội tâm ngưng trọng, dường như Đông Phương Bất Bại còn chưa xuất hết toàn lực, mình cũng đã dùng hết phần bản lĩnh rồi.
Nghê Thường ở ngoài nhìn, biết Đông Phương không hề dùng hết sức, hơn nữa rất thành thạo, bước chân ám hợp thiên can địa chi số, bát quái cửu cung thay đổi, lúc thi triển biến hóa nhiều cách, khó bắt nắm bắt được. Yên tâm ngồi xem, cảm giác có chút khát nước nhìn ly trà cũng không có bên cạnh cũng không có ai, toàn là lo sợ đứng nhìn mình, rồi ghép mình với Đông Phương chung một phái mặc dù sự thật cũng không hề sai.
Đấu hết mấy trăm chiêu, Đông Phương bắt được sơ hở, liền nhảy vào hai ngón tay nắm được mũi kiếm khiến Nhạc Bất Quần rút ra không được, bỏ lại trường kiếm liền đấu chưởng pháp, đây không phải sở trường của hắn, liền rơi vào cảnh xấu hổ.
Đông Phương thấy người này kiếm cũng không dùng, nghĩ đến sư phụ mình từng dạy, bất mãn lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không cần, ta giúp ngươi xử lý!"
Một chưởng khiến kiếm vỡ nát, nổ tung thành nhiều mảnh làm xước mặt Nhạc Bất Quần.
Một chiêu kỳ soa nghiêm túc Nhạc Bất Quần sững sờ không để ý đến máu trên mặt mình còn đang chảy xuống từng giọt, nhìn mảnh vụn kia đây là bảo kiếm sư phụ truyền cho mình cho dù không phải là kiếm quý, nhưng theo mình nhiều năm như vậy cũng là binh khí vừa tay, hắn còn tính đem kiếm truyền lại cho đồ đệ, đau lòng tức giận miệng giật giật, liền đem lời trong họng nuốt xuống.
"Một kiếm khách cả kiếm cũng không cần, ngươi không có tư cách đánh với ta." Đông Phương tức giận không nhìn đến kẻ sau lưng ánh mắt ác độc, bay ra khỏi sân, ôm Nghê Thường nghênh ngang đi, để mọi người trố mắt nhìn.
"Không phải ngươi đi tìm muội muội sao, cứ vậy mà đi luôn sao?" đáp xuống đất, Nghê Thường liền hỏi.
Đông Phương cười khổ: "Nghi Lâm là đệ tử chính phái, ngươi nói với nàng giáo chủ ma giáo vừa bị ngũ nhạc kiếm phái chỉ mặt là tỷ tỷ nàng được sao?"
Nghê Thường yên lặng đúng là giới tính Đông Phương cũng cần phải giữ bí mật, hiện tại chính ta đem hai người chia cắt lần nữa rồi.