""Ngươi giúp ta gϊếŧ Đông Phương Bất Bại, nhất định sẽ khiến chính đạo phấn chấn, vậy thì ta có thể bái nhập danh môn chính phái, đợi học thành công ta có thể báo thù." mấy ngày qua chờ đợi xem ra cũng đáng giá, nghĩ đến cha mẹ mình bị hại chết còn phải quỳ dưới chân Dư Thương Hải cần xin, trong lòng Lâm Bình Chi liền sảng khoái.
Hắn kích động kéo tay Ngọc Nương, "Ngọc Nương ta sẽ không phụ ngươi, sau khi ta báo thù xong, hai chúng ta sẽ cao chạy xa bay."
"Chỉ cần có thể ở cùng ngươi, cái gì ta cũng nguyện ý."
Đông Phương khoanh tay dựa tường nghe được hai người si mê say sưa thầm thì nói chuyện, cảm giác mình ở đây là một sai lầm.
"Sợ là ý của ngươi muốn sẽ không còn gì nữa!" Đông Phương cắt đứt lời hai người, thuận tiện nhìn xem bộ mặt tái mét của hai người.
"Giáo chủ, ." Ngọc Nương vô cùng sợ, giáo chủ không phải chết rồi sao? không phải hắn uống canh hầm của mình rồi sao? "Ngươi, ngươi không phải?"
"Ngươi cho là chút thuốc độc có thể gϊếŧ chết ta, vậy ta đã sớm chết ngàn lần rồi." biết mình còn sống, xem ra sẽ thất vọng đây! lúc này Đông Phương thấy trên bàn có cây chủy thủ, liền cầm lấy để trong tay Ngọc Nương: "Nếu ngươi gϊếŧ hắn, nhìn ngươi chỉ là bị khuôn mặt hắn đầu độc, ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Chính là do Ngọc Nương đã ở cạnh Đông Phương cũng lâu, mới biết được thủ đoạn của Đông Phương, nghĩ đến những người phản bội sau khi bị bắt, âm thanh liền run rẩy: "Giáo chủ."
Lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, Lâm Bình Chi vẫn cho là "Thiên hạ đệ nhất cao thủ" danh xưng giáo chủ ma giáo Đông Phương Bất Bại là một lão trung niên âm trầm, nhưng lại rất trẻ tuổi ngoài ý nghĩ, tướng mạo cũng rất tuấn tú.
Đụng đến thanh chủy thủ kia, Ngọc Nương như chạm vào điện liền hất ra, quăng trên đất, âm thanh thanh thúy phát ra. Biết số mệnh hai người Ngọc Nương quỳ dưới đất, khẩn cầu Đông Phương: ''Đừng mà, giáo chủ, đừng mà."
"Ngọc Nương ta luôn đối với ngươi không tệ, hôm nay ngươi vì một nam nhân để ta phải đợi." Đông Phương thất vọng không nói được, người này bên cạnh mình năm, mình từng bước cất nhắc nàng lên, bây giờ nàng lại cự tuyệt mình vì phu quân thương yêu trong lòng không chút do dự bán đứng mình. "Ngươi thật khiến bổn tọa thất vọng."
"Nếu ngươi không nghĩ vậy để hắn đến đi!" Nàng vung tay lên, chủy thủ trên đất như là có mắt bay vào tay Lâm Bình Chi.
Dường như thấy được ánh mắt tránh né của Lâm Bình Chi, trong lòng Đông Phương cười nhạo chờ đợi đôi tiểu uyên ương bất hòa.
"Ngọc Nương đừng trách ta!" Lâm Bình Chi đến gần Ngọc Nương, trong lúc chuẩn bị Ngọc Nương liền bị hắn lấy mạng, Lâm Bình Chi liền lao tới đâm Đông Phương.
"Không biết tự lượng sức mình." Đông Phương bước chân đến, cơn gió lao đến trước mặt, võ công ít ỏi như Lâm Bình Chi đứng cũng không vững liền ngã.
"A!" đợi Lâm Bình Chi nhìn lại thì cây đao đã cắm trên người Ngọc Nương, "Ngọc Nương!" Lâm Bình Chi thấy đao găm trên ngực Ngọc Nương, biết là xảy ra chuyện là do mình lỡ tay làm ngươi duy nhất đối tốt với mình bị thương. "Ngọc Nương."
"Đông Phương Bất Bại, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." cho dù biết võ công mình không bằng Đông Phương Bất Bại nhưng nếu có Lâm Bình Chi cũng sẽ không bỏ qua.
Yên lặng nhìn mọi thứ phát sinh, Đông Phương cũng đã biết rõ khi Lâm Bình Chi mất thăng bằng mình còn thầm giúp hắn một tay, nếu không sao lại biết được đúng lúc như vậy? Hai người này ai cũng muốn gϊếŧ mình, nếu bỏ qua cho họ không phải sẽ bị cười nhạo sao.
"Giáo chủ, giáo chủ," trong mắt Lâm Bình Chi chỉ có cừu hận, Đông Phương đến cạnh Ngọc Nương.
"Ngươi có gì muốn nói?"
"Giáo chủ người không biết, mùi vị tình yêu tốt đẹp thế nào, đẹp đến nỗi khiến ta muốn đến, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, ta tình nguyện dùng mạng để đổi."
"Thật ngu ngốc." nếu có người nói với Đông Phương để nàng dùng tính mạng đổi lấy tình yêu hư vô mờ mịt kia, chắc hẳn nàng sẽ khịt mũi coi thường. "Tình yêu cho đến giờ đều không hề thiếu."
"Ta không ngốc, giáo chủ. Ngươi bình thường chỉ lo chính vụ, công vu tâm kế, tính toán mọi chuyện, mà mấy thứ đó thì cũng như là cuộc sống. Nếu ngày nào đó ngươi gặp phải tình yêu, nhất định cũng sẽ..." lời cuối cùng còn chưa nói xong liền nhắm hai mắt lại.
Tất cả cuộc sống đều như nhau, quả thật cuộc sống mình đều như nhau, trừ nàng lúc này trong lòng Đông Phương nhớ đến nàng thì lại xung động, chỉ ở cạnh nàng thì cuộc sống của mình mới ung dung tự tại.
"Lần này coi như Ngọc Nương vì ngươi đỡ nạn này, nếu lần sau chỉ sợ là ngươi sẽ không được như vậy đâu. Ngươi đi đi!" Đông Phương khinh thị kẻ điên cuồng kia, ngón tay gõ nhẹ, phóng kim vào các đại huyệt của hắn, không cách nào tu luyện được nội công nữa, dù là thiên phú anh tài cũng chỉ như người bình thường.
"Đông Phương Bất Bại ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Lâm Bình Chi ở đó ôm Ngọc Nương khóc không thành tiếng, nhưng không biết Đông Phương đã đánh gãy mất hy vọng sau cùng của hắn.
Không cần phải nói đến lí lẽ với những người này, Đông Phương thở dài chỗ này cũng không yên tĩnh.
Mới vừa rời khỏi phòng, thì có một cái bóng vọt đến, quỳ trước mặt: "Giáo chủ, thuộc hạ có chuyện báo cáo."
"Nói."
"Trải qua dò xét, tui bình an kia đúng là của Nghi Lâm phái Hằng Sơn, mọi chuyện cũng xác nhận chứng minh đúng là nàng."
"Được bổn tọa biết rồi, ra ngoài truyền lệnh xuống ngày mai đợi Lưu Chính Phong và Khúc Dương gặp mặt, tiến hành tiêu diệt." qua ngày hôm nay thì Khúc Dương đã tự tìm đường chết, Đông Phương liền cho người lập tức gϊếŧ chết Khúc Dương. "Không phản bội Nhật Nguyệt thần giáo nhưng không có nghĩa là không phản bội ta. Nhiều năm qua, Khúc Dương ngươi cho là ngươi thối lui giang hồ rồi thì cũng có thể bước vào chốn giang hồ lần nữa sao?"
Ngũ nhạc kiếm phái này đúng là nhiều chuyện, dù là chuyện Lưu Chính Phòng rửa tay gác kiếm cũng có thể làm chậm lại.
Tối nay canh đèn bắt đầu tra hỏi nghịch đồ tên Lệnh Hồ Xung kia, Nghê Thường bị quấy rầy cũng không ngủ được liền phóng người nhảy lên nóc nhà, mở vài miếng ngói lên xem.
"Lúc trước ngươi nói tiểu đồ đệ Lệnh Hồ Xung cùng với Điền Bá Quang bắt Nghi Lâm, chuyện này có mặt sư phụ Nghi Lâm làm chứng, nhưng cũng đã chứng minh đó là tin nhảm."
"Vậy Lệnh Hồ Xung hắn gϊếŧ đồ đệ của ta Cổ Nhân Đạt cũng nhìn thấy, chuyện này chẳng lẽ cũng là tin nhảm sao? Đúng là danh sư xuất cao đồ, không ngờ đường đường là Quân Tử Kiếm lại dạy ra một đồ đệ hèn hạ như vậy, đúng là ngụy quân tử." Gần đây đồ đệ mình thương yêu nhất cùng nhi tử bị hãm hại liên tục khiến chưởng môn phái Thanh Thành tức giận đến nói chuyện cũng không lựa lời.
"Dư chưởng môn lời này thật quá đáng, hôm nay tiểu đồ Lệnh Hồ Xung cũng ở đó, vậy để hắn giải thích xem sao, nói không chừng còn có ẩn tình gì đó?" Nhạc Bất Quần không nổi giận nói.
Mà Nghi Lâm cũng nghe được Đinh Dật sư thái cùng Thiên Môn chân nhân ban ngày luôn trách cứ Lệnh Hồ Xung thì trong lòng cũng áy náy, liền mở miệng bênh vực, muốn nghe Lệnh Hồ Xung giải thích một chút, Dư Thương Hải thấy nhiều người giúp Lệnh Hồ Xung Như vậy, cuối cùng chỉ có thể tức giận mà nhịn xuống.
Một bên muốn nói chuyện lại bị ánh mắt Nhạc Bất Quần ngăn lại Lệnh Hồ Xung cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, vội nói hết mọi chuyện mình biết ra.
Định Dật sư thái tiến lên bắt mạch cho Lệnh Hồ Xung, nhìn mọi người gật đầu một cái: "Qủa thật Lệnh Hồ sư chất bị nội thương không nhẹ, may là có người dùng chân khí kéo dài tính mạng, chỉ cần ăn thêm Hắc Ngọc Đoạn của Hằng Sơn chúng ta cùng với Bạch Vân Hùng Đảm, nghỉ ngơi một thời gian thì không có gì đáng ngại, chỉ cần Nhạc chưởng môn truyền cho hắn một ít chân khí, nếu sơ xuất thì sẽ gặp chuyện không nhỏ."
Dư Thương Hải không cam lòng khi thấy Định Dật sư thái nói như vậy, lần này đành câm miệng chịu thua.
Thấy ánh mắt Nhạc Bất Quần biết hôm nay không xử lý thỏa đáng, cuối cùng mình chỉ có thể đem đại đệ tử luôn thương yêu Lệnh Hồ Xung trục xuất sư môn, lại không ngờ vòng vo lại để cho Lệnh Hồ Xung được Định Dật sư thái coi trọng. Xem ra mình đã coi thường tên đồ đệ này rồi a!
===///===
Tác giả có lời muốn nói
Lâm Bình Chi vì báo thù phải trả giá đắt, khổ người khác cũng khổ mình.